“Chưa.”
“Sao hôm nay không gửi tin nhắn cho anh?”
“Anh bận quá, em không muốn làm phiền.”
“Không phiền, em không nhắn, anh lại không thể tập trung làm việc.”
Anh cũng nhận ra tôi ít nói hẳn, ngừng một chút: “Nói chuyện chút đi, hôm nay em làm gì?”
Tôi siết chặt điện thoại, rõ ràng nhận ra sự mệt mỏi thoáng qua trong giọng nói của anh.
Anh rất mệt, nhưng vẫn phải an ủi tôi.
Giọng tôi khàn khàn: “Một ngày bình thường thôi, chẳng có gì đáng nói.”
Tôi biết mình không nên giận dỗi.
Nhưng khi nghe giọng nói dịu dàng của anh, tôi không thể kìm nén nổi.
Phía bên kia im lặng một lúc.
Tôi bắt đầu hối hận, không nên tỏ thái độ nặng nề như thế, định nói gì đó để xoa dịu không khí.
Trong điện thoại, tôi nghe thấy anh bật cười khẽ.
“Anh trai em lại lén ăn đồ ăn vặt của em à?”
“Không, em đã giấu hết rồi.” Thật kỳ lạ, nghe thấy tiếng cười của anh, tôi dường như không còn cảm thấy buồn nữa.
Tôi hỏi: “Dạo này, anh bận lắm à?”
“Cũng bình thường.”
Anh nói: “Nhớ anh rồi, đúng không?”
Anh luôn nhẹ nhàng chuyển đề tài, không để tôi biết anh đã vất vả thế nào.
“Ra cửa sổ đi,” anh đột ngột nói.
Tôi ngạc nhiên, trong lòng chợt nảy lên một ý nghĩ không tưởng.
Khi tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, người đàn ông đang đứng dưới nhà.
Vừa lúc tôi nhìn xuống, anh cũng ngẩng đầu nhìn lên. Khoảnh khắc hai ánh mắt gặp nhau, anh nở nụ cười. Tim tôi như có thứ gì đó từ trái tim lan ra khắp cơ thể, khiến tôi tê dại.
“Anh…”
“Xuống đây đi,” giọng trầm ấm và dịu dàng, ánh mắt mắt anh cười với tôi.
Không ngờ nửa đêm anh lại lái xe đến dưới nhà tôi.
Rõ ràng anh rất bận, lâu lắm rồi không được nghỉ ngơi tử tế.
Nửa đêm, thời tiết bên ngoài có hơi lạnh, tôi chỉ mặc đồ ngủ chạy xuống.
Gió lùa vào cổ áo tôi, chưa kịp run rẩy thì một chiếc áo khoác ấm áp đã được khoác lên người.
“Sao xuống đây mà mặc ít thế.”
Anh cẩn thận buộc chặt áo khoác cho tôi: “Muốn gặp anh thì cũng không cần phải vội vã như thế.”
Tôi không để tâm đến lời trêu chọc của anh, nghiêm túc nói:
“Khuya thế này anh nên nghỉ ngơi đi, anh trai em nói dạo này anh bận lắm, nếu không nghỉ ngơi sẽ ốm mất.”
“Anh muốn gặp em.”
Anh đã gầy đi nhiều, nhưng càng toát lên vẻ đẹp trai. Ở anh, sự quyến rũ của một người đàn ông trưởng thành dần hiện rõ, toát lên vẻ điềm tĩnh và tự tin.
Tôi ngẩng đầu nhìn anh, chợt nhớ đến cô gái học muội mà anh trai tôi nói, họ mới đúng là một cặp xứng đôi.
“Có nhớ anh không?”
Chu Hạ Nhiên bất ngờ cúi người, tay anh nhẹ nhàng nâng mặt tôi lên.
Đôi mắt sâu thẳm của anh, so với trên ảnh còn cuốn hút hơn nhiều.
Tim tôi loạn nhịp, sợ anh nhận ra suy nghĩ của mình, tôi lùi lại một bước.
Anh lại kéo tôi lại gần: “Tránh gì chứ, anh đâu có ăn thịt em.
“Khi trước ở trên mạng, em đâu có như thế này, chị à.”
Anh khẽ cọ mũi vào mũi tôi.
Nhìn biểu cảm ngây ngô, hơi lúng túng của tôi, Chu Hạ Nhiên mỉm cười. Anh thường chỉ cười nhẹ, nhưng lúc này lại cười rất tươi.
Nụ cười đó làm dịu đi phần nào vẻ ngoài nghiêm nghị của anh.
Tôi mạnh dạn nói: “Nếu có việc gì cần giúp, anh cứ nói với em.”
“Có.” Anh nói.
“Là gì?”
“Học hành chăm chỉ.”
“…”
“Còn nữa.”
Tôi nhìn anh.
“Đừng yêu sớm.”
“…”
Tôi không cảm xúc nói: “Em đi lên nhà đây.”
Anh kéo tay tôi lại, đặt đầu lên vai tôi.
“Nạp thêm chút năng lượng.”
Đêm nay trăng rất tròn, tôi có thể nhìn thấy rõ mái tóc đen của anh.
Anh nói: “Chờ anh nhé.”
13
Thời gian vẫn tiếp tục trôi.
Một tháng trước kỳ thi đại học, anh trai tôi còn căng thẳng hơn cả tôi.
“Em gái, em sẽ làm được mà, đừng lo lắng!”
Chu Hạ Nhiên cũng đến nhà tôi một lần, anh phát hiện một bức thư tình trong sách của tôi.
Là của một nam sinh lớp bên cạnh viết, tôi còn không biết cậu bạn đó bỏ vào từ lúc nào.
Chu Hạ Nhiên nhìn bức thư rất lâu, rồi cười nhạt.
Tôi không hiểu ý cười của anh là gì, nhưng rõ ràng không được thân thiện cho lắm.
Quả nhiên.
Anh đã kể chuyện này với anh trai tôi.
Anh trai tôi giảng giải cho tôi cả một tiếng đồng hồ.
Nói rằng từ giờ sẽ kiểm soát chặt chẽ chuyện tình cảm của tôi, không để mấy đứa con trai phá rối việc tôi thi đại học.
CÒn người gây chuyện lại đứng bên cạnh cười.
Chẳng ai biết rằng, kẻ thực sự có ý đồ với tôi, chính là người đã báo cáo với anh tôi.
14
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetNhững ngày cuối cùng rất căng thẳng.
Có lẽ nhờ câu “đợi anh” của Chu Hạ Nhiên, tôi muốn thật sự có thể đứng bên cạnh anh.
Tôi học ngày học đêm, cuối cùng kết quả tăng vọt.
Như mong muốn, tôi đã đỗ vào trường đại học mà anh từng theo học.
Chu Hạ Nhiên cũng đã vượt qua giai đoạn khởi nghiệp khó khăn nhất.
Studio của anh ngày càng phát triển mạnh mẽ, triển vọng rất tốt.
Vào đêm kết thúc kỳ thi đại học, anh chính thức tỏ tình với tôi.
Trong kỳ nghỉ, anh dẫn tôi đi chơi khắp nơi.
Trong khách sạn, anh hôn tôi đến mức không thở nổi, rồi hỏi tôi, giữa anh trai tôi và anh, ai đối xử với tôi tốt hơn.
Lúc hỏi, tay anh ấy còn nắm lấy tay tôi, rồi đưa lên bụng anh ấy, chạm vào cơ bụng săn chắc.
Cảm giác thật tuyệt.
Nhưng dưới sự cố gắng che giấu của tôi, bố mẹ và anh trai tôi vẫn chưa biết gì về việc tôi đang yêu.
“Sao em không nói với họ?”
Anh có chút u sầu.
Tôi nói: “Vừa mới thi đại học xong, từ từ thôi mà. Nếu anh trai em biết em đang yêu anh, chắc chắn kỳ nghỉ này của em sẽ không yên mất.”
Không chừng hai người bọn họ còn đánh nhau.
Dù tôi không nói ra, nhưng việc chúng tôi ngày càng thân mật, anh trai tôi dù vô tư đến đâu, cũng đã cảm nhận được điều gì đó.
Trong điện thoại, anh trai có chút lo lắng:
“Em gái, sao anh cảm giác Chu Hạ Nhiên rất quan tâm đến em, mấy lần anh thấy nó đi cùng em rồi.”
“Không có đâu, chắc anh tưởng tượng thôi.”
Lúc đó, tôi đang bị Chu Hạ Nhiên ép vào góc tường, vì đang nghe điện thoại nên không thể hôn được, anh nhìn tôi đầy bất mãn.
Nghe tôi nói vậy, anh càng không hài lòng, còn cắn nhẹ lên môi tôi một cái.
Tôi hít sâu vì đau.
Anh tôi hỏi: “Tiếng gì thế, có ai ở cạnh em à?”
“Không, không có…”
Tôi còn chưa nói xong, điện thoại đã bị anh giật lấy.
“Cậu yên tâm, tôi ở đây mà.”
Tôi trơ mắt nhìn Chu Hạ Nhiên nói câu đó với anh trai qua điện thoại.
Xong rồi!
Tôi giật lại điện thoại, nhưng cuộc gọi đã bị ngắt.
Ngẩng đầu lên thì thấy anh đang cười.
“Anh lại trêu em nữa!”
“Khi hôn phải tập trung.”
Anh nắm lấy cằm tôi, lại một lần nữa hôn lên mỗi tôi.
Anh trai tôi biết chuyện chúng tôi yêu nhau vào năm tôi học đại học năm hai.
Buổi tối mùa hè, anh trai đến dưới nhà tôi, đúng lúc nhìn thấy chúng tôi đang ôm hôn nhau.
Anh trai quá shock nên đã trượt chân ngã trên cầu thang, phải nằm viện hơn nửa tháng.
Chu Hạ Nhiên mang hoa quả đến thăm anh trai.
Anh trai tôi mặt mày u ám: “Mày đúng là không ra gì, đến em gái tao mày cũng dám động vào! Đồ cầm thú!”
Chu Hạ Nhiên mặc cho anh trai đánh chửi: “Anh bình tĩnh lại đi.”
“Ai thèm làm anh mày!”
Tôi vội vàng đứng ra can ngăn: “Anh ơi, không phải anh ấy, là em, là em tán anh ấy trước.”
“Em còn nhỏ, tránh ra. Nhất định là Chu Hạ Nhiên đã quyến rũ em! Nó còn có bạn gái quen qua mạng!”
“Bạn gái qua mạng của anh ấy chính là em.”
Căn phòng chìm vào im lặng.
Anh trai trợn trừng mắt, phải rất lâu sau mới chấp nhận được sự thật này.
Nhưng mỗi lần nghe Chu Hạ Nhiên gọi anh trai là “anh,” lông mày anh trai tôi đều nhíu lại rất lâu.
Năm nay, đến Tết, Chu Hạ Nhiên đến nhà tôi đón giao thừa.
Giờ đây, Chu Hạ Nhiên đã trẻ tuổi thành đạt, studio của anh ngày càng phát triển, đang có xu hướng chuyển mình thành công ty.
Bố mẹ tôi rất hài lòng với anh, còn không quên giục anh trai nhanh chóng tìm bạn gái.
Anh trai nói rằng công ty của bố Chu Hạ Nhiên gặp vấn đề, ông ấy muốn Chu Hạ Nhiên kết hôn với con gái của một gia đình giàu có khác để vượt qua khó khăn.
Chu Hạ Nhiên đã từ chối, còn cãi nhau với bố anh ấy, tự lập nghiệp để chứng minh bản thân.
Giờ ông ấy đã lớn tuổi, hối hận, muốn Chu Hạ Nhiên quay về tiếp quản tài sản gia đình.
Thậm chí, ông còn tìm đến tôi để nhờ tôi khuyên nhủ anh.
“Con dâu à, đây là 5 triệu, chỉ cần con dỗ được Hách Nhiên quay về, Chu gia sẽ chia cho con 5% cổ phần.”
Cha Chu nhìn có chút buồn bã.
Khi biết chuyện, Chu Hạ Nhiên cười nhạt: “Cáo già, chỉ 5% thôi sao? Toàn bộ tài sản của tôi, bao gồm cả tôi, đều là của vợ tôi.”
Bỗng nhiên, tôi trở thành nhân tố quan trọng để hàn gắn gia đình họ.
Nhưng tôi cũng hiểu, tất cả là nhờ sự nỗ lực của Chu Hạ Nhiên.
Nếu anh không chống lại mệnh lệnh của bố, từ chối liên hôn, tự mình lập nghiệp.
Thì cha Chu sẽ không nhanh chóng chấp nhận sự thật như vậy.
“Anh đã vất vả rồi.” Tôi chân thành nói với anh.
“Vì vợ, không có gì là vất vả cả.”
Lúc bố mẹ không để ý, anh hôn trộm tôi một cái, bị anh trai bắt gặp.
Anh trai che mắt lại: “Khỉ thật, còn về nhà hành hạ cẩu độc thân sao.”
Chu Hạ Nhiên cười: “Sang năm em sẽ cố gắng để có cháu trai đến chơi với anh nhé.”
Anh trai quát: “Cút! Mày dám! Em gái tao chưa tốt nghiệp thì không được cưới! Còn nữa, mày không được đụng tay đụng chân với em tao!”
Tôi đã bị anh “ăn sạch”: “……”
Bữa cơm tất niên diễn ra thật náo nhiệt, cả nhà hòa thuận vui vẻ.
Khi pháo hoa đón năm mới rực rỡ trên bầu trời đêm.
Tôi nép mình trong vòng tay người yêu, cùng anh cầu nguyện.
Những ngày sắp tới sẽ còn rất dài, chúng tôi sẽ có thêm thật nhiều pháo hoa và những mùa xuân rộn ràng bên nhau.
– Hết –
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.