6
Sau khi thoát khỏi Mục Kỳ, tôi rủ Sở Linh và An Miên Vũ, định nhân dịp này đi dạo chơi một chút.
“Nại Nại, gần đây tớ phát hiện ra một quán cà phê, không chỉ cà phê ngon, không gian đẹp mà chủ quán còn đẹp trai cực kỳ!” Sở Linh nói vậy, tôi cảm thấy do dự.
Bị lừa quá nhiều lần nên theo bản năng muốn từ chối. Nhưng cuối cùng vẫn không chịu nổi sự nài nỉ của họ, nên đồng ý.
Quán cà phê đó nằm trong một con hẻm nhỏ hẻo lánh, xung quanh toàn là nhà không người ở, trang trí theo kiểu châu Âu, xung quanh trồng đầy hoa hồng leo.
“Chào mừng quý cô xinh đẹp.” Chàng trai tóc xanh mặc áo đuôi én, lịch thiệp cúi chào chúng tôi, giọng nói trong trẻo nhưng lại mang một chút quyến rũ. Anh ta bất chợt ngẩng đầu, ánh mắt chính xác khóa chặt vào tôi.
Khuôn mặt này quả nhiên rất đẹp, không trách Sở Linh và An Miên Vũ sẵn sàng đi xa như vậy để gặp anh ta.
“Chủ quán, vẫn như lần trước nhé.” Sở Linh kéo tôi ngồi xuống, ôm mặt nói với chủ quán. Tôi khó chịu rút một tờ giấy vỗ vào mặt cô ấy, lau nước dãi ở khóe miệng.
“Nại Nại, cậu muốn uống gì?” May là trong mắt cô ấy vẫn còn nhìn thấy tôi là bạn.
“Giống cậu đi.”
Chủ quán cười cười, gật đầu, không lâu sau bưng ra ba ly cà phê. Sau khi đặt cà phê trước mặt tôi, anh ta lại như ảo thuật lấy ra một bông hồng đỏ.
“Tặng cô, quý cô xinh đẹp.” Anh ta đưa hoa cho tôi, tôi hơi bối rối.
“Nại Nại cậu nhận đi, lần đầu tiên chúng ta đến cũng nhận được, có lẽ đây là đặc trưng của quán này.” An Miên Vũ uống một ngụm cà phê, nhận lấy hoa, nhét vào tay tôi.
Chủ quán cười đứng bên cạnh nhìn tôi, đột nhiên không biết nghĩ tới điều gì, đôi mắt xanh quyến rũ nhuốm một chút buồn bã. Anh ta hơi cúi đầu, giọng nói cũng thấp xuống vài phần: “Không biết tại sao, nhìn thấy Nại Nại tiểu thư, tôi luôn nghĩ đến một người quen cũ.”
Tôi khẽ nhếch môi, Nại Nại mẹ gì, tôi thân với anh lắm sao?
Đột nhiên tôi dường như nghĩ ra điều gì đó. Không đúng!
Trong tiểu thuyết, Ái Lạc bị người ta chơi xấu viết tên cô ấy lên phòng 402, và ma cà rồng đến tìm cô ấy cũng dùng câu mở đầu này!
“Có phải giống chị gái đã ra tay giúp đỡ anh khi anh bị bắt nạt lúc nhỏ không?” Câu hỏi này của tôi khiến anh ta bối rối.
“Sao cô lại…” Anh ta ngạc nhiên trong giây lát, suýt buột miệng hỏi.
Tôi mặt mày tái mét. Chẳng lẽ là Mục Kỳ tấn công thất bại, đổi người khác? Không đúng, Mục Kỳ này vẫn chưa thất bại mà.
“Đã, đã muộn rồi, chúng ta phải về thôi.” Tôi nắm tay hai người họ, định đi ra ngoài.
Tôi kéo một cái, phát hiện kéo không được, nhìn kỹ lại, hai người này đều ngất xỉu trên bàn.
“Nại Nại tiểu thư, nếu muốn đi, xin hãy uống hết ly cà phê này.” Anh ta cười quyến rũ dịu dàng, nhưng giọng điệu không cho phép từ chối.
An Miên Vũ và Sở Linh, hình như cũng ngất xỉu sau khi uống ly cà phê này.
Chẳng lẽ, anh ta định dùng vũ lực?
Mồ hôi lạnh toát ra trên trán tôi, tôi cắn môi, cố giữ bình tĩnh.
“Nại Nại tiểu thư không uống cũng được, chỉ là lát nữa nếu bị dọa sợ, đừng trách tôi không nhắc nhở cô.”
Nói xong, không biết từ đâu đột nhiên xuất hiện hai người, mang Sở Linh và An Miên Vũ trên bàn ra khỏi quán cà phê.
Tôi lo lắng nhìn họ cho đến khi họ biến mất ở góc đường. Chủ quán thấy vậy cười cười, cũng không giấu giếm hai chiếc răng nanh nhọn nữa, trực tiếp để lộ chúng trong tầm mắt tôi.
“Thật là thiện lương nhỉ, nhưng cô không cần lo lắng cho họ đâu, mục tiêu của tôi, chỉ có cô thôi.”
Tôi nắm chặt bông hồng trong tay, cánh hoa rực rỡ bị tôi bóp nát, nhưng vẫn không thể xoa dịu cảm xúc sợ hãi căng thẳng.
“Ban đầu, tôi định dùng phương pháp trước đây để cô tự nguyện hiến một chút máu, dù sao chúng tôi cũng không thích ép buộc người khác, nhưng mà…”
Anh ta chuyển giọng, nụ cười trong đôi mắt xanh hoàn toàn biến mất.
“Nếu muốn trách, thì hãy trách hắn đi, nếu không phải hắn luôn ở bên cạnh cô, tôi đã có thể giữ cô thêm vài ngày.”
Hắn, nói đến Mục Kỳ sao?
Cũng có nghĩa là, những ngày qua Mục Kỳ không phải đang tấn công tôi, rồi ăn thịt tôi, mà là đang bảo vệ tôi, còn chàng trai tóc xanh trước mắt này mới chính là ma cà rồng lẽ ra phải đến tìm tôi, chỉ là bị Mục Kỳ chặn đường.
Nhưng, trong nguyên tác không phải hắn để ma cà rồng hút cạn máu tôi sao, sao lại bảo vệ tôi được?
“Nói nhiều với cô ta làm gì? Đưa thẳng qua đây đi.”
Lúc này, bốn năm ma cà rồng với mái tóc kiểu HKT không biết từ lúc nào đã đứng phía sau anh ta, từng người liếm răng, mắt lóe ánh hung ác.
Tóc vàng: “Đã chán máu của người phụ nữ kia rồi, vừa hay đổi khẩu vị.”
Tóc đỏ: “Không chờ nổi nữa, tôi như ngửi thấy mùi hương quyến rũ trong máu cô ta.”
Tôi sợ đến mức không dám động đậy, nước mắt lã chã rơi.
Cứu mạng, biến thái!
Tôi không ngờ rằng, phía sau quán cà phê nhỏ hẹp lại ẩn chứa một không gian rộng lớn tối tăm.
Đó là một hành lang dài, cứ vài mét lại có một căn phòng, trước cửa phòng đặt giá đèn tinh xảo, ngọn lửa màu ấm nhảy múa, tất cả đều vô cùng quái dị.
“Nại Nại tiểu thư, chọn một phòng nhé?” Chàng trai tóc xanh nhướng mày cười nói.
Tôi chưa kịp nói gì, đột nhiên từ căn phòng đối diện chạy ra một cô gái mặc đồng phục học sinh, gầy như que củi.
Cô ấy có vẻ rất yếu ớt, lảo đảo vài bước khi ra ngoài, ngã vào lòng chàng trai tóc đỏ.
“Dạ, anh đã lâu không đến thăm em.”
Tuy yếu ớt nhưng nhìn thấy chàng trai đó, cô gái rõ ràng sáng mắt lên, ngẩng đầu nhìn anh ta đầy tình cảm.
“Em ngoan ngoãn nghe lời, anh sẽ đến thăm em một tuần một lần.”
Chàng trai tóc đỏ âu yếm vén tóc cho cô gái, dỗ dành cô ấy vào phòng.
Quả nhiên, não yêu đương không nên có.
Đã gần như bị hút thành xác khô rồi.
“Nại Nại tiểu thư, đã chọn xong chưa?”
Chàng trai tóc xanh dường như hơi mất kiên nhẫn.
Tôi cắn môi, biết rằng mình tuyệt đối không thể thoát khỏi tay nhiều ma cà rồng như vậy.
Vì vậy tôi phải tìm cơ hội.
Mắt tôi quét qua ngọn lửa nến, nhưng xung quanh không có vật dễ cháy nào.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetLộng lẫy như cung điện, nếu không biết đây là quán cà phê, còn tưởng đang ở trong lâu đài cổ.
“Thì… phòng đầu tiên đi.”
Tôi cố gắng kiểm soát giọng nói của mình, để nó nghe không quá run rẩy.
“Được, Nại Nại tiểu thư, phòng cuối cùng đã được dọn dẹp sẵn cho cô.”
Tôi: …
Đã quyết định sẵn rồi còn bắt tôi chọn cái gì chứ.
Mấy ma cà rồng còn lại đều vào các phòng khác nhau, chỉ còn chàng trai tóc xanh dẫn tôi đi.
“Anh dẫn đường đi.”
Nhân lúc anh ta quay lưng, tôi nhanh chóng chạy về phía lối ra.
Lối ra gần trong gang tấc, một cánh tay đột ngột từ phía sau siết lấy cổ tôi.
“Nại Nại tiểu thư không ngoan nha.”
“Vậy tôi đành phải tiễn cô lên đường trước vậy.”
Lực của anh ta rất mạnh, tôi không thở được, mặt đỏ bừng vì ngạt thở.
Đây là lần đầu tiên tôi cảm nhận được sức mạnh của ma cà rồng, trước đây dù là Mục Kỳ hay Thiên Dực, dường như chưa từng làm gì tôi cả.
Những lần thoát thân trước đó khiến tôi hơi lơ là cảnh giác với ma cà rồng, nhưng giờ xem ra, không phải họ không dám động vào tôi, mà là cố ý tha cho tôi.
Đúng lúc cảm thấy sắp ngạt thở, người phía sau đột nhiên bị một lực đẩy ra, theo đó cũng buông lỏng tay đang siết cổ tôi.
Tôi hít thở không khí trong lành, lắc lắc đầu hơi choáng váng.
“Nại Nại, em sao rồi? Còn ổn chứ?”
Bên tai là giọng nói ấm áp và có phần gấp gáp của Mục Kỳ, hắn ôm tôi vào lòng, dịu dàng vỗ về lưng tôi.
“Nhìn cô ấy thế này, chắc chưa chết được.”
Tôi ngẩng đầu lên, hóa ra là Thiên Dực đang khoanh tay, vẻ mặt chê bai.
“Hóa ra là các ngươi!”
Chàng trai tóc xanh giận dữ và cảnh giác nhìn chúng tôi, như dã thú lộ ra nanh vuốt, khuôn mặt vốn đẹp trai quyến rũ giờ chỉ còn vẻ dữ tợn.
Âm thanh thu hút những ma cà rồng khác, từng người từ trong phòng đi ra.
Mục Kỳ bế tôi lên, trao đổi ánh mắt với Thiên Dực, như đang xác nhận điều gì đó.
Sau đó, Thiên Dực vẫn đang khoanh tay sau lưng lấy ra một chai lớn, nhanh chóng đổ lên người những ma cà rồng đó, rồi lại giật xuống ngọn nến bên cạnh ném lên.
Lửa nhanh chóng lan rộng, mấy ma cà rồng kêu la ầm ĩ, chúng tôi cuối cùng cũng nhân lúc hỗn loạn thoát ra ngoài.
Ra ngoài rồi, tôi hơi lo lắng.
“Những ngọn lửa đó, có thể giết chết họ không?”
Mục Kỳ đặt tôi lên xe, dịu dàng vuốt đầu tôi.
“Không thể, nhưng có thể tạo thời gian cho chúng ta chạy trốn.”
Tôi gật đầu, ngoan ngoãn thắt dây an toàn.
“Vậy họ sẽ thế nào? Còn cả những cô gái bị nhốt bên trong nữa.”
“Yên tâm, sẽ có người xử lý.”
Từ miệng Mục Kỳ tôi hiểu được, ma cà rồng trong thế giới này vẫn luôn chung sống hòa bình, từ vài trăm năm trước, đã thành lập liên minh giữa người và ma cà rồng, ma cà rồng hứa không xâm phạm con người tùy tiện, tổ chức con người hiến máu để cung cấp máu tươi cho ma cà rồng.
Tất nhiên, để không gây hoang mang, chuyện này chỉ có một số ít người biết, bao gồm cả liên minh.
May mắn là số lượng ma cà rồng vẫn luôn không nhiều, cả trăm năm mới có vài người, nên việc cung cấp máu tươi cũng không phải chuyện khó.
Còn Thiên Dực lần này về nước, cũng là vì trong nước xuất hiện sự kiện vampire cố ý làm hại người, liên minh cử anh ta đến điều tra. Trước đó khi tôi phát hiện cậu ta trong bụi hồng, chính là lúc bị những con ma cà rồng này tấn công.
Nhưng may mắn là Mục Kỳ hôm đó đến nhà tôi, tiện đường cứu cậu ta.
Mục Kỳ ban đầu là thấy lạ tại sao tôi lại biết thân phận của hắn nên mới chú ý đến tôi, sau khi nhìn thấy chữ Sở Linh và các cô ấy viết trên bảng đen phòng 402, cộng thêm tin đồn đó, mới thuận thế giả vờ làm “bạn trai hoàn hảo” để tiếp cận tôi.
Nhưng thực ra là để bảo vệ tôi sát sườn, tiện thể lôi ra mấy tên ma cà rồng đó.
Lần này cũng cố ý không về nhà cùng tôi, để những ma cà rồng đó tưởng có cơ hội, mới có thể bắt hết bọn họ một lưới.
Ma cà rồng đã hút cạn máu Giang Nại Tuyết trong nguyên tác, rất có thể cũng là bọn họ.
[Ngoại truyện]
“Ừm, Thiên Dực, chuyện trước đây là lỗi của tôi.”
Thiên Dực cười khẩy một tiếng, nói: “Cậu nói đến chuyện nào? Nhét giày hay tát tôi?”
Tôi hơi ngượng ngùng.
“Xin lỗi.”
Tôi vùi đầu vào lòng Mục Kỳ, mũi tràn ngập mùi hương an tâm.
“Vừa xin lỗi vừa phô trương tình cảm, cứ thế này, đừng mong tôi tha thứ cho cậu.”
Tôi lập tức né sang một bên, giữ khoảng cách với Mục Kỳ.
“Không phô trương nữa, từ giờ tôi không quen anh ấy!”
Mục Kỳ nhìn tôi, lắc đầu bất lực nói một câu “vô lương tâm”.
Trì hoãn khá lâu, bây giờ đã là buổi tối.
Bầu trời ngoài cửa sổ xe đầy sao lấp lánh, ánh trăng trong trẻo sáng rọi lên khuôn mặt dịu dàng đẹp trai của Mục Kỳ, giống như hôm đó trong biệt thự, như thiên thần thuần khiết trong đêm trăng.
Tôi cười với hắn, đổi lại được một nụ cười nhẹ.
Đôi mắt xám của hắn lúc này đặc biệt dịu dàng.
“Mục Kỳ, thực ra, em cũng nợ anh một lời xin lỗi.”
– Hết –
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.