6.
Dưới sự dạy dỗ của Tịch Chinh, thành tích học tập của tôi tăng vọt. Mấy lần kiểm tra nhỏ, đều đạt được thành tích không tệ.
Nhưng để trở lại lớp A, vẫn còn một khoảng cách.
Hôm nay lúc tôi đang làm bài thi vật lý, Tống Ninh ôm một túi đồ ăn vặt từ bên ngoài chạy về: “Nghe nói trong lớp chúng ta lát nữa sẽ có một học sinh chuyển trường tới.”
Tôi dừng bút. Tính toán thời gian, cô ta cũng nên tới rồi.
Tiếng chuông lên lớp vang lên, giống như kiếp trước, là Giang Hách cõng cô ta vào phòng học.
Bởi vì trên đường cô ta đến lớp F báo danh thì lạc đường, lúc đi ngang qua sân bóng rổ, bị bóng rổ của Giang Hách làm bị thương ở chân.
Tôi nhìn mặt Bạch Trăn Trăn, thật sự không thể nói là đẹp mắt.
Mắt không tính lớn, sống mũi không tính thẳng, làn da không đủ trắng, đầu óc không thông minh, gầy gò nho nhỏ, miễn cưỡng tính cả là thanh tú.
Nhưng chính người như vậy, lại có thể làm cho Giang Hách cãi lại mệnh lệnh của cha mẹ, thậm chí còn tuyệt thực kháng cự, chỉ vì để cô ta làm bạn gái của hắn.
Tôi gần như chứng kiến toàn bộ quá trình mập mờ, yêu đương, chia tay, hợp lại vô cùng quyết liệt của hai người.
Thật ra tôi cũng xem như lợi dụng hoàn cảnh chen vào, khi đó Giang Hách bị thương rất nặng, ngày ngày mua say, tinh thần suy sụp nên tôi mới ở cạnh hắn.
Hắn uống rượu tôi đi cùng, hắn hút thuốc tôi đi cùng, hắn mất ngủ tôi cũng đi cùng. Hắn khóc tôi cũng khóc, hắn cười tôi cũng cười.
Cứ như vậy, sau một lần say rượu, hắn đè tôi xuống giường. Sau khi tỉnh lại, hắn mơ hồ một hồi lâu, sau đó nói muốn kết hôn với tôi.
Tôi cười cười rồi khóc. Còn tưởng rằng tất cả thâm tình đều sẽ không bị phụ lòng.
Ai biết được, lúc tôi mang thai bảy tháng, hai người này đã lén lút hẹn hò sau lưng tôi.
Tôi! Chỉ là gia vị trong câu chuyện tình yêu bao la, cao thượng của người ta mà thôi!
Chỗ ngồi của Bạch Trăn Trăn được sắp xếp trước mặt tôi. Giang Hách cõng cô ta, cẩn thận đặt cô ta vào chỗ ngồi.
Cô ta ngẩng đầu, hai má ửng đỏ, nhỏ giọng nói cám ơn. Giang Hách lắc đầu, nói câu không cần.
Trong lòng chua xót, tôi nhanh chóng cúi đầu, nước mắt tràn ra hốc mắt, thiếu chút nữa đã rơi ra.
Đời trước tôi cao ngạo tự phụ, chưa từng xem một người bình thường như Bạch Trăn Trăn là đối thủ. Nhưng kiếp này, tôi thật sự muốn chạy trốn.
Sau khi tan học, Tịch Chinh tới tìm tôi: “Lão đại, sữa lắc dâu tây cậu thích nhất đây.”
Thật buồn cười. Tuy rằng Tịch Chinh là gia sư của tôi, theo lý thuyết, hẳn là tôi phải cung phụng người ta ăn ngon uống ngon mới đúng.
Nhưng cậu ta lại luôn mua cho tôi đủ loại đồ ăn ngon. Dùng danh nghĩa là muốn hiệu suất học tập của tôi tốt hơn.
Tôi lắc đầu: “Tịch Chinh, tôi muốn uống rượu.”
Thế là hai người chúng tôi đến chợ đêm phía sau trường học, gọi bia và thịt xiên nướng.
Từ sau khi quyết định học tập thật tốt, mỗi lần tôi chạm mặt Tịch Chinh đều là giải đề, hiếm khi ra ngoài thả lỏng.
Trong lúc ăn cơm, hai chúng tôi đều không nói chuyện.
Cậu ta ăn xiên nướng, tôi uống bia. Sau khi ăn uống no đủ, tôi đã choáng váng đứng không vững.
Cậu ta trực tiếp ngồi xổm xuống muốn cõng tôi.
“Không cần.”
“Khách khí cái gì, tôi ăn no chính là vì để có sức cõng cậu.”
Tịch Chinh không nói lời nào cõng ta lên.
“Lão đại, phải vui vẻ một chút.”
Cậu ta ở cùng tôi, tôi không nói lời nào, cậu ta cũng không nói lời nào. Cho tới bây giờ, mới nói ra những lời này.
Tôi nằm trên lưng cậu ta, nước mắt không nhịn được rơi xuống. Tôi không thể nói với bất cứ ai về những gì tôi đã trải qua trong kiếp trước.
Không ai có thể hiểu được nỗi đau của tôi.
Giống như tôi rất ghét cũng nên hận một số người, nhưng bọn họ kiếp này rõ ràng chưa làm cái gì cả nên tôi không có lí do làm vậy.
Tịch Chinh cõng tôi một đường, tôi cũng khóc một đường. Đợi đến khi còn một con đường nữa là về đến nhà, tôi nhẹ nhàng thở ra một hơi.
“Tịch Chinh, cả đời này, tôi chỉ tùy hứng lần này, về sau, không ai có thể khiến tôi khóc nữa.”
“Lão đại.”
Giọng Tịch Chinh rất nhẹ: “Muốn tùy hứng thì tùy hứng đi, cùng lắm thì tôi dỗ cậu.”
“Dù sao tôi học giỏi, cũng không cần ôn bài nhiều, có rất nhiều thời gian.”
Trong lòng tôi ấm áp, lặng lẽ mỉm cười.
7.
Kỳ thi tháng càng ngày càng gần. Tôi bắt đầu học tập chăm chỉ hơn, hy vọng mau chóng thi vào lớp A.
Hôm nay vào giờ tự học, Bạch Trăn Trăn ném một cục giấy tới, nhỏ giọng nhờ tôi đưa cho Giang Hách phía sau.
Tôi đang nhìn những điểm kiến thức Tịch Chinh đánh dấu cho tôi, bị hành động bất thình lình này c//ắt đ//ứt, trong lòng có chút tức giận.
Tôi nhớ kiếp trước cũng như thế, khi đó tôi đối với tất cả nữ sinh muốn tiếp xúc với Giang Hách đều ôm địch ý rất lớn.
Lúc đó tôi mở tờ giấy ra, phát hiện có một viên kẹo chocolate, còn có một cái mặt quỷ nhỏ mà cô ta vẽ.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTôi lập tức nổi trận lôi đình, không khách khí tuyên bố với cô ta quyền sở hữu Giang Hách của tôi, bảo cô ta đừng phí tâm tư vô ích.
Nhưng mà lúc tan học, cô ta lại đỏ mắt trốn trong lòng Giang Hách khóc. Ánh mắt Giang Hách nhìn tôi, giống như muốn giet tôi vậy!
Nghĩ tới đây, tôi chỉ nhàn nhạt nhìn thoáng qua tờ giấy: “Chị hai à, bây giờ là giờ tự học, chị không muốn học, không có nghĩa là người khác không muốn học.”
Bạch Trăn Trăn đỏ bừng mặt, tủi thân nói: “Chỉ là đưa tờ giấy thôi, cậu có cần phải như vậy không? Nhìn chướng mắt tôi à? Nếu cậu thật sự thích học như vậy, sao lại ở lại lớp F?”
“Tôi ở lại lớp F là bởi vì tôi muốn ở lại lớp F, chứ không phải tôi chỉ xứng đáng ở lại lớp F.”
Nói xong, tôi trực tiếp đứng dậy thu dọn đồ đạc, sau đó ném tới trên bàn của Bạch Trăn Trăn: “Cậu muốn truyền giấy như vậy, được, tôi đổi vị trí với cậu, cậu có thể truyền thoải mái!”
Trong hốc mắt Bạch Trăn Trăn đầy nước mắt, cắn môi nói: “Sao cậu lại nhắm vào tôi? Tôi đâu có muốn c//ướp Giang Hách với cậu, tôi chỉ muốn cảm ơn cậu ấy thôi.”
Nghe lời nói giấu đầu lòi đuôi này, chắc hẳn cô ta đã nghe nói tôi từng gióng trống khua chiêng theo đuổi Giang Hách rồi.
Gửi tờ giấy này, chỉ là muốn làm cho tôi khó xử mà thôi. Đáng tiếc, tôi đã sớm không thèm để ý.
“Thứ nhất, cậu thích c//ướp ai thì c//ướp, thích cảm ơn thì cảm ơn, không liên quan đến tôi. Thứ hai, tôi tạo điều kiện thuận lợi cho cậu, cậu nên cảm ơn tôi mới phải.”
Sau đó, kéo cô ta dậy, tự mình ngồi vào vị trí của cô ta.
Kỳ thật tôi đã sớm chịu đủ cảm giác bị hai người này tấn công trước sau rồi. Vừa vặn mượn cớ này rời đi.
Cuối cùng, tôi cũng thành tâm hi vọng hai người này khóa chặt nhau, đừng tách ra gây tai họa cho những người khác.
Lúc này, Giang Hách vốn đang nằm sấp ngủ đột nhiên đứng thẳng dậy, nhìn hai chúng tôi đổi vị trí, nhíu mày nói: “Lâm Yên, cậu có ý gì?”
Từ lần trước hắn nói muốn giới thiệu gia sư cho tôi bị tôi từ chối, chúng tôi đã rất lâu không nói chuyện.
Tôi quay đầu, cười nhạt: “Vẻ đẹp trưởng thành, không cần cảm ơn.”
Sắc mặt Giang Hách khó coi.
Bạch Trăn Trăn nhân cơ hội cầm lấy tờ giấy kia nói: “Thật xin lỗi, ầm ĩ làm cậu không ngủ được, là do tớ không tốt, mới vừa chuyển trường tới đã chọc bạn học Lâm Yên không vui. Giang Hách, tớ thấy cậu chưa ăn điểm tâm, có muốn ăn viên kẹo chocolate này không?”
Giang Hách đang nổi giận, vẻ mặt không kiên nhẫn gạt cục giấy trong tay cô ta: “Lão tử ghét nhất đồ ngọt!”
Sắc mặt Bạch Trăn Trăn nhất thời tái nhợt. Tôi lười nhìn đôi vợ chồng son ngược ái hằng ngày, dọn dẹp bàn xong tiếp tục học tập.
Tan học rất nhanh, tôi cầm lấy ly chuẩn bị đến phòng lấy nước, không ngờ Bạch Trăn Trăn lại giành trước một bước cầm lấy ly của tôi.
Lại là khuôn mặt vô tội tủi thân kia: “Bạn học Lâm Yên, xin lỗi nhé, lúc tự học là tôi nói sai rồi, tôi giúp cậu lấy nước, cậu tha thứ cho tôi được không?”
“Không cần.”
“Cậu không cần tôi lấy nước, là vì không muốn tha thứ cho tôi sao? Cậu ghét tôi đến thế sao?”
Huyệt thái dương của tôi giật giật, nói chuyện với người này thật mệt mỏi.
“Tôi chỉ muốn làm bạn với bạn học Lâm Yên thôi.”
Cô ta tự nói, lại lắc lắc cái ly trong tay: “Cậu yên tâm, tôi lấy nước rất nhanh.”
Sau đó cũng không để ý phản đối của tôi nhanh như chớp chạy ra ngoài. Tống Ninh cũng bối rối: “Cậu ta không sao chứ?”
Tôi nhún vai, tỏ vẻ không hiểu. Ước chừng qua 5 phút, Bạch Trăn Trăn cầm nước nóng đi vào.
“Bạn học Lâm Yên, của cậu này.”
Tôi đưa tay đón, cô ta buông tay trước, còn cố ý hất cốc nước về phía cô ta. Nước nóng bốc khói trắng trào ra, gần như tưới đầy tay cô ta.
Bạch Trăn Trăn đau đớn hét lớn: “Bạn học Lâm Yên, tôi chỉ muốn làm bạn với cậu thôi, vì sao cậu lại không thể tha thứ cho tôi?”
Tiếng hét này ngay lập tức thu hút sự chú ý của cả lớp.
Bạn tin được không? Cô gái 16 tuổi lại có tâm cơ như vậy?
Tôi vốn cho rằng, tướng mạo cô ta bình thường, gia cảnh bần hàn, học tập không tốt, lại có thể khiến Giang Hách yêu thương thắm thiết, nhất định có mị lực mà cô ta không muốn người khác biết.
Bây giờ nhìn lại, chỉ có vậy thôi sao?
Tôi vừa muốn phát hỏa, Giang Hách đột nhiên xông tới: “Chuyện gì xảy ra vậy? Bị bỏng chỗ nào?”
Bạch Trăn Trăn trên mặt mang nước mắt, giơ tay bị phỏng đỏ bừng nói: “Tớ không sao, cậu đừng trách bạn học Lâm Yên, cậu ấy chắc chắn không phải cố ý.”
Ai ngờ hắn lại vượt qua Bạch Trăn Trăn, trực tiếp đi tới trước mặt tôi, nắm tay tôi cẩn thận lật xem nhiều lần.
So với tay Bạch Trăn Trăn đỏ bừng, tôi cùng lắm chỉ là bị bắn tung tóe mấy chấm đỏ.
“Cậu mù à?” Giang Hách giận không kiềm được hét lên với Bạch Trăn Trăn: “Ngay cả nước nóng cũng không bưng được?”
Lời này vừa nói ra, không chỉ Bạch Trăn Trăn mơ hồ, tôi cũng mơ hồ.
Tôi bị Giang Hách cưỡng chế đưa tới phòng y tế. Nguyên văn lời bác sĩ nói là: “Nếu đến muộn một chút, vết thương sẽ khép lại mất.”
Giang Hách ho nhẹ một tiếng, đưa mắt nhìn nơi khác. Trên đường về, chúng tôi một trước một sau, không nói chuyện với nhau.
Lúc đi đến phòng học, người phía sau đột nhiên lên tiếng.
“Lâm Yên, đổi chỗ ngồi lại đi.”
“Đổi lại làm cái gì?”
Lại là sự im lặng kéo dài. Lúc sắp tới cửa, hắn nói: “Trước kia lời nói chán ghét cậu, tôi thu hồi lại.”
Dừng một chút, lại nói: “Ngày mốt là sinh nhật tôi, cả lớp đều sẽ đến, cậu có thể tới không?”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.