03.
Ta im lặng một chút, chuyện này nói lớn thì không lớn, mà nói nhỏ cũng không nhỏ. Nếu truyền ra ngoài, người ta nói gì về ta cũng không sao, nhưng chắc chắn sẽ nói mẹ ta bất hiếu, nếu để đến tai lão thái thái, bà sẽ nắm được nhược điểm của chúng ta.
Nhị ca nhà nhị thúc đã hai mươi mốt tuổi, con trai huynh ấy đã được hai tuổi rồi. Sau khi gả Nam Sênh, lão thái thái lại suy tính chuyện khác, muốn nhận nhị ca làm con nuôi của cha ta, để nối dõi tông đường.
Chắc không có chuyện nào hoang đường như vậy ở kinh thành đâu nhỉ? Ai lại đi nhận một nam nhân đã hơn hai mươi tuổi làm con nuôi chứ?
Thường thì người ta sẽ chọn một đứa trẻ nhỏ trong dòng họ, nuôi dưỡng từ nhỏ, dù vậy cũng đã có rất nhiều rắc rối.
Ta nhớ đến cách nhị ca đối xử với mẹ ta trước đây, nếu huynh ấy thực sự trở thành con nuôi, ta không biết mẹ ta sẽ sống thế nào sau này.
Cha ta chắc chắn không phải là con ruột của lão thái thái, nếu không, bà sẽ không bao giờ lúc nào cũng nghĩ cách chuyển gia sản của nhà ta sang nhà nhị thúc!
Ta nghĩ mình nên nói chuyện với người kia. Ta đi về phía hắn, nhìn thấy hắn đang ngồi xổm, tay cầm một khúc gỗ, tay kia cầm một con d//ao nhỏ, không biết đang khắc cái gì.
Hắn mặc một chiếc áo dài màu xanh đậm, lộ ra đai lưng ngọc bích màu trắng. Ánh sáng từ các khe lá chiếu xuống, chiếu trên vai và mặt hắn.
Lông mi dài quá! Đuôi mắt cũng dài, sống mũi cao, chân cũng dài, hắn là một người rất đẹp, và có vẻ như vị công tử này cũng khá giàu có!
Bởi vì chiếc đai lưng ngọc kia chắc chắn không phải là vật tầm thường, nhưng trên đầu lại chỉ cột một sợi dây buộc tóc cùng màu với áo. Có lẽ vì ta đứng quá lâu, hắn dừng lại, ngẩng đầu nhìn ta.
Nói thế nào nhỉ? Đó là một gương mặt đẹp nhưng có chút ngờ nghệch. Hắn là một công tử đã trưởng thành, không giống với thiếu niên, trên người toát ra một vẻ điềm tĩnh.
Thấy ta nhìn hắn đứng dậy, cất khúc gỗ và con d//ao đi, nhìn ta mỉm cười, nụ cười trong trẻo không tương xứng với tuổi tác của hắn.
“Cô nương có việc gì sao?” Giọng nói hơi trầm, khiến người nghe cảm thấy rất an tâm.
Ta cúi người hành lễ, suy nghĩ xem nên mở lời thế nào.
“Tổ mẫu nhà ta đã bảy mươi hai tuổi, mỗi bữa chỉ ăn một bát cơm, công tử nghĩ bà ấy ăn nhiều hay ít?”
Hắn nhìn ta, hơi ngẩn ra, rồi bật cười.
“Nhà ta có hai tiểu muội, mỗi bữa ăn hai bát cơm, cô nương nghĩ như vậy là nhiều hay ít?”
Ngày nay, người ta chuộng dáng vẻ mảnh mai, các tiểu thư thế gia thì nhất quyết không dám ăn hai bát cơm. Ta im lặng vì hai bát cơm mà hắn nói.
Vậy là những lời ta vừa nói hắn đã nghe thấy hay chưa nhỉ? Thấy ta im lặng, hắn cũng không nói thêm, chỉ chắp tay sau lưng chậm rãi bước đi xa.
Ta cũng không tiện hỏi thêm, cứ coi như hắn không nghe thấy đi!
“Tiểu thư, nếu hắn truyền những lời đó ra ngoài…” Xuân Hồng lo lắng nhíu mày nói.
“Cứ để hắn truyền ra ngoài đi, lão thái thái mỗi bữa chỉ ăn một bát cơm, đâu phải ta bịa ra.”
Đáng lẽ ta nên hỏi xem hắn là công tử nhà ai mới phải, ôi… Chuyện hôm nay không được trọn vẹn, người mà ta muốn gặp vừa thấy ta từ xa đã chạy mất, đối với ta thì không sao, nhưng với mẹ ta thì là một đả kích lớn.
Mẹ về nhà nói đau đầu, ta muốn đến chăm sóc mẹ, nhưng mẹ cũng từ chối, mang theo người hầu thân cận là Xuân Hiểu vội vã rời đi.
Hôm sau a di đến nhà, có lẽ đã nói chuyện với mẹ về việc của Ngô gia. Ta gọi Xuân Chi đi xem, Xuân Chi chỉ nói a di rất giận dữ bỏ đi.
Như vậy, hôn sự giữa ta và Ngô gia coi như đã tan vỡ. Cũng không thể nói là không đâu vào đâu, dù sao thì người ta cũng không vừa mắt với ta!
04.
Mùa xuân mưa nhiều, mẹ ta dạo này ngày càng bận rộn, luôn đi đi về về vội vã. Ta thích mở cửa sổ, nằm bò trên bàn đọc sách hoặc vào bếp nhỏ làm vài món ăn.
Làm gì cũng được, chỉ cần yên ổn là tốt. Ta từng nói với mẹ, bảo mẹ hòa ly với cha đi, ở lại nhà này, chịu ấm ức cũng không thể nói ra được.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetNgoại tổ phủ của ta là một bách phu trưởng, mẹ ta từ nhỏ đã học võ. Mẹ có tính cách mạnh mẽ, tất cả đều vì ta mà phải nhẫn nhịn.
Nếu ta lập gia đình, mẹ sẽ không còn lo lắng gì nữa, hòa ly rồi chắc chắn mẹ sẽ ném bùn vào mặt tổ mẫu, chửi bà ấy vài câu là bà già ác độc.
Hôm đó, khi ta nói đến chuyện hòa ly, mẹ không nói đồng ý hay không, chỉ xoa đầu ta và nói rằng ta đã trưởng thành rồi. Ta nghĩ mẹ cũng muốn như vậy, với tính cách của tổ mẫu, chỉ cần mẹ ta đề cập đến, bà ấy sẽ không ngần ngại đuổi mẹ ta ra khỏi nhà ngay lập tức.
Còn cha ta thì không cần phải nhắc đến, ông chỉ nghe lời tổ mẫu. Yếu đuối, vô dụng mà lại còn dám nghĩ lớn, chính là ông ấy.
Ta đã lớn rồi, còn gì mà không hiểu chứ? Đường tình duyên của ta trắc trở như vậy, cũng là vì cha ta không đủ bản lĩnh.
Hôm đó, Du gia đến cầu hôn Nam Sênh, chỉ vì nhị thúc, mặc dù đang ở Tây Bắc làm quan võ tứ phẩm, nhưng đó lại là một chức vụ thực sự.
Cha ta nghe là nhị phẩm, nhưng chỉ là chức vụ hư danh, không được tham gia chính sự, trong một năm, số lần được dự triều cũng không quá ba lần. Nếu không ai nhắc đến, có lẽ Hoàng thượng cũng chẳng nhớ đến sự tồn tại của ông ấy.
Ta ghét Nam Sênh, nhưng cũng không ghét đến mức đó, dù sao thì ghét một người cũng rất tốn sức, mà ta lại lười, nếu nàng ta không gây sự với ta, ta chắc chắn sẽ không tìm nàng ta để gây phiền phức.
Nhưng từ nhỏ nàng ta đã có một thói quen xấu, lúc nào cũng phải kéo ta xuống, như thể chỉ khi dìm ta vào bùn đất thì nàng ta mới cảm thấy hài lòng.
Mẹ ta nói Nam Sênh không có tiền đồ, nếu thực sự có bản lĩnh, sao không so sánh với Hoài vương phi? Ai cũng nói vương phi ngốc nghếch, nhưng hãy nhìn xem nàng ấy lấy được ai? Sống cuộc sống ra sao?
Ta thấy mẹ nói có lý, nhưng trong kinh thành, người dám so sánh với Hoài vương phi có lẽ chỉ có Ôn đại phu nhân, tỷ tỷ của cô mẫu ta.
Ngày hôm đó, sau cơn mưa, bầu trời trong xanh như được tráng gương. Sáng sớm, tổ mẫu đã sai người hầu bên cạnh là Xuân Ca đến nói rằng Nam Sênh sẽ về nhà trong một khắc nữa, bảo ta đến nói chuyện với nàng ta.
Ta và nàng ta có gì để nói chứ? Nhưng ta vui khi được gặp nàng ta, dù không có việc gì cũng có thể làm nàng ta bực mình, cũng là chuyện tốt. Nàng ta muốn làm ta khó chịu, nhưng ta lại có sức nhẫn nhịn rất tốt.
Nghe nói nàng ta đã mang thai hai tháng, lúc này không ở Du gia dưỡng thai mà lại về nhà mẹ đẻ, không hiểu là có lý do gì?
Khi đến cổng viện, ta nghe thấy tiếng khóc thút thít trong phòng, Xuân Chi với đôi mắt nhỏ nhìn ta, nàng ấy không biết lý do nhưng vẫn cười hả hê, để lộ hàm răng to.
Ta lườm nàng ấy một cái, nàng ấy mới thu lại nụ cười. Đứng gác ở cửa là tiểu nha hoàn Xuân Mai, thấy ta đến, liền cất tiếng gọi “Đại tiểu thư”.
Khi ta bước vào phòng, Nam Sênh đã ngừng khóc, chỉ có đôi mắt vẫn còn đỏ, nha hoàn thân cận Xuân Dĩnh đưa khăn ấm để nàng ta lau mặt.
Ta lẽ ra nên đợi ngoài sân một chút, nhưng ta lại không muốn như vậy, ta chỉ muốn thấy bộ dạng lúng túng của nàng ta.
Tổ mẫu nắm tay Nam Sênh ngồi trên giường, thấy ta đến, Nam Sênh định đứng dậy, nhưng tổ mẫu giữ nàng ta lại không cho. Ta chào tổ mẫu, bà chỉ khẽ hừ một tiếng.
Ta không biết tổ mẫu bảo ta đứng dậy hay bảo ta tiếp tục cúi chào, nên ta đứng thẳng lên và ngồi xuống phía bên kia của tổ mẫu.
Tổ mẫu từ nhỏ đã được nuôi dưỡng trong nhung lụa, dù đã già nhưng vẫn giữ được vẻ tròn trịa, phúc hậu. Ta không giống cha, cũng không giống mẹ, thực ra lại rất giống tổ mẫu.
Theo lý mà nói, với diện mạo như vậy đến tuổi này đáng lẽ phải là người khoan dung, nhân hậu, nhưng tổ mẫu nhà ta lại là một người hẹp hòi, cay nghiệt. Có lẽ lòng nhân từ của bà đều dành cho Nam Sênh, còn sự cay nghiệt đều để lại cho ta chăng?
Ta ngồi yên không nói gì, nhìn Nam Sênh đã thu xếp ổn thỏa, cầm lấy một miếng bánh ngàn lớp trên bàn, lặng lẽ ăn.
“Tiểu muội ngươi đã buồn đến thế này rồi, sao ngươi còn ăn uống được chứ?” Tổ mẫu lườm ta một cái, rồi lại vỗ về Nam Sênh. Bà nói bà ngốc mà còn biết sắp xếp người canh gác, bà nói bà thông minh mà rõ ràng Nam Sênh không muốn ta biết chuyện Du gia, bà vẫn cứ nói ra.
“Nam Sênh buồn chuyện gì vậy?”
Nếu ta hiểu chuyện, lẽ ra ta nên giả vờ không biết Nam Sênh vừa khóc, nhưng biết làm sao được? Ta lại thích xem náo nhiệt, nghe nói nàng ta khóc, hôm nay ta nên ăn thêm một bát cơm nữa.
Nam Sênh từ nhỏ thực sự yếu ớt, ăn cơm thì đếm từng hạt trong bát, uống thuốc còn nhiều hơn ăn cơm, sau khi đọc vài cuốn thơ của Lưu Cư Sĩ lại học đòi làm thơ sầu xuân, nước mắt rơi như không phải của mình.
Tổ mẫu không thích ta, có lẽ vì ta ăn nhiều, khỏe như một con bò, từ nhỏ chưa từng bị cảm lạnh.
Vì nàng ta hay bệnh, ta và mẹ cũng đã từng thật lòng đối xử tốt với nàng ta, lúc nhỏ khi nàng ta khóc, mẹ ta bế nàng ta vào lòng dỗ dành, khi nàng ta mệt, ta cũng từng cõng nàng ta.
Nhưng thời gian thật lạ, không hiểu sao lại khiến nàng ta quên hết những chuyện đó.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.