5.
Lâm phi ra mặt, sắc bén lợi hại, chỉ nói một lần, ta liền hiểu rõ mọi chuyện.
Theo lời Trịnh Hân Du, nàng ta đến từ cái gọi là “hiện đại” của nhiều năm sau, còn chúng ta chỉ là những nhân vật trong cuốn truyện mà nàng ta đọc.
Nàng ta không biết bằng cách nào mình đã vào trong cuốn truyện này, và cách duy nhất nàng ta nghĩ ra để ra khỏi đây, chính là sống trọn đời với nam chính Thích Kha.
“Thần thiếp còn đặc biệt hỏi nàng ta, tại sao nghĩ đó là con đường duy nhất. Nàng ta nói rằng vì cuốn truyện nàng ta đọc hàng ngày đều viết như vậy, nên mới dự tính như thế.”
“Còn những cách hại nương nương, cũng là nàng ta học từ một cuốn truyện gì đó gọi là “cung đấu”, có thể thấy là chưa từng đọc được cuốn sách nào tử tế.”
Nếu luận về tài học vấn, phi tần toàn cung, Cảnh Dao xếp đầu tiên.
Vì vậy ta biết rõ, nàng ấy khinh thường một người như Trịnh Hân Du đến mức nào, không thể thuộc nổi nửa cuốn thơ văn.
“Nàng ta muốn Hoàng thượng vì mình mà giải tán lục cung, chỉ để lại một mình nàng ta làm Hoàng hậu.”
Nghe Tô Tô phụ họa, ta chầm chậm uống thuốc an thai, càng nghĩ càng thấy buồn cười.
Ta cứ nghĩ rằng nàng ta mưu đồ vị trí Hoàng hậu của mình, là người có tham vọng lớn đến mức nào, thậm chí còn phái người điều tra xem nàng ta có phải là con cháu của triều đại trước, hoặc là gián điệp của nước địch.
Hoặc có thể là gia tộc nàng ta không như ý, nghĩ rằng bằng sức mình, có thể làm cho cả gia tộc thăng tiến.
Nhưng ta thật không ngờ, cuối cùng, nàng ta chỉ vì muốn cùng một tên nam nhân chung sống mà thôi.
Cứ cho là những gì nàng ta nói về xuyên không và tiểu thuyết đều là thật.
Nhưng đối với ta, việc ta mang thai mười tháng là thật; tình cảm giữa Hoàng đế Thích Kha và ta đã kéo dài hơn mười năm là thật; hôm nay nhờ nàng ta, ta phải sống ẩn náu trong cung sâu cũng là thật.
Còn tình hình hiện tại là, nàng là khách, ta là chủ, nàng ta không có thần thông, lẽ ra phải tuân theo quy tắc của chúng ta, nhưng nàng ta đã chọn con đường tồi tệ nhất: đến đây nhưng không an phận.
“Chẳng trách nàng ta hoành hành không kiêng nể, thậm chí thấy cảnh đói khát ở sáu châu Giang Nam mà cũng không hề quan tâm, vì nàng ta coi chúng ta là những nhân vật không có máu thịt.”
Ta phân tích như vậy, Cảnh Dao và Tố Tố đều lộ vẻ ngờ vực.
Ta giải thích với hai người họ: “Những chuyện phi lý này, chúng ta tin hay không không quan trọng. Quan trọng là nàng ta tin những điều đó, bổn cung giờ muốn xử lý nàng, phải biết địch biết ta.”
Cướp đoạt ân sủng của ta, nhòm ngó hậu vị của ta, thậm chí còn muốn hại thai nhi trong bụng ta.
Ta chưa bao giờ có ý hại người, nhưng vì Trịnh Hân Du không buông tha cho ta, luôn nghĩ rằng ta sẽ hại nàng, dùng những thủ đoạn đê tiện để đối phó với ta, nên ta cũng không cần nhịn nữa.
Chẳng lẽ với thế lực của ta, lại không thể xử lý được một kẻ ngu dốt như nàng ta?
Khi hoa hải đường chưa tàn, hoa lê đã nở, bụng của ta ngày càng lớn.
Ta chủ động đến cung Quý phi, còn mang theo hộp bánh đậu đỏ và khoai môn, bảo đại nha hoàn của Trịnh Hân Du lấy đĩa bưng lên.
Trịnh Hân Du lạnh lùng nhắc đến Tiêu Hoài Tín, nói rằng quả nhiên là người lớn lên cùng ta, bảo vệ ta rất chu đáo.
“Thần tử chẳng qua là hưởng bổng lộc của vua mà làm việc trung thành với vua, quan trọng nhất vẫn là muội muội, có ân sủng của Hoàng thượng mới là điều quan trọng nhất.”
Ta cười, nhẹ nhàng vỗ tay nàng.
Nàng ta kinh ngạc nhìn ta một cái, thấy thái độ của ta mềm mỏng hơn nhiều so với trước, nên nàng ta cũng không căng thẳng nữa.
Ta vừa hỏi nàng có nhớ nhà không, vừa lấy một miếng bánh khoai môn cho nàng.
Trịnh Hân Du lòng đầy lo sợ, sợ ta dùng cùng một thủ đoạn đối phó mình, nên không nhận.
Nàng ta nói mình không thích ăn bánh, rồi đáp lời ta:
“Ban đầu ta nhớ nhà, nhưng sau khi ở cạnh Hoàng thượng một thời gian, cũng không còn nhớ nữa.”
“Hiện tại ta đã sinh cho ngài ấy một trai và một gái, ta cảm thấy nơi đây chính là nhà của mình”
Trịnh Hân Du đang thăm dò thần sắc của ta: “Hoàng thượng cũng nói, cứ yên tâm sống ở đây, ngài ấy sẽ bảo vệ ta suốt đời.”
“Suốt đời?”
Ta không nhịn được cười, bỏ miếng bánh khoai môn vào miệng mình.
Chuyện ngày mai còn chưa chắc, nàng ta làm sao lại dám tin vào lời hứa suông như vậy?
“Quả nhiên là muội muội được sủng ái nhất, Hoàng thượng chưa từng nói lời này với ai khác.”
Ta cười ngấm ngầm, kéo dài thời gian, chờ đến khi bụng mình đau.
“Chẳng lẽ Hoàng thượng chưa từng nói với nương nương những lời này?”
Việc đàm tình với Thích Kha là điều Trịnh Hân Du quan tâm nhất, nàng ta thậm chí còn nghiêng người tới nghe ta nói.
Ta nhìn thẳng vào nàng ta, trên người đã có chút đau đớn truyền đến: “Hẳn là không có, muội muội rất tò mò về chuyện xưa của bổn cung và Hoàng thượng sao?”
Trịnh Hân Du gật đầu, ta nhịn đau, trên trán đã lấm tấm mồ hôi lạnh.
Ta kéo mạnh Trịnh Hân Du lại, cười hiểm độc: “Ngàn sợi vạn mối, kéo mãi không ra, Thích Kha rời bổn cung sẽ không còn là Thích Kha, những chuyện cũ ấy, muội muội thực sự muốn nghe sao?”
Cơn đau truyền đến, ta đột ngột ngã ra sau, bắt đầu khóc trời gọi đất kêu đau.
Trịnh Hân Du lúng túng nhìn ta, tay vừa chạm vào cánh tay ta, ta đã cố tình ngã về phía khác, kéo ghế đổ người ngã ngựa.
“Mau đến đây! Trịnh quý phi muốn mưu hại hoàng tử!”
Đại thái giám bên cạnh ta hét lên, Tiêu Hoài Tín ngay lập tức dẫn cấm vệ quân đến.
Ngài ấy không nói hai lời, liền bắt giữ Trịnh Hân Du, ép nàng ta quỳ trước mặt ta.
Trịnh Hân Du phủ nhận, ta lạnh lùng nhìn nàng, trước khi Thích Kha đến, nhẹ nhàng hỏi:
“Muội muội không phải từ lâu đã muốn cho bổn cung uống thuốc sảy thai sao? Hôm nay được như ý nguyện, sao lại không vui vẻ?”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net6.
Thái y vừa bắt mạch cho ta xong, Thích Kha đã tới.
Ngoại trừ vài lễ hội vào tháng Giêng, ta buộc phải theo lễ cùng Thích Kha tiếp kiến cung phi, triều thần, mệnh phụ, còn lại những ngày này ta không gặp hắn.
Thích Kha liếc nhìn ta, ra lệnh cho thái y nhanh chóng khám cho ta, sau đó định đến đỡ Trịnh Hân Du đứng dậy.
Thấy vậy, ta đẩy thái y ra, lại ngã ngồi xuống đất: “Hoàng thượng, nếu người chỉ quan tâm đến một mình Trịnh quý phi, thì đừng để thái y chữa trị cho thần thiếp nữa, chỉ nguyện mẫu tử đều chet, để thành toàn cho các người!”
Ta rơi nước mắt như mưa, khóc lóc thảm thiết: “Năm đó Hoàng thượng nói “cùng cai trị một thiên hạ thái bình”, giờ tất cả đều tính là thần thiếp thất hứa đi!”
Ta nói rồi, cố gắng đứng dậy định đâm đầu vào cột – tất nhiên là bị Thích Kha ngăn lại, hắn vừa mắng ta vừa cẩn thận bế ta lên, đặt lại trên giường.
Thái y bắt mạch, nói rằng ta đã uống phải thuốc sảythai, may mắn chỉ uống một chút, không tổn hại đến thai nhi.
Liều lượng ta kiểm soát rất chặt, dù ta ăn hết cả hộp bánh khoai môn đó cũng không làm hại đến đứa trẻ.
Thích Kha ra lệnh cho thái y kiểm tra thứ ta đã ăn, chính là đĩa bánh khoai môn trên bàn.
“Đó là do Hoàng hậu tự mang đến! Nàng ta muốn hại thần thiếp!”
Trịnh Hân Du khóc lớn, muốn chạy đến bên Thích Kha, nhưng bị Tiêu Hoài Tín dùng cây trường mâu mạ vàng giữ chặt dưới đất.
“Hân Nhi,” Thích Kha nhíu mày, ta biết hắn đang do dự điều gì: “Hoàng hậu luôn hiền lương nhân hậu, không thể nào làm việc này…”
Gia Ý quan sát rồi bước lên báo cáo, nói rằng đĩa bánh này là do nàng đích thân giám sát làm, chỉ qua tay một mình quản sự cung Quý phi, rất khó để không nghi ngờ là người trong cung Quý phi muốn hãm hại Hoàng hậu.
Có một cung nữ nhát gan bước lên dập đầu, nói rằng tận mắt thấy Trịnh quý phi đẩy ta, rõ ràng là muốn hại thai nhi trong bụng ta.
Lần trước trong thức ăn có độc, Thích Kha chắc đã phát hiện ra Trịnh Hân Du là thủ phạm, nhưng bao che chưa xử lý.
Nàng ta dám nhiều lần liều lĩnh như vậy, làm ra bao nhiêu chuyện phi lý, ngược lại giúp ta dễ dàng vu oan.
Vì vậy lần này, dù Trịnh Hân Du có phủ nhận thế nào, cũng không thể trốn tránh được.
Hãm hại hoàng tử là trọng tội, nhưng Thích Kha vẫn không nỡ.
Hắn liếc nhìn Trịnh Hân Du, rồi nửa quỳ trước giường ta.
Đã lâu rồi hắn không nắm tay ta như vậy – đôi tay hắn phủ lên tay ta, cúi đầu như muốn thay Trịnh Hân Du nhận tội: “Hoàng hậu nghĩ nên xử lý thế nào?”
Ta cảm thấy ghê tởm.
Làm như vậy, rõ ràng là muốn dựa vào tình cảm của ta với hắn, để ta nhẹ nhàng tha thứ cho Trịnh Hân Du.
Mà đây vốn là chuyện Hoàng đế xử lý, hắn lại muốn ta quyết định, tự mình phủi sạch sẽ.
Nếu ta thật sự muốn phạt nặng Quý phi, lại giống như lần nam tuần, khiến ta mang tiếng mạo phạm Thánh nữ.
Vì vậy ta không nói đến việc phạt Trịnh Hân Du, chỉ rơi nước mắt, nhẹ nhàng tựa vào tay Thích Kha: “Thần thiếp cả gan, không giữ quy củ lần này.”
“Thần thiếp không muốn phạt ai, cũng không muốn truy cứu chuyện này. Chỉ mong ngài có thể nhìn ta nhiều hơn, nghĩ đến ta nhiều hơn. Cung điện vừa sâu vừa lạnh, Thanh Yến thật sự rất nhớ Hoàng thượng.”
Ta khẽ ngước mắt, thấy trong mắt Thích Kha rõ ràng có sự xúc động: “Tiết Thanh Yến ta, kiêu ngạo cả đời, chưa từng cúi đầu trước ai. Lần này Thanh Yến chỉ muốn cầu xin Hoàng thượng thương xót, thỉnh thoảng đi qua trung cung, hãy vào thăm Thanh Yến.”
Ta cố ý nhìn Trịnh Hân Du: “Nếu việc ta mang thai con của Hoàng thượng là sai lầm, thì không giữ cũng được.”
“Nàng đang nói bậy bạ gì vậy? Chăm sóc sức khỏe đứa trẻ thật tốt, trẫm muốn nó bình an ra đời.”
Thích Kha bế ta lên, nói rằng nơi này không lành, muốn đưa ta về trung cung.
“Đưa tấu chương đến trung cung, trước khi Hoàng hậu sinh, trẫm muốn cùng ăn cùng ở, xử lý công việc với Hoàng hậu.”
Trịnh Hân Du quỳ khóc, muốn Thích Kha tin nàng ta, muốn Thích Kha đừng đi.
Ta nhẹ nhàng sờ má Thích Kha, giả vờ đáng thương: “Hoàng thượng, thần thiếp biết ngài dành hết tâm tư cho Hân Nhi muội muội, vẫn nên quay lại đi…”
“Nàng là Hoàng hậu của trẫm, là Hoàng hậu của một nước, trẫm nên lấy nàng làm trọng.”
Hóa ra hắn vẫn còn nhớ, hóa ra hắn cũng biết.
Cùng ngồi trên kiệu, tựa vào lòng Thích Kha, ta nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên má.
Hóa ra lời nói ngọt ngào và nước mắt của nữ nhân lại lợi hại như vậy, hóa ra giả vờ điên khùng còn hiệu quả hơn cả thật lòng.
Thích Kha, hắn thật sự không đáng giá.
Từ khi Thích Kha ở lại cung của ta, hắn truyền lệnh không gặp Trịnh Hân Du.
Hãm hại hoàng tự, cứ như vậy mà nhẹ nhàng bỏ qua.
Ta đã sớm cử Cảnh Dao làm gián điệp, nàng ấy về báo lại rằng Trịnh Hân Du sắp phát điên rồi.
Bởi vì từ khi Trịnh Hân Du vào cung, chỉ có nàng ta ép buộc người khác, nào có chuyện bị người khác hãm hại.
Ta cười, rõ ràng là lấy gậy ông đập lưng ông, nàng ta có gì mà phải nhảy dựng lên?
Ta từ nhỏ được giáo dưỡng dưới gối tổ phụ, thường được dạy phải nghiêm khắc với bản thân, khoan dung với người khác, nhưng Trịnh Hân Du lại làm ngược lại.
Cảnh Dao còn tiết lộ một tin quan trọng: Lưu vương, quốc yến năm ba mươi gặp Trịnh Hân Du một lần, đến nay luôn dây dưa không rõ, còn hứa sẽ ủng hộ nhi tử của nàng ta.
Lưu vương, cũng là nhờ vinh quang của tổ tiên, đến đời hắn nắm giữ một chút binh quyền trấn thủ Tây Bắc, nếu không thông đồng với địch thì không đáng lo ngại.
“Lưu vương này, thường ngày làm thế nào tiếp cận được Trịnh quý phi kia?”
Ta bóc một quả nho, đút vào miệng Cảnh Dao.
Nàng ấy nháy mắt với ta: “Nương nương cứ yên tâm đợi đến ngày sinh, chuyện này thần thiếp sẽ lo liệu.”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.