3.
Tôi suýt nữa bị sự ngu ngốc của mình làm cho phát khóc.
Kiểm tra hết tất cả các phòng, lại quên mất phòng ngủ của chính mình.
Trái tim vừa mới để xuống lại nhảy lên tận cổ họng.
“Bạn Mục Kỳ, thật trùng hợp, cậu cũng đến nhà tôi ngủ à.”
Tôi suýt nữa cắn đứt lưỡi.
Mấy lời này nói cái gì vậy chứ.
“Hửm?”
Mục Kỳ nhướng mày, mái tóc bạc và đôi mắt xám khiến hắn trông đặc biệt dịu dàng, chiếc áo sơ mi trắng như một thiên thần trong đêm trăng.
Hắn chẳng hề che giấu, liếm liếm răng nanh nhọn hoắt trước mặt tôi.
Đột nhiên, hắn bước chân, đi về phía tôi.
Tay tôi nhanh hơn não, không chút do dự “Bụp!” một tiếng đóng cửa lại, co giò chạy xuống lầu.
Chạy cả ngày, tôi đã kiệt sức rồi, tốc độ chậm đi nhiều.
Đối với người chưa từng đạt chuẩn chạy 800m, có thể chạy đến bây giờ hoàn toàn nhờ vào ý chí sinh tồn.
Ban đầu định chạy ra ngoài cầu cứu, nhưng tôi chạy đến choáng váng mắt hoa, chỉ có thể trốn vào phòng của mẹ ở tầng một, lao đầu vào phòng quần áo của bà.
Trong lòng vừa rơm rớm nước mắt cầu nguyện Mục Kỳ đừng tìm thấy tôi, vừa thầm chửi cốt truyện chết tiệt này.
Nhưng lời cầu nguyện của tôi chẳng có tác dụng gì.
Chẳng bao lâu sau, tôi nghe thấy tiếng mở cửa phòng.
Tiếng bước chân vang lên trong căn phòng trống trải, từng bước từng bước, mỗi bước đi, tim tôi lại hoảng hốt thêm một phần.
Tôi bịt miệng, cố gắng không để mình phát ra tiếng động.
Không biết đã qua bao lâu, tiếng bước chân dường như đã biến mất.
Tôi buông tay đang bịt miệng ra, xung quanh chỉ còn nghe thấy hơi thở nặng nề của chính mình.
Tôi do dự một lát, định mở hé cửa tủ ra một khe nhỏ, xem tình hình bên ngoài thế nào.
Ai ngờ do ngồi xổm quá lâu nên chân tê, tay vừa chạm vào cửa tủ, chân bị trẹo, mặt hướng về phía trước ngã sấp xuống.
Tôi thề, đây là tư thế ngã xấu nhất của tôi từ trước đến nay.
“Phụt!”
Tiếng cười trong trẻo vang vọng trong căn phòng tĩnh lặng, tim tôi như ngừng đập, tôi nín thở, máy móc ngẩng đầu lên.
Ánh trăng rất sáng, tôi có thể nhìn rõ khuôn mặt ôn nhu tuấn mỹ của chàng trai. Hắn cười rất đẹp, nếu không có hai chiếc răng nanh kia, có lẽ tôi đã say mê trong nụ cười của hắn rồi.
“Nại Nại của tôi à, em còn định quỳ bao lâu nữa?”
Giọng Mục Kỳ mang theo chút ý cười, hắn khoanh tay đứng, nhìn xuống tôi.
Thấy tôi không nhúc nhích, hắn cúi người xuống, hai tay nắm lấy cánh tay tôi, định kéo tôi dậy.
Hắn vừa chạm vào tôi, tôi liền giật lùi lại vài bước như bị điện giật.
“Anh, anh, tôi sai rồi, tôi không nên bắt nạt Ái Lạc, anh tha cho tôi, ngày mai tôi sẽ đi xin lỗi Ái Lạc… À không, ngày mai tôi sẽ ra nước ngoài, không bao giờ trở lại nữa, anh đừng hút máu tôi mà, máu tôi có mùi tỏi, không ngon chút nào đâu …”
Tôi chắp tay, mặt mày ủ rũ nhìn hắn van xin.
Mục Kỳ vẫn giữ tư thế định đỡ tôi dậy vừa rồi, nghe xong lời tôi nói, nụ cười trên mặt càng sâu hơn.
Hắn ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt tôi.
“Trước đây sao tôi không phát hiện ra Nại Nại thú vị như vậy chứ?”
Đầu óc tôi còn chưa kịp chuyển, hắn đưa tay vuốt ve đầu tôi, dịu dàng nói: “Chúng ta nên đi hẹn hò thôi.”
Tôi theo bản năng tưởng hắn định hút máu tôi, chưa kịp hoảng sợ, hắn đã nói: “Nại Nại hẹn hò với tôi, tôi sẽ không ăn em nữa.”
Tôi lập tức đứng dậy, khập khiễng đi ra cửa.
Còn đợi gì nữa, mau đi hẹn hò thôi.
Tuy không biết con ma cà rồng này đang phát điên gì, nhưng bảo vệ tính mạng quan trọng hơn tất cả.
“Nại Nại, đợi chút.”
Mục Kỳ có chút bất đắc dĩ chỉ vào chân tôi.
Tôi cúi đầu nhìn, một chân tôi đi giày da đen nhỏ, chân kia chỉ còn tất ren trắng.
Tôi nhớ ra, còn một chiếc giày hình như đang ở trong miệng Thiên Dực…
Vì vậy tôi chọn một đôi giày trong phòng mẹ để thay.
Rồi lấy một chiếc khăn quàng từ phòng quần áo, quấn quanh cổ mình.
“Nại Nại, bây giờ là mùa hè.”
Mục Kỳ nhìn chiếc khăn quàng của tôi một lúc lâu, mới lên tiếng nói.
Trong lòng tôi lén trợn mắt.
Nếu không phải tại anh là ma cà rồng thì tôi còn cần làm thế à?
Tất nhiên, tôi không dám nói ra miệng.
4
Mục Kỳ đưa tôi đến một nhà hàng sang trọng, cả nhà hàng chỉ có hai chúng tôi.
Trên bàn bày hoa tươi và nến, ánh sáng ấm áp tạo nên bầu không khí hơi mờ ám.
Tôi nhìn đĩa bít tết trước mặt mình, trong khi trước mặt Mục Kỳ chẳng có gì cả, trong lòng thấp thỏm không yên.
Tôi ăn bít tết, còn hắn thì sao, ăn tôi sao?
“Nại Nại, em không thích ăn bít tết à? Có muốn đổi món khác không?”
Mục Kỳ mỉm cười nhìn tôi.
“Thích thì có thích, nhưng anh có ăn tôi không?”
“…Có vẻ Nại Nại giờ chưa đói, cần uống gì không?”
“Nước cam, anh có ăn tôi không?”
“Được thôi Nại Nại, vậy ăn xong em muốn đi đâu?”
“Miễn là anh không ăn tôi thì đâu cũng được…”
Nụ cười dịu dàng của Mục Kỳ đã sắp không giữ nổi nữa, hắn ta im lặng một lúc, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, có vẻ hơi bực bội.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net“Tôi đã ăn rồi, nhưng nếu Nại Nại hỏi thêm một câu nữa, tôi không ngại tối nay ăn thêm đâu.”
Tôi lập tức câm miệng, quấn chặt khăn quàng cổ, co rúm cả người lại như một con chim cút.
Không biết là vì ngày mai còn phải đi học nên không nên về quá muộn, hay vì bị tôi chọc giận nên không muốn gặp tôi nữa, ăn xong hắn ta liền đưa tôi về.
Trước khi đi, Mục Kỳ xoa đầu tôi, ghé vào tai tôi, nói nhỏ: “Nại Nại, từ hôm nay em và tôi là người yêu, nếu em không ngoan ngoãn nghe lời, tôi đảm bảo, sẽ khiến những gì Nại Nại nghĩ đều trở thành sự thật.”
Tôi hít một hơi lạnh.
Tôi nhớ ra, trong nguyên tác những cô gái bị ma cà rồng dụ dỗ đều tự nguyện làm kho máu, vì nếu họ săn bắt tùy tiện trên đường phố, chắc chắn sẽ gây ra sự xáo trộn xã hội.
Vì vậy họ đặt mục tiêu vào những cô gái bình thường không nổi bật trong cuộc sống hàng ngày.
Bước đầu tiên, là phải khiến những cô gái này hoàn toàn yêu ma cà rồng.
Tự nguyện bị hút cạn máu.
Còn gọi là não yêu đương.
Sau khi Mục Kỳ đi, tôi thở phào nhẹ nhõm, tắm nước nóng xong, thoải mái nằm trên chiếc giường lớn.
Trong nguyên tác, nữ phụ đã chếc vào hôm nay, nhưng may mắn tôi vẫn sống sót.
Tuy nhiên lời Mục Kỳ nói trước khi đi khiến tôi nổi da gà.
Cũng có nghĩa là, nếu tôi tiếp cận hắn ta sẽ bị coi là kho máu, mà tránh xa hắn thì sẽ bị hút cạn máu.
Dù sao cũng là chết cả.
Đột nhiên, trong đầu tôi lóe lên một ý tưởng.
Nếu khiến hắn chủ động ghét bỏ tôi, không muốn tiếp tục dây dưa với tôi nữa, thì có phải có thể sống sót không?
Nghĩ đến đây, tôi ngồi dậy, đi đến máy tính mở tìm kiếm: Làm thế nào để một người đàn ông ghét mình?
Đáp: [Không trả lời tin nhắn ngay lập tức, giả vờ không nghe thấy khi hắn nói chuyện, và thể hiện vẻ mặt cực kỳ không kiên nhẫn.]
Cái này không được, có lẽ sẽ bị Mục Kỳ đánh thành thịt nát.
[Đàn ông càng được cưng chiều thì càng không trân trọng, muốn khiến hắn chán ghét, chỉ cần chiều chuộng hắn hết mực.]
Cái này hay, cái này rất hay.
Tôi đã có câu trả lời, hài lòng lăn lộn trên giường vài vòng rồi đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau, tôi thu dọn đồ đạc xuống lầu, phát hiện chiếc xe đậu trước cửa hình như hơi khác so với trước đây.
Cửa sổ xe mở ra, khuôn mặt đẹp như tranh vẽ của Mục Kỳ xuất hiện, vẫn mang nụ cười ôn hòa như thường lệ.
“Chào buổi sáng, Nại Nại.”
Tôi giật mình, buột miệng: “Sao anh lại đến?”
Mục Kỳ nhướng mày.
Tôi phản ứng lại, lập tức lên xe, ôm lấy tay hắn nũng nịu ngọt ngào.
“Anh yêu, ý em là, sao có thể để anh đến đón em chứ, lần sau em đi đón anh nhé.”
Cơ thể Mục Kỳ rõ ràng cứng đờ.
“Hôm nay Nại Nại, có hơi khác.”
Tôi chớp chớp mắt, giọng the thé: “Có sao ạ? Em vẫn luôn như vậy mà.”
Muốn nôn quá, nhưng may là hiệu quả vẫn tốt.
Vì tôi có thể cảm nhận rõ ràng sự ngớ ngẩn của Mục Kỳ.
Hắn ta im lặng một lúc, rút tay ra khỏi vòng tay tôi, sau đó giúp tôi thắt dây an toàn.
Suốt đường đi hắn không nói chuyện với tôi nhiều.
Có vẻ kế hoạch này đang có tác dụng.
Chẳng mấy chốc chúng tôi đã đến trường.
Chưa kịp xuống xe, đã nghe thấy tiếng kêu thích thú của các nữ sinh trước cổng trường.
“Này, nhìn kìa, đó chẳng phải là xe của Mục hoàng tử sao?”
“Trời ơi, tôi lại được thấy Mục hoàng tử trước khi tốt nghiệp!”
“Aaaa Mục hoàng tử nhìn đây này!”
“Ủa? Cô gái xuống từ xe anh ấy là ai vậy?”
“Hình như là hoa khôi Giang Nại Tuyết, hu hu, tôi thất tình rồi.”
Tôi xoa xoa thái dương.
Ồn ào quá làm đầu tôi đau.
Mục Kỳ không để ý đến những tiếng ồn đó, sau khi xuống xe nắm lấy tay tôi, dịu dàng nở một nụ cười.
“Đi thôi.”
Tôi cũng cười đáp lại hắn ta: “Vâng, anh yêu.”
Khóe miệng Mục Kỳ giật giật, do dự một lúc, cuối cùng vẫn đưa tay xoa đầu tôi đầy yêu chiều.
Hắn ta đưa tôi đến lớp học, trên đường đi nhận được không ít ánh nhìn của mọi người.
Tôi cười ngọt ngào, mặt cười đến mức sắp cứng đờ.
Cuối cùng cũng đến được lớp học, An Vũ Miên và Sở Linh hai người lại vây quanh với vẻ mặt tò mò hỏi chuyện về Mục Kỳ.
Tôi sợ họ dính líu với Mục Kỳ, chỉ có thể trả lời qua loa.
May mà họ cũng không hỏi thêm, tôi thầm thở phào nhẹ nhõm.
“Nại Nại, cậu có nghe nói không? Ngày mai lớp chúng ta sẽ có một học sinh chuyển trường siêu đẹp trai!” Sở Linh hơi phấn khích nói.
“Ồ, học sinh… chuyển trường?”
Tôi “vụt” đứng dậy khỏi chỗ ngồi, có vẻ không thể tin được.
“Đúng vậy, hôm nay tớ và Miên Miên thấy cậu ta ở văn phòng hiệu trưởng, nghe nói còn là chuyển về từ nước ngoài đấy.”
Mấy chữ “học sinh chuyển trường từ nước ngoài” đã dập tắt tia hy vọng cuối cùng của tôi.
Đây chẳng phải là nam chính Thiên Dực sao.
Nghĩ đến những gì tôi đã làm với cậu ta hôm qua, không khỏi run rẩy.
Chẳng lẽ lần chuyển trường này không phải để đuổi theo vợ, mà là để báo thù?
Tôi sắp khóc đến nơi rồi.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.