Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 4

6:52 chiều – 17/11/2024

13.

Hôm qua Tống Lâm Diễn bị thương không nhẹ, hôm nay xin nghỉ không đến trường.

Tôi đang ở trong phòng học làm đề thì nghe được các bạn học nói về Giang Dục.

“Giang Dục ngầu thật đó, cậu ấy gọi hết những người bỏ gián và xé sách của Trần Nhạc Hinh đến sân thể dục rồi.”

“Còn cả mấy dân anh chị nhà giàu nữa, nghe nói bọn họ cũng bắt nạt Trần Nhạc Hinh.”

“Bọn họ đều là người của Tống Lâm Diễn, ngay cả em kế của mình mà Tống Lâm Diễn cũng bắt nạt, cậu ta có còn là người không vậy?”

“Suỵt! Cậu dám nói xấu đại ca của trường, cẩn thận tiếp theo là cậu đấy!”

Các bạn học đều đi xem chuyện vui, tôi cũng chạy theo.

Trên sân tập rất nhiều người nhưng tôi vừa nhìn đã thấy Giang Dục.

Trong đám người, anh vừa cao vừa đẹp trai nhất.

Người này mặt không thay đổi đứng đó, từ đầu đến chân đều viết rõ một chữ “đánh”.

Những người bắt nạt tôi giống như chim cút, sợ hãi run rẩy đứng trước mặt anh.

“Tôi chạy bao nhiêu vòng thì mấy người chạy bấy nhiêu. Lúc nào tôi dừng thì các người dừng. Tôi chưa dừng, không ai được dừng, chạy đến khi tôi hài lòng mới thôi.”

“Anh… anh Dục, hay là anh nói chúng em chạy bao nhiêu vòng đi, tụi em chắc chắn chạy đủ.”

Mấy người khác gật gù như gà mổ, ngoan ngoãn không tả được.

“Đúng vậy, anh Dục, anh nghỉ ngơi đi, tụi em chạy… là được.”

Giang Dục không thích nói nhiều, quay đầu chạy.

Những người kia chỉ có thể đau khổ chạy theo anh.

Tôi thấy tò mò, hỏi bạn học bên cạnh: “Giang Dục thành anh Dục khi nào vậy?”

“Chuyện cậu ấy một đánh sáu trong nhà vệ sinh nam bị truyền ra, Tống Lâm Diễn bị cậu ấy đánh thành đầu heo, nghe thật đã tai.”

“Cả hôm qua nữa, Tống Lâm Diễn bắt nạt cậu lại bị Giang Dục đánh. Họ Tống kia căn bản không phải đối thủ của Giang Dục, vị trí đại ca trường đã đổi chủ.”

“Bây giờ độ nổi tiếng của anh Dục rất cao. Trước kia Tống Lâm Diễn bắt nạt rất nhiều người, cậu ta lại trốn sau đám đàn em nhà giàu của mình, sắp xếp đâu vào dó, làm mưa làm gió lâu như vậy, tất cả mọi người đều hi vọng có người có thể đứng ra trị cậu ta. Người này chính là anh Dục vĩ đại của chúng ta.”

Thể lực của Giang Dục rất tốt, chảy bảy vòng mà sắc mặt không thay đổi.

Mấy nữ sinh kia đã sớm ngồi xuống nôn thốc nôn tháo.

Nam sinh kiên trì chạy được hai vòng, nhưng khi Giang Dục tăng tốc lại ngã xuống đất kêu bố gọi mẹ.

Giang Dục liếc mắt một cái, bọn họ lập tức chạy đến xin lỗi tôi.

“Trần Nhạc Hinh, chúng tôi sai rồi! Thật xin lỗi cậu!”

“Tôi sẽ không tha thứ cho các cậu, người bắt nạt người khác không xứng đáng được tha thứ.”

Nghĩ đến tình trạng thảm hại ở kiếp trước của Thẩm Dục, lửa giận trong lòng tôi bùng lên, một lúc lâu sau cũng không bình tĩnh được.

Mọi người tản đi, tôi và Giang Dục đối mặt với nhau.

“Cúi đầu.”

Thiếu niên nghe lời cúi đầu, dáng vẻ ngoan ngoãn.

Tôi cầm khăn lau mồ hôi trên mặt anh.

Từ trán đến mũi, cuối cùng dừng lại ở môi.

“Anh Dục, vừa rồi anh thật đẹp trai.”

“Ừm.”

Chúng tôi nhìn nhau rồi bật cười.

Có phải vừa rồi anh rất vui không?

Vì tôi gọi anh là anh Dục?

14.

Tống Lâm Diễn nằm mơ cũng không ngờ sau khi trở về trường, địa vị đại ca của mình đã không còn nữa.

Trong canteen, có người ngồi vị trí dành riêng cho anh ta.

“Tránh ra.”

Người ngồi chỗ của Tống Lâm Diễn là một đàn em của anh ta.

Người kia hừ một tiếng, vô cùng khinh thường nói.

“Ha! Mày cho rằng mày vẫn còn là đại ca của trường đấy à?”

“Cũng chỉ là kẻ bại trận dưới tay anh Dục mà thôi, còn muốn sai bảo tụi tao à, ha ha ha, buồn cười chết mất.”

Ánh mắt Tống Lâm Diễn độc ác, anh ta đẩy kính, ra hiệu cho đàn em khác đi dạy cho nam sinh to gan dám khiêu khích uy quyền của anh ta.

Không ngờ người xung quanh không ai nhúc nhích, ai cũng dùng ánh mắt như người kia nhìn anh ta.

Tống Lâm Diễn lập tức tỉnh ngộ.

Nam sinh cảm thấy mình áp chế được đại ca cũ, rất là uy phong, lập tức hưng phấn ném khay đồ ăn vào người Tống Lâm Diễn.

Đám con nhà giàu cười vang.

Tống Lâm Diễn kiềm chế cơn giận, nhìn thấy tôi và Giang Dục thì nhếch nhác rời đi.

Trong lòng tôi như nở hoa.

Tất cả đều là thứ Tống Lâm Diễn nên nhận được.

Nam sinh kia thấy Giang Dục, lập tức đứng lên nhường chỗ, nịnh nọt nói: “Anh Dục, mời anh ngồi!”

Giang Dục không để ý đến đám người này, kéo tay tôi ngồi xuống phía trước.

“Vết thương trên vai còn đau không?”

Anh quan tâm tôi, tôi lập tức trở nên yếu ớt.

“Ai nha, vẫn đau, không cầm được đũa nữa, cần anh Dục đút cho mới ăn được.”

Giang Dục gắp một miếng thịt kho tàu lên chặn miệng tôi lại.

Trong lòng tôi đắc ý, anh đút thịt cho tôi ăn, anh rất yêu tôi nha.

15.

Buổi tối, nhà Giang Dục đột nhiên mất điện.

Tôi bị quáng gà, xung quanh tối om, cảm thấy bản thân như bị mù.

Giang Dục giúp tôi rửa mặt và lấy kem đánh răng, anh đưa khăn cho tôi.

“Anh Dục, có phải bây giờ mình cũng giống em trai cậu, đều là cục cưng của cậu không?”

“Cậu còn không bằng em ấy, em ấy cơ bản có thể tự làm được.”

Tôi sờ soạng đi ra khỏi nhà tắm.

Rầm!

Đầu gối bị va đập, đau đến mức nhe răng trợn mắt.

Một giây sau Giang Dục ôm tôi lên giường.

“Buổi tối có thể ngủ cùng với mình không? Bây giờ mình rất yếu ớt, không thể làm gì được.”

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Giang Dục thở dài một hơi: “Ngủ với cậu, cục cưng.”

Tôi cười như trúng số, sờ trái sờ phải nắm chặt lấy tay anh.

“Mình sợ sấm, cũng sợ tối.”

“Có phải mình rất vô dụng không?”

Anh nói: “Không, cậu rất có ích.”

Nhưng tôi sợ nhất chính là sau khi tỉnh giấc lại phát hiện đây chỉ là giấc mộng.

Giang Dục lại quay về trong hộp tro cốt, không để ý đến tôi.

Ôm hộp tro cốt ngủ, tôi không thể ngủ ngon được.

Một lúc sau, hơi thở của Giang Dục ổn định, anh đã ngủ rồi.

Tôi lại gần, muốn hôn lên môi anh, cuối cùng lại hôn lên mắt.

Hôn lên mắt cũng rất tốt.

Kiếp trước anh rất thích hôn lên mắt tôi.

“Ông xã, chúc ngủ ngon.”

16.

Hôm sau, mẹ tôi đi công tác về.

Tôi vừa về đến nhà, việc đầu tiên bà ấy làm là mắng tôi.

“Con qua đêm ở nhà thằng nhãi Giang Dục kia?”

“Rốt cuộc con có biết xấu hổ không? Sao mẹ lại sinh ra đứa không biết xấu hổ như con chứ?”

Đối mặt với chuyện chỉ tin tưởng từ một phía của mẹ, tôi không kìm nổi sự tức giận.

“Tống Lâm Diễn không nói cho mẹ vì sao con không về nhà sao?”

Tôi kéo áo xuống, để lộ vết bỏng trên vai cho mẹ nhìn.

“Đây là vết bỏng do Tống Lâm Diễn dùng máy làm tóc làm, anh ta bắt nạt bạn học, cũng bắt nạt con.”

Mẹ tôi nhìn vết sẹo, vẫn không tin tôi như cũ.

“Anh của con không phải là người như vậy.”

“Có phải vì anh con không muốn con yêu sớm nên con mới ghét anh rồi dùng cách này để đuổi anh trai đi không?”

“Trần Nhạc Hinh, sao con có thể độc ác như vậy chứ!”

Tôi ngây người.

Cũng cảm thấy rất buồn cười.

Khó trách Tống Lâm Diễn lại dám bắt nạt tôi.

Chắc hẳn anh ta đã sớm nhìn ra, mẹ tôi căn bản không yêu tôi.

Hóa ra kiếp trước cả đời tôi đều sống mơ hồ.

Người yêu tôi, từ đầu đến cuối chỉ có Giang Dục.

Chỉ có anh.

17.

Tình huống nhà tôi thật ra có hơi phức tạp.

Năm tôi tám tuổi, mẹ tôi làm ăn thất bại, nợ rất nhiều tiền.

Bố dượng cuỗm tiền chạy, để lại Tống Lâm Diễn cho mẹ tôi.

Mặc dù Tống Lâm Diễn không phải là con ruột của mẹ nhưng lại rất biết diễn, rất biết lấy lòng mẹ.

Mẹ tôi rất thích anh ta, xem như con đẻ của mình.

Kiếp trước tôi cũng bị Tống Lâm Diễn lừa, cho rằng anh ta là một người anh tốt.

Cho dù mẹ tôi chuyển nhượng cổ phần công ty cho anh ta, để anh ta thừa kế công ty tôi cũng không cảm thấy bất công.

Sau này Tống Lâm Diễn và bố dượng móc sạch tiền trong công ty.

Kiếp trước, nhà tôi phá sản nhanh như vậy, ngoài vì Giang Dục trả thù ra thì cũng vì Tống Lâm Diễn đục rỗng công ty.

Nghĩ đến kết thúc kiếp trước của mẹ, tôi không thể hận bà ấy được.

Tôi đã hoàn toàn tuyệt vọng về mẹ.

Nhưng tôi nhất định phải để mẹ tỉnh táo lại.

Không thể để Tống Lâm Diễn tiếp tục hút máu được.

Chỗ tốt của việc trọng sinh chính là có thể dự báo tương lai, chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng.

Trong khoảng thời gian mẹ đi công tác, tôi đã tìm được chỗ ở của bố dượng.

“Mẹ, Tống Lâm Diễn vẫn luôn lừa dối chúng ta.”

“Căn hộ mẹ mua cho anh ta, bây giờ là chỗ ở của bố mẹ ruột anh ta.”

“Không tin mẹ đi cùng với con.”

Mẹ tôi nửa tin nửa ngờ, cuối cùng vẫn đi theo tôi.

Vì lí do an toàn, tôi thuê thêm mấy vệ sĩ đi cùng.

Mở cửa căn hộ ra, chúng tôi thấy được cảnh tượng một nhà ba người vui vẻ của bọn họ.

“Khi nào Tiểu Lâm mới có thể về bên cạnh chúng ta, bà già kia còn muốn chiếm lấy con trai tôi đến khi nào nữa!”

Bố Giang nói: “Gấp cái gì, Trương Xuân Mai giàu như thế, nhất định phải chiếm được tài sản của bà ta.”

“Mẹ, bố nói đúng. Con làm con trai bà ta lâu như vậy, không hút khô máu bà ta thì quá lỗ rồi.”

Mẹ tôi tức muốn bùng nổ, quát lớn: “Hay lắm, kế hoạch của mấy người cũng hay thật đấy!”

Tống Lâm Diễm thấy mẹ tôi thì sợ run người.

“Mẹ…”

“Đừng gọi tôi là mẹ! Tôi không có đứa con nào như cậu cả!”

“Cút hết ra ngoài cho tôi! Cút ra khỏi nhà tôi!”

Mẹ tôi làm việc quyết đoán, lập tức đuổi ba người nhà họ Tống ra ngoài.

Tôi nhìn chiếc xe trước nhà, là moto của Tống Lâm Diễn.

Kiếp trước, Tống Lâm Diễn đi nó đâm chết Giang Tùy.

Tôi cầm búa, tự tay đập nát xe.

Tôi đập gần hai tiếng đồng hồ.

Sau đó ngồi bên cạnh đống sắt vụn, trên người mồ hôi đầm đìa nhưng trong lòng lại rất thoải mái.

Vận mệnh của mỗi người chúng tôi, đều đã thay đổi.

Lần này tôi muốn Tống Lâm Diễn phải rơi xuống dưới đáy.

Cũng không còn cơ hội để tổn thương Giang Dục.

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận