1.
“Không biết Bệ Hạ triệu kiến ta đến là có chuyện gì, nếu như không có gì quan trọng, ta còn phải về trước động phòng hoa chúc, phu quân ta còn đang chờ.”
Trên long sàng cách đó không xa, Tề Vực chống cằm không hề để ý, há miệng ăn một quả nho mà mỹ nhân bên cạnh đưa qua, cười nhạo một tiếng.
“Động phòng hoa chúc? Cùng với một hoạn quan?”
“Ngươi ngược lại nói cho Trẫm nghe một chút, một đêm này các ngươi dự định như thế nào?”
Tề Vực nói xong, không hề che giấu mà cười khẽ, mỹ nhân bên cạnh là người có mắt nhìn, thấy Hoàng Đế cười cũng che miệng cười khanh khách góp vui.
Ta trợn trắng mắt, duỗi tay kéo khăn lụa đỏ còn che chắn trước mặt, mặt không đổi sắc đón nhận ánh mắt trêu đùa phía đối diện.
“Giao bôi, cắt đuốc, vén khăn trùm đầu, bên nhau cả đời.”
“Nếu chàng ấy còn chưa muốn ngủ, vậy chúng ta sẽ đi ngắm trăng, uống hết vò rượu hoa đào mà mẹ ta đã ủ mười mấy năm. Nếu chàng ấy mệt mỏi, chúng ta sóng vai nhau nằm trên giường, nắm tay chàng ấy, lưu luyến gương mặt chàng ấy, hôn chàng ấy…”
Ta nhìn sắc mặt Tề Vực dần như đêm đen, kéo khoé miệng hơi mỉm cười.
“Chuyện khuê phòng đó, nếu Hoàng Thượng ngài muốn nghe, trong cung đều có ma ma có chuyên môn chỉ dạy, liệu có cần ta giúp ngài truyền lời với các nàng vào diện Thánh hay không?”
Chiếc đèn lưu ly được Tây Vực tiến cống ở bên cạnh chân ta bị đập vỡ nát, ta vô cảm thu chân lại. Loại người như Tề Vực chính là như vậy, không lên tiếng liền ra tay, chơi không nổi.
Mỹ nhân bị hắn đuổi ra ngoài, đèn đuốc trong tẩm điện sáng trưng chỉ còn lại hai người bọn ta. Tề Vực b ó p c ổ ta chống đỡ trên đài, những quả nho trong suốt óng ánh lăn trên sàn.
“Hạ Hoài An, ngươi đoán xem nếu như đêm nay ngươi không trở về, tên hoạn quan kia từ nay về sau sẽ nghĩ ngươi là người như thế nào? Sẽ cảm thấy ngươi d â m đ ã n g, hạ tiện, hay là cảm thấy bản thân vô năng mà cuồng nộ?”
Sức lực trên tay Tề Vực rất lớn, ta có chút khó thở, nhưng vẫn gắng sức ổn định lại.
“Chàng ấy sẽ đau lòng!”
Đúng vậy, hắn sẽ đau lòng. Trường Thắng là người duy nhất trên thế gian này sẽ đau lòng vì ta.
“Tề Vực”. Ta theo bản năng giữ lấy ngón tay đang b ó p lấy cổ ta. Bởi vì hô hấp không thông, mặt đã hơi đỏ.
“Nếu đã tứ hôn rồi, vậy xem như là ta cầu xin ngài, để cho ta và chàng làm một cặp phu thê bình thường đi.”
“Phu thê bình thường?”
Tề Vực gục mặt trên cổ ta, tiếng cười nghe có chút kinh hãi.
“Hạ Hoài An, t h i t h ể của Chiêu Chiêu tỷ tỷ đến nay còn chưa tìm được, người độc ác như ngươi thế nhưng lại vọng tưởng được sống yên tâm thoải mái, hạnh phúc mỹ mãn? Trẫm càng không để cho ngươi được như ý nguyện.”
Ta nhắm mắt lại, Tề Vực sẽ không buông tha cho ta. A tỷ Chiêu Chiêu c h ế t thảm, cho nên ta phải ngập ngụa trong thống khổ đến hết đời, lấy kiếp này bồi thường mạng sống cho nàng.
Sức lực trên tay Tề Vực nới lỏng.
“Không phải ngươi muốn làm một cặp phu thê bình thường với hắn sao? Vậy Trẫm liền để cho tất cả mọi người nhìn xem một chút, ngươi làm thế nào để làm phu thê cùng với hắn.
02
Đêm đó, Tề Vực rất hung dữ.
Đó không phải là lần đầu tiên hắn làm chuyện như vậy, hắn thích làm nhục ta, thích khiến ta khó xử, hắn để cho tất cả mọi người đều biết chuyện xấu xa giữa chúng ta nhưng lại không bao giờ muốn cho ta bất kỳ danh phận gì. Những người bên dưới thậm chí còn không biết phải gọi ta là gì, chỉ có thể gọi là “Hạ cô nương.”
Không ai coi ta ra gì, phi tần trong hậu cung ghen tuông, Tề Vực đã cho họ lý do để ghét ta, cũng không cho ta một chỗ đứng trong hậu cung này.
Bảo vệ bản thân, ta không có thân phận, không có người chống lưng, ai cũng dám đến bắt nạt vài câu, để giải tỏa nỗi hận trong lòng không được yêu.
Mỗi ngày trong cung đều ảm đạm trôi qua, những cung nữ Tề Vực phái tới cũng từng tốp từng tốp chạy đến chỗ những phi tần của hắn, dù sao thì nơi này của ta còn đáng ghét hơn cả lãnh cung.
Trường Thắng là người duy nhất trong số những người Tề Vực phái tới chịu ở lại.
Hắn sinh ra trong thời loạn lạc thiên tai, để có một nồi cháo loãng lót dạ, hắn đã vào cung làm thái giám.
“Trường Thắng, ngươi ở đây chịu khổ có ổn không?”
“Trong cung điện nơi có bốn bức tường lạnh lẽo này, nơi nào không phải chịu khổ?”
“Trường Thắng, ngươi không chê ta chứ?”
“Hạ cô nương có chê ta sao?”
“Trường Thắng, lúc không vui ngươi sẽ làm gì?”
“Trốn đi, khóc một trận.”
“Ngươi có khóc nhè không?”
“Tất nhiên là không… nhưng nếu Hạ cô nương muốn khóc, không nhất thiết phải trốn đi, ta sẽ giúp trông cửa, không cho ai vào.”
“Trường Thắng, tháng này họ cũng không cấp than cho chúng ta.”
“Hạ cô nương đừng sợ, ta sẽ đưa áo ngoài cho cô.”
“Còn ngươi thì sao?”
“Ta là nam nhân, nam nhân thì thân nhiệt rất cao, không lạnh.”
“Nếu vậy, vậy thì… ngươi ôm ta đi!”
“Hạ cô nương…”
“Có thể gọi ta là Hoài An không?”
“Hoài An!”
Ta không cảm thấy Tề Vực bắt ta thành hôn với Trường Thắng là sỉ nhục ta, dù sao thì ta thực sự thích hắn.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net03
Khi Tề Vực thả ta về thì trời đã tờ mờ sáng, mọi người trong cung bắt đầu bận rộn với công việc của mình.
Tẩm cung của ta nằm ở một góc khuất nhất trong toàn bộ hoàng cung, nghe nói trước đây có một cung nữ muốn được hoàng đế sủng ái nhưng không thành, trong lúc chán nản đã treo cổ tự vẫn trên xà nhà.
Đây vốn không phải chuyện gì to tát, dù sao thì trong hoàng cung này ngày nào cũng có người chết. Nhưng cũng vì vậy mà nơi này không còn ai ở nữa.
Tề Vực thấy nơi này hẻo lánh, một năm không sửa sang, lại nghe tin đồn như vậy, hắn chỉ là không muốn ta sống tốt.
Tuy nhiên, ngay lúc này, căn phòng nhỏ khiến người ta nghe thấy đã biến sắc, lại treo đầy đèn lồng màu cam, trong buổi sáng vừa sáng vừa tối, ánh đèn màu ấm áp khiến căn phòng nhỏ trở nên ấm áp lạ thường.
Ta biết, những chiếc đèn lồng đó gần như đã tiêu hết gần nửa năm tiền lương của Trường Thắng.
“Họ bắt nạt người mà, cần gì nhiều tiền như vậy? Chàng đi trả lại cho họ, ta không cần đèn lồng và áo cưới, chúng ta cùng uống hết vò rượu đào đó là được, đó là quà mẫu thân tặng ta.”
“Cưới nàng một lần, nhất định phải trịnh trọng một chút, đáng tiếc là ta không thể cho nàng mười dặm hồng trang, tam môi lục sính. Hoài An, cảm ơn nàng vẫn bằng lòng gả cho ta.”
Trường Thắng luôn sẵn lòng dành những điều tốt nhất cho ta nhưng ta lại phụ hắn vào đêm tân hôn.
“Có lạnh không? Chúng ta vào nhà, hôm nay có than, trong nhà ấm áp.”
Một chiếc áo choàng được khoác lên vai ta, Trường Thắng nắm tay ta, mũi đỏ ửng.
“Chàng đợi ta mãi sao?” Ta hỏi hắn.
Trường Thắng lắc đầu nói: “Tối qua vui quá, uống hơi say, ngủ quên trong nhà, vừa mới tỉnh, nghĩ đến nàng về sẽ lạnh nên đốt than, ra ngoài đợi nàng.”
Hắn lừa người, người hắn lạnh như vậy, ngay cả chiếc áo choàng vẫn luôn ôm trong lòng để ủ ấm cũng lạnh ngắt.
Ta hít mũi, không vạch trần hắn.
“Chúng ta vào trong đi, đừng lãng phí than trong nhà.”
04
Chuyện vặt vãnh giữa ta và Tề Vực, cả hoàng cung đều biết, Trường Thắng đương nhiên cũng không ngoại lệ. Mà Trường Thắng chỉ quay người lui ra ngoài, lặng lẽ đóng chặt cửa phòng.
Ta và Trường Thắng ở trong căn phòng nhỏ hẻo lánh không người này, tuy rằng cuộc sống có phần đạm bạc nhưng hắn đi trực, ta cũng không có việc gì làm, nếu không có ai đến gây phiền phức, hai người chúng ta cũng thấy thoải mái tự tại.
Những ngày như vậy trước đây rất ít, những phi tần thất sủng luôn thích đến đây để thể hiện sự tồn tại của mình, ta và Trường Thắng cách ba bữa lại bị phạt một lần, ồ, phần lớn là hắn muốn cùng ta chịu phạt, vốn dĩ cũng chẳng liên quan gì đến hắn.
Chúng ta đã thành thân, lúc trước để sỉ nhục ta, Tề Vực đã làm cho chuyện này trở nên rùm beng, ta đã là người có chồng, không còn là mối đe dọa của họ nữa, giờ thì những phi tần đó không còn lý do gì để đến đây gây sự nữa, ta nhâm nhi tách trà nóng cười ngây ngô, cuộc sống luôn có chút gì đó đáng mong đợi.
Trường Thắng thêm than vào lò, cũng không hỏi ta cười gì, liền cười theo ta, ta thấy hắn như vậy, cười càng vui hơn.
“Ầm!”
” lục soát cho ta!”
Cánh cửa viện đột nhiên bị đẩy ra, những thị vệ đeo kiếm dài ùa vào, không phân biệt phải trái bắt đầu lục tung trong viện, đồ đạc rơi loảng xoảng khắp nơi.
Ta xông ra ngoài: “Các ngươi làm gì vậy? Ai cho phép các ngươi lục soát lung tung?”
Bọn người cầm đầu chỉ liếc khinh miệt.
“Phụng chỉ Hoàng thượng khám xét, có người báo Hạ cô nương ăn trộm đồ vật trong cung.”
“Ta không có lấy đồ của hắn.”
“Hoàng thượng nói có thì là có!”
Ta còn muốn tranh cãi với tên cầm đầu nhưng Trường Thắng đã kéo ta lại che chở.
“Không sao đâu Hoài An, cứ để họ lục đi, chúng ta không thể chống lệnh.”
Ta nhìn những thị vệ lục tung căn viện nhỏ mà ta và Trường Thắng đã vất vả trang hoàng, đèn lồng rơi xuống bậc thang vỡ tan, quần áo chưa kịp cất trên sào tre cũng bị giẫm lên.
Cây mai dưới mái hiên là thứ Trường Thắng thích nhất, hoa mới lác đác nở vài bông, giờ đã bị người ta lật đổ xuống đất, rễ cây đều lộ ra ngoài.
Ta không đành lòng nhìn nữa, Trường Thắng đưa tay che mắt ta.
“Không sao đâu Trường Thắng, chúng ta sẽ trồng lại một cây mai.”
Trường Thắng lắc đầu nói: “Ta lo cho chậu than kia, tiền lương của ta đã tiêu hết rồi, sợ nàng sẽ lạnh!”
Ta gỡ tay Trường Thắng khỏi mắt mình, dang rộng vòng tay ôm lấy hắn.
“Không sợ, nam nhân ấm áp, ta ôm chàng thì sẽ không lạnh nữa.”
05
Cuối cùng đám người đó vẫn không tìm được gì, ta không biết họ muốn tìm gì, không biết nơi này của ta còn có gì đáng để Tề Vực phải rình rang như vậy, hắn có lẽ chỉ là không muốn thấy ta sống tốt, dù sao thì mạng này của ta, phải dùng để trả ơn cho Chiêu Chiêu tỷ tỷ
Lúc này đang là giữa mùa đông, chúng ta không có than, không có quần áo chống rét, thậm chí không có nhiều thức ăn, ta bị bệnh, bệnh khá nặng.
Trường Thắng vì cầu thuốc cho ta, liên tục mấy ngày liền đến quỳ ở cửa Thái y viện, đầu gối vỡ cả ra, cũng không đổi được mấy thang thuốc.
Ta nằm trong lòng Trường Thắng, cảm thấy người không còn chút sức lực, lại lạnh đến phát run, cả người đều run rẩy nhưng vẫn muốn an ủi Trường Thắng vài câu.
“Đừng lo, chỉ là phong hàn bình thường, ra mồ hôi là khỏi. Trong viện dưới gốc cây hải đường có bình rượu đào ta giấu, chàng đi đào lên, chúng ta cùng uống, người ấm lên rồi thì bệnh cũng khỏi.”
Bình rượu đào đó là do mẫu thân ta chôn, nói là đợi đến khi ta lấy chồng, dùng để rót rượu giao bôi với phu quân, chỉ tiếc rằng ngày ta xuất giá, chúng ta không có cơ hội giao bôi.
“Hoài An, ta đào lên rồi, nàng đợi một chút, ta rót ra cho nàng, uống rồi sẽ không lạnh nữa.”
Ta quấn chăn, nhìn Trường Thắng luống cuống tay chân, miễn cưỡng gật đầu.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.