1.
Tôi tên Lâm Ỷ, là một nhân viên xuyên nhanh chuyên nghiệp, nhận nhiệm vụ làm quản gia cho các tổng tài.
Câu chuyện bắt đầu vào ngày thứ 109 sau khi nữ chính Tô Mạn qua đời.
Cuối cùng, Quý Thư Yến cũng nhớ ra người vợ luôn chăm chỉ “liếm cẩu” của mình.
Do phản xạ của hắn ta quá chậm, cho nên trong thời gian chờ đợi, tôi đã chọn phân thân sang thế giới khác để làm “multi-task” làm hai việc cùng lúc.
Thế nên mới dẫn đến việc…
Cố đấm ăn xôi, kết quả là cái gì cũng không thành.
Để cứu vãn tình thế, tôi ngoan ngoãn cúi đầu xuống, bắt đầu nói những lời thoại tiếp theo.
“Quý tổng, phu nhân trước khi qua đời đã để lại cho tôi một lời…”
Nhưng Quý Thư Yến này hoàn toàn không hợp tác.
Hắn ta buông tờ báo xuống, hai chân thon dài bắt chéo nhau, từ từ ngồi thẳng người.
“Quản gia Lâm, cô nói cho tôi biết, Phó tổng là ai.”
Tôi nhếch mép cười giả tạo.
Trong đầu thầm nghĩ: Cũng là một kẻ cặn bã như anh mà thôi, ban đầu thì ngược vợ lên bờ xuống ruộng, về sau mới bắt đầu ngộ ra truy thê liếm cẩu các kiểu con đà điểu …
Tất nhiên,
Cuối cùng, tôi vẫn ngoan ngoãn đáp:
“Xin lỗi ngài, dạo này tôi đang đọc một cuốn tiểu thuyết ngôn tình tổng tài truy thê, nam chính trong đó tên là Phó Tổng.”
“Quý tổng, ngài không muốn biết phu nhân đã gửi lời gì cho ngài sao…?”
Mải mê theo đuổi sự nghiệp, tôi chỉ muốn nhanh chóng khiến cốt truyện tiến triển thật nhanh.
Nhưng mà,
Quý Thư Yến thậm chí còn không thèm thay đổi biểu cảm, dường như hắn ta hoàn toàn không quan tâm đến những gì Tô Mạn nói.
Ngược lại, hắn cứ nằng nặc hỏi tôi tên cuốn tiểu thuyết về tổng tài truy thê đó là gì.
Tôi tức giận đến mức thái dương giật giật.
Không còn cách nào khác.
Chỉ có thể dốc hết tâm huyết cả đời, vội vã nghĩ ra một cái tên sách để lấp liếm hắn ta:
“Phó Phó……Phó tổng truy thê, lần thứ n.”
Hehe.
Cái nghề xuyên nhanh này, điểm nhấn chính là sự ứng biến linh hoạt.
Ai ngờ,
Quý Thư Yến lại thật sự rút điện thoại ra, mở trình duyệt web và bắt đầu tìm kiếm tên sách.
Sau một lúc, hắn ta gật đầu:
“Thật sự có sách này.”
“Vậy nữ chính tên gì?”
Niềm vui của tôi chưa kéo dài được nửa giây đã tan vỡ.
Làm sao tôi biết được chứ?
Tay phải giấu sau lưng bắt đầu bấm móng tay một cách điên cuồng, đầu óc tôi như một mớ hỗn độn.
Phải làm sao đây, phải làm sao đây…
“Hửm?”
Đôi mắt dài hẹp của Quý Thư Yến nheo lại một cách tinh tế.
Đôi mắt màu hổ phách toát lên vẻ lạnh lùng, khiến tôi rùng mình.
“Sao vậy, ngoài tôi ra, cô còn đi làm quản gia cho tổng tài khác nữa à?””
“Tôi nhớ rõ trong hợp đồng lao động ghi rất rõ, dịch vụ là 1v1, trong thời gian thực hiện hợp đồng không được phép đi làm thêm ở nơi khác, kể cả làm ngoài giờ.”
Tính khí của Quý Thư Yến từ xưa đã nổi tiếng là tệ hại.
Dì Trương, người đã làm việc cho nhà họ Quý 20 năm, chỉ vì giúp hàng xóm đổ rác mà bị Quý Thư Yến tàn nhẫn sa thải.
Dì ấy đi rất nhanh, tôi thậm chí còn không kịp nhìn thấy bóng người đã hoàn toàn biến mất khỏi nhà họ Quý.
Bỗng dưng tôi nảy ra ý tưởng tuyệt vời.
Tôi quyết định mò mẫm qua ải, giả vờ lag tại chỗ.
Đây là lỗi hệ thống mà mới tôi phát hiện.
Khi gặp phải cốt truyện bế tắc, chỉ cần đứng im giả vờ lag một phút, hệ thống sẽ tự động thoát khỏi cốt truyện này rồi chuyển sang phần tiếp theo.
Ha ha.
Mình thật là thông minh tuyệt đỉnh!
Vậy là tôi trực tiếp nhắm mắt đứng im, giữ nụ cười ngọt ngào 45 độ trên môi, âm thầm chờ đợi nhân viên vận hành đến “giải cứu”.
Thấy tôi giả vờ ch*t, Quý Thư Yến há miệng mắng:
“Cô định cứ đứng đó làm cột điện à?”
Tôi nheo mắt trái, chỉ mở một mắt nhìn hắn ta:
“Bị treo máy, đừng làm phiền.”
“Bị treo máy?”
Tôi: “Ừm ừm.”
Chỉ thấy Quý Thư Yến khẽ cười lạnh.
Hắn lười biếng cử động ngón trỏ đang chống cằm, chỉ vào tôi, nghiêng đầu nói với khoảng không bên trái mình:
“Đi, hệ thống, đến nhìn thử cô ta xem, có thật sự bị lag không?”
Vừa dứt lời, bên cạnh hắn bỗng dưng xuất hiện một quả cầu xanh nhỏ, lững lờ bay về phía tôi.
“Vâng, thưa chủ nhân.”
Tôi: ???
2
Tôi gào thét trong lòng:
【Hệ thống! Hệ thống! Có đó không! Có đó không——】
【Hệ thống của tên này sao lại khác với chúng ta vậy, hệ thống của hắn sao lại có thể hiện hình?】
Bình thường, hệ thống đều không có hình dạng cụ thể.
Hệ thống im lặng trong hai giây.
Sau đó, nó lúng túng nói:
【Cái này…… tôi cũng không rõ nữa, hệ thống của người này tiên tiến hơn tôi rất nhiều.】
Gần đây xuất hiện nhiều tin tức về hệ thống xóa sổ ký chủ, tôi hơi lo lắng Quý Thư Yến sẽ phát hiện ra tôi cũng có hệ thống rồi nổi điên xóa sổ chúng tôi hay không?
Dù sao trong mô tả nhân vật của hắn có viết – “Ghét nhất việc sở hữu thứ gì đó giống với người khác.”
Để đề phòng, tôi vẫn nên giả vờ như không nhận ra mình là NPC, và cũng không nhìn thấy quả cầu xanh kia thôi.
Đoạn văn này khiến tôi rùng mình.
Vì vậy…
Tôi phải nói hết lời thoại trước khi quả cầu xanh hoàn toàn lăn đến trước mặt mình, mới có thể giả vờ là một NPC không não được?
Bất kể lý do gì,
Tôi trực tiếp phớt lờ quả cầu xanh đó, nhào đến trước mặt Quý Thư Yến khóc nức nở:
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net“Quý tổng!
“Phu nhân nói, điều hối tiếc nhất trong đời cô ấy là gặp được anh.
“Cô ấy từ lâu đã biết anh có ánh trăng sáng thanh mai trúc mã tên Tư Hàm.”
“Cô ấy cũng biết Tư Hàm không muốn chiếc nhẫn đó nên anh mới tặng cô ấy.”
“Cô ấy nói anh thật ngu ngốc, còn không phân biệt được ai là ân nhân cứu mạng mình hồi bé.”
“Quý tổng, thực ra hồi anh 8 tuổi, người nhảy xuống nước cứu anh là phu nhân chứ không phải cô Tư Hàm—”
Tôi say mê diễn đến nỗi còn tự làm bản thân cảm động mà bật khóc.
Quả cầu nhỏ màu xanh đóng băng tại chỗ, dường như bị kỹ thuật diễn của tôi làm cho hoảng sợ.
Nó nói:
“Chủ nhân, hình như cô ấy không thấy tôi. Hành vi điên cuồng này, quả thực rất giống với tính cách quản gia Lâm Ỷ. Chắc không có vấn đề gì đâu.”
Tôi lấy tay lau nước mắt.
Ha, thật ngốc nghếch.
Quý Thư Yến gật đầu nhẹ nhàng, không để lộ dấu vết.
Hắn cúi xuống, nhấc cằm tôi đang gục trên đùi hắn lên, nhìn tôi đầy tình cảm:
“Tiểu Ỷ, năm đó người nhảy xuống nước cứu tôi rõ ràng là cô, sao cô không chịu thừa nhận?”
Tôi: ? ….
3
Năm ấy, khi Quý Thư Yến rơi xuống ao cá, tôi cũng có mặt.
Mùa hè năm đó, hắn cùng Tư Hàm nhất quyết đòi đi câu ở ao cá dưới quê.
Nguyên nhân rơi xuống cũng rất đơn giản.
Khi thu cần câu lại, con cá giãy giụa khỏe quá mới kéo cả người xuống nước.
Lúc ấy Tư Hàm còn đang bận tới trang trại lấy mồi câu.
Cho nên chỉ có tôi ở đấy mới cứu được hắn.
Nhưng nước ở ao hơi bẩn, tôi hơi do dự, đứng ở trên bờ hét:
“Cậu chủ, đừng hoảng loạn, tôi xuống cứu cậu ngay đây!”
“Ôi chao, tôi không biết bơi, đợi chút, tôi đi tìm người cứu cậu.”
Cũng không biết chuyện gì đã xảy ra.
Điện thoại của Tư Hàm không thể liên lạc được.
Bình thường rõ ràng chỉ mất có 10 phút đi lại, nhưng giờ đi đã nửa tiếng rồi vẫn chưa về.
May mắn thay, ông trời có mắt.
Nữ chính Tô Mạn đang làm việc nhà ở gần đó.
Cô ấy phát hiện có người chìm, vội vã lao ra cứu.
Cứu thì cứu.
Nhưng không cứu được.
Quý Thư Yến đã sặc nhiều nước, nhìn thấy rõ ràng đang chìm dần xuống đáy nước.
Tô Mạn nhún vai:
“Cứu không được, đành chịu tang thôi.”
?
Tô Mạn được cho là yêu Quý Thư Yến từ cái nhìn đầu tiên, không ngại hy sinh bản thân vì hắn.
Vậy mà giờ đây nói zậy mà coi được hả?
Nói thật, tôi không muốn cứu Quý Thư Yến tí nào.
Nếu không phải vì tiền bạc, vì làm nhiệm vụ xuyên nhanh để kiếm tiền nuôi gia đình,
Ai mà thèm làm mấy chuyện này chứ!
Tôi cởi áo khoác, dùng đôi tay chân nhỏ bé của mình, dốc hết sức lực mới kéo hắn ta lên được bờ.
Sau khi cứu người xong,
Tôi lại yêu cầu hệ thống sửa đổi ký ức của bọn họ.
Thay đổi ký ức của họ thành:
Tô Mạn liều mạng lao xuống dòng sông cuồn cuộn để cứu Quý Thư Yến.
Như vậy, cốt truyện sẽ diễn ra suôn sẻ.
Hmm…
“Lâm Ỷ.”
Quý Thư Yến đột ngột lên tiếng, cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi:
“Cô không chỉ dũng cảm nhảy xuống nước cứu tôi lên, mà còn bắt một con ếch lên để hà hơi thổi ngạt cho tôi nữa. Cô không nhớ sao?”
Theo phản xạ có điều kiện, tôi thốt lên:
“Cái này mà anh cũng biết!?”
Quý Thư Yến nở nụ cười nửa miệng, chậm rãi đứng dậy.
Cái bóng khổng lồ che khuất tầm nhìn của tôi.
“Tôi biết, cô có hệ thống.”
“Nhưng không biết là, cô có biết là tôi ghét nhất việc có thứ gì đó giống với người khác không!”
Hắn ta tóm lấy cổ áo của tôi, nhấc bổng tôi lên như nhấc một con gà con.
Rồi gào lên với quả cầu năng lượng màu xanh đang lơ lửng bên cạnh:
“Hệ thống, mau xóa sổ cô ta!”
4
Được lắm.
Giờ đến lúc quyết định sống chết rồi.
Liệu cái tên Quý Thư Yến này có đang lừa tôi không?
Hắn muốn xem phản ứng của tôi, thử xem tôi có phải là một NPC ngu ngốc hay không.
Tôi nín thở, trong lòng lẩm bẩm niệm “Nam mô A Di Đà Phật” mấy lần, giả vờ hỏi:
“Quý tổng, hôm nay anh nói hai lần về hệ thống gì đó, hệ thống là gì ạ, tôi không hiểu.”
Quý Thư Yến lạnh lùng ném tôi xuống đất:
“Ý cô là gì.”
Mịa nó, sao không hợp tác giả vờ chút đi??
Cái quả cầu xanh này làm việc cũng truyền thống quá thể.
Nó từ không khí lôi ra một cái cờ lê khổng lồ, như đang chuẩn bị trực tiếp dùng cờ lê sửa chữa cho tôi vậy.
Ngoài cổng biệt thự có vệ sĩ canh gác.
Chạy cũng vô ích.
Sợ hãi, tôi quỵ xuống đất, cả người run rẩy.
Chiếc cờ lê khổng lồ sắp giáng xuống đầu tôi, đập vỡ hộp sọ.
Cánh cửa biệt thự đúng lúc này bị đá tung ra.
Chưa nhìn thấy người mà tôi đã nghe được giọng người ấy trước—-
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.