1.
Học sinh trung học số 2 đều đang nghị luận, Lâm Yên liếm chó Giang Hách đã thay lòng đổi dạ.
Lúc học sớm lại không đưa sữa cho Giang Hách, lúc chơi bóng rổ cũng không đưa đồ uống và khăn mặt, thư viện không chiếm chỗ trước, ngay cả giữa giờ, cô cũng không líu ríu bên cạnh Giang Hách.
“Theo đuổi cũng đã gần một năm, cứ như vậy từ bỏ sao?”
“Không chừng là giận dỗi, chờ Giang Hách đến dỗ dành đó!”
“Tôi thấy là thay lòng đổi dạ thì đúng hơn, nghe nói giáo thảo Tam Trung cũng đang theo đuổi cậu ấy!”
“Rầm” một tiếng, Giang Hách phiền não ném sách tiếng Anh lên bàn: “Bây giờ là thời gian học sớm, muốn nhiều chuyện thì đi ra ngoài!”
Những lời này vừa dứt, tôi vừa lúc đi tới cửa. Cả lớp nhất thời lặng ngắt như tờ.
Hàng chục cặp mắt nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi ngoảnh mặt làm ngơ đi đến chỗ ngồi của mình, kéo ghế ra, ngồi xuống.
Lúc mở cặp sách ra, bên trong có hai chai sữa thủy tinh.
Chắc là dì trong nhà theo thói quen hâm nóng hai chai sữa, quên mất chuyện tôi đã nói sau này chỉ cần mang theo một chai.
Bạn cùng bàn của Giang Hách là Trương Thiếu Dương chọc chọc cánh tay hắn, hạ giọng nói: “Lâm Yên muốn lấy lòng cậu, tôi đã nói cậu ấy không nhịn được mấy ngày rồi mà.”
Ánh mắt Giang Hách khẽ động, tôi ở ngay trước mắt hắn, đưa sữa cho bạn cùng bàn.
“Mời cậu uống.”
Tống Ninh lộ vẻ mặt khiếp sợ, không chắc chắn hỏi: “Cho tôi?”
Tôi gật đầu. Sau đó mở sách giáo khoa ngữ văn ra, bắt đầu đọc thầm. Tống Ninh lại gần, tò mò hỏi: “Yên Yên, sao cậu lại bắt đầu học rồi?”
Tôi cũng không ngẩng đầu lên: “Tôi muốn học kỳ sau, thi vào lớp A.”
Tôi lấy thành tích thi cấp hai toàn thành phố thi vào trường nhị trung, nhưng vì có thể học cùng lớp với Giang Hách, tôi đã cố tình trả lời ít câu hỏi hơn trong kỳ thi hàng tháng đầu tiên, như nguyện từ lớp A xuống lớp F.
Nhưng bây giờ, tôi đã không còn lý do gì để tiếp tục ở lại lớp này.
Vừa nghĩ tới tên nam sinh phía sau kia, đã từng là chồng của tôi vào chín năm sau. Nhưng trong lúc tôi vất vả thai nghén ra sinh mệnh mới của hai người chúng tôi, hắn lại lưu luyến sự dịu dàng của mối tình đầu.
Hại đứa nhỏ có huyết mạch của hắn, ngay cả quang cảnh thế giới này cũng chưa từng thấy qua đã ra đi cùng tôi trong đêm đông lạnh giá.
Tôi không thể tha thứ cho hắn!
Cho nên, đoạn nghiệt duyên này, tôi nên sớm ch//ặt đ//ứt!
Buổi trưa, tôi và Tống Ninh đến căn tin mua cơm, sau khi người của căn tin múc cho tôi món sườn tôi muốn ăn xong, lại cười híp mắt hỏi: “Hôm nay giúp Giang Hách mua cơm gì vậy? Hôm nay có món cá sóc mà cậu ấy thích ăn đó.”
Tôi sửng sốt một chút.
Nói về việc theo đuổi Giang Hách thời trung học, tôi thật sự rất nhiệt tình và táo bạo. Hộc bàn hắn đầy những bức thư tình tôi viết cho hắn,
Trên bục chủ tịch cờ đỏ tung bay, bất chấp cảnh cáo của hiệu trưởng, cầm loa lớn tiếng tỏ tình với hắn.
Cho nên, ngay cả phó căn tin cũng biết món hắn thích ăn. Mọi người đều biết tôi thích Giang Hách, đến mức có thể đ//âm đầu chet ở tường nam không quay đầu lại.
Bây giờ nghĩ lại, đúng là chuyện cười. Tôi lắc đầu: “Tôi không giúp cậu ta mua cơm nữa.”
Dừng một chút, lại bổ sung: “Sau này cũng không giúp cậu ta trả tiền nữa.”
Phó căn tin đang chuẩn bị gắp món cá sóc, tôi đã kéo Tống Ninh quay đầu rời đi.
Không nghĩ tới lại gặp Giang Hách ở cuối hàng, bốn mắt nhìn nhau, vẻ mặt hắn tỏ ra kinh ngạc, tôi dời tầm mắt, cũng không quay đầu lại rời đi.
Tống Ninh nhỏ giọng nói: “Lâm Yên, cậu rốt cuộc làm sao vậy? Vì sao đột nhiên không để ý tới Giang Hách nữa?”
Tôi ngồi ở trên bàn, dùng nước canh sườn trộn cơm trắng: “Không có gì, chỉ là cảm thấy, những việc đã làm trước kia thật nhàm chán.”
2.
Sau khi không còn lấy Giang Hách làm trung tâm, tôi mới phát hiện thời gian của mình thì ra lại dồi dào như thế.
Tôi có thể trò chuyện với các bạn nữ về drama trong giới giải trí, và chia sẻ sữa lắc dâu tây và bánh rán mà tôi thích. Cùng các nam sinh bẻ cổ tay, gấp máy bay giấy xem ai ném xa hơn.
Lấy sách luyện thi trước kia vứt ở trong hộc bàn ra, làm từng bài một. Lúc tan học cho mèo hoang ăn, còn dùng vỏ hộp không còn dùng nữa làm ổ cho nó.
Thời trung học không cần lo được lo mất, thì ra thanh xuân lại tốt đẹp như vậy.
Cứ như vậy qua vài ngày, trận đấu bóng rổ của trường chúng tôi được diễn ra. Chủ nhiệm lớp bảo chúng tôi đến sân thể dục, giúp cổ vũ các bạn học.
Nhớ rõ kiếp trước, tôi còn thành lập một đội cổ động viên, học một điệu nhảy có độ khó cao, chỉ vì để cổ vũ cho đội bóng của Giang Hách.
Nhưng bởi vì đồng đội nâng đỡ không cẩn thận, khiến tôi ngã mạnh trên mặt đất, cơ thể bị trầy xước nhiều chỗ.
Cuối cùng đội bóng rổ của Giang Hách thắng trận với tỉ số cao. Mọi người chúc mừng và vỗ tay đầy trời.
Trong mắt hắn chỉ có anh em cùng vinh dự, duy chỉ không có tôi. Cho nên lúc này đây, tôi lấy lý do thân thể không khỏe, xin giáo viên nghỉ, một mình ở lại phòng học học thuộc từ vựng tiếng Anh.
Chuyện ngu ngốc hoang đường như vậy, tôi nghĩ cả đời này tôi sẽ không bao giờ đi làm nữa.
Tống Ninh xem được một nửa đã chạy trở về, nói với tôi: “Hôm nay Giang Hách chơi bóng hoàn toàn không ở trạng thái tốt, ánh mắt vẫn luôn nhìn về phía ghế khán giả, giống như đang tìm người vậy.”
Nói xong, cậu ấy lại nhìn tôi: “Yên Yên, có phải cậu ta đang tìm cậu không?”
“Không phải.” Sau khi đọc xong một dòng chữ tiếng Anh, tôi bình tĩnh phủ nhận.
Khoảng thời gian này, Giang Hách thực sự thiếu điều viết bốn chữ “Tôi ghét Lâm Yên” lên mặt. Tôi không đi, hắn mới vui vẻ.
Tống Ninh lại lải nhải vài chuyện liên quan đến sân bóng. Hiện tại tôi thật sự không có tâm tình nghe, lại không đành lòng ngắt lời cậu ấy nên lấy cớ đi ra ngoài lấy nước nóng.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetAi ngờ vừa ra khỏi cửa phòng học, lại thấy có vài người bước nhanh tới.
Tôi vừa định nghiêng người nhường đường, Trương Thiếu Dương ở phía sau vừa đỡ Giang Hách, vừa lớn tiếng nói với tôi: “Lâm Yên, không phải cậu có một bình xịt giảm đau tiêu viêm sao? Mau đưa cho Giang Hách dùng một chút, cậu ấy bị thương rồi!”
Tôi đã chuẩn bị một hộp thuốc nhỏ vì Giang Hách thích chơi bóng rổ. Bên trong có rất nhiều loại thuốc nhập khẩu không mua được trên thị trường.
Rất có hiệu quả đối với vết thương khi thi đấu. Hắn kiếp trước rõ ràng thắng trận đấu, kiếp này làm sao lại bị thương rồi?
“Lâm Yên, cậu có ngốc không? “Trương Thiếu Dương sốt ruột nói.
Tôi lúc này mới phục hồi tinh thần lại, nhìn thoáng qua mắt cá chân sưng đỏ của Giang Hách, giọng điệu lạnh nhạt nói: “Thuốc hết hạn, vứt rồi.”
Nói xong câu đó, tôi mang theo ly đến phòng nước rót nước, ngay cả một ánh mắt cũng không thèm cho.
Nghĩ gì vậy? Hắn bị thương, liên quan gì đến tôi chứ? Sự đau đớn của tôi ở kiếp trước, hắn vạn lần cũng không hiểu được.
Tôi có lý do gì để thương hại hắn?
Trương Thiếu Dương phía sau hít một hơi khí lạnh, đồng thời có một ánh mắt nhìn thẳng vào lưng tôi, như muốn đ//âm thủng một lỗ trên người tôi.
3.
Giang Hách bởi vì chân bị thương nên xin nghỉ, liên tiếp hai ngày đều không đi học.
Sau khi mẹ tôi nghe nói chuyện này, bảo dì nấu canh xương, nhất định muốn tôi đưa qua bồi bổ thân thể cho Giang Hách.
Cũng bởi vì hai nhà chúng tôi là thế giao, Giang Hách là bà ấy nhìn lớn lên từ nhỏ, cho nên nhất định phải là tôi tự mình thăm hỏi an ủi, bà ấy mới yên tâm.
Tuy rằng tôi nhiều lần tỏ vẻ tôi không muốn đi, nhưng chịu không nổi mẹ tôi liên tục thúc giục.
Thậm chí vì để cho tôi không nửa đường chạy trốn, còn dặn dò tài xế nhất định phải đưa tôi đến trước cửa nhà Giang Hách.
Tôi đành phải cầm canh gà đến nhà Giang Hách. Lúc này đã là chạng vạng tối, lá ngô đồng ven đường bị gió thổi xào xạc lay động.
Tôi khoác áo khoác mỏng manh xuống xe, đập vào mắt là một tòa nhà ba tầng màu trắng.
Ánh nắng còn sót lại của mặt trời chiều ở phía trên mạ lên một ánh vàng khiến người ta phiền não. Quá quen thuộc!
Khi còn bé, tôi luôn chạy đến nhà hắn, thậm chí còn từng cùng hắn chung sống gần hai năm.
Nơi này mỗi một chỗ đều tràn ngập bóng dáng của tôi và hắn- – bởi vì hắn thất tình uể oải không phấn chấn, nên tôi, người đang chịu đựng nỗi đau nhưng nhất định muốn an ủi hắn.
Hắn nói cả đời này sẽ đối tốt với tôi, không phụ lòng tôi, tôi đã tin là thật.
……
Trái tim như bị xé rách. Đau đến nỗi cả người tôi đều run rẩy.
Một lúc sau, tôi bình tĩnh trở lại, mở hộp giữ nhiệt trong tay ra, mùi thơm ngào ngạt của canh hầm xương tỏa ra, tôi trực tiếp đổ thẳng xuống đất cho một con chó hoang ăn.
Thứ tốt như vậy, hắn không xứng nhận!
Chờ canh xương bị chó hoang ăn sạch, tôi mới chuẩn bị rời đi. Ai ngờ vừa mới xoay người, đã có người gọi tên tôi.
Giọng nói trẻ con lại quen thuộc, tôi cũng lười quay đầu lại.
Giang Hách bước nhanh tới trước mặt tôi, chống gậy xiêu xiêu vẹo vẹo, thiếu chút nữa ngã sấp xuống trước mắt tôi.
Trên vầng trán trắng nõn của hắn lấm tấm vài giọt mồ hôi nhỏ, hắn gần như trầm giọng nói: “Lâm Yên, cậu rốt cuộc phát bệnh gì vậy?”
Thiếu niên trước mắt non nớt lại kiêu ngạo, từng là bộ dáng tôi yêu nhất.
Tôi nhếch khóe môi, vẻ mặt lạnh lùng không sợ: “Nghe không hiểu cậu nói cái gì.”
Nói xong, tôi tiếp tục đi về phía trước. Hắn lại bước nhanh chắn ở phía trước tôi, lồng ngực phập phồng dữ dội, môi tái nhợt, có thể nhìn ra được mấy bước ngắn ngủi này, hắn đi cũng rất gian khổ, đau đớn.
Ánh mắt Giang Hách cuồn cuộn, tựa như rất muốn lấy được một ít tin tức từ trên mặt tôi, nhưng hắn vẫn không hiểu.
Lại chỉ vào hộp cơm trên mặt đất nói: “Canh xương này là cho tôi! Vì sao lại cho chó ăn? Bình thường không cho cậu tới nhà tìm tôi, cậu ầm ĩ náo loạn cũng muốn tới, hôm nay lại không đi vào! Tôi bị thương nhiều ngày như vậy, cậu một câu quan tâm cũng không có, cậu rốt cuộc…”
“Như vậy không tốt sao?” Tôi lạnh giọng ngắt lời hắn: ”Dù sao cậu cũng không thích thấy tôi.”
Giang Hách nhất thời nghẹn họng, một lúc sau mới gật đầu: “Đúng, tôi không thích cậu quấn lấy tôi, cậu cách xa tôi, tôi mới vui vẻ!”
Nói xong, lại nhìn chằm chằm tôi, trào phúng nói: “Lâm Yên, cậu tốt nhất là đừng giở thủ đoạn gì! Cậu biết tôi cực kỳ ghét cái trò này!”
Cũng không thể trách Giang Hách lại nghĩ như vậy. Kiếp trước vì để hấp dẫn sự chú ý của hắn, tôi quả thật đã làm rất nhiều chuyện ngu xuẩn, ngây thơ, buồn cười.
Tuy rằng cuối cùng như nguyện để cho hắn trở thành chồng của tôi, thế nhưng tôi chưa từng có được tấm chân tình của hắn, thậm chí còn rơi vào kết cục chet th//ảm đầu đường.
Cho nên cả đời này, tôi sẽ không lãng phí bất cứ thời gian và tình cảm nào với hắn nữa.
“Cậu cũng quá coi trọng bản thân rồi, tôi cũng không có thời gian chơi trò chơi với cậu đâu.”
Tôi giật giật khóe môi, nhưng giọng điệu vẫn bình tĩnh: “Canh xương là mẹ tôi nhất định muốn tài xế chở tôi đưa tới, cậu cũng biết tính tình mẹ tôi… Cậu cứ coi như đã uống rồi, đừng gây phiền phức cho tôi.”
Trong ánh mắt Giang Hách tràn ngập vẻ không thể tin: “Cậu coi tôi là chó?”
Tôi nhún vai: “Nếu cậu nghĩ như vậy tôi cũng không còn cách nào.”
Nói xong, tôi không cho hắn bất kỳ cơ hội phản bác nào nhấc chân bước đi.
Mỗi ngày ở trong lớp nhìn thấy hắn đã đủ làm cho tôi khó chịu rồi, hiện tại tôi chỉ muốn nhanh chóng quay về.
Không ngờ, vừa đi được vài bước, bình giữ nhiệt đột nhiên vẽ một vòng cung từ giữa không trung rồi rơi rầm xuống đất.
Ngay sau đó là tiếng Giang Hách giận không kìm được truyền đến: “Tôi mới không thèm uống canh rách của cậu!!”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.