21
Ta bảo di nương tìm một nam tử bình thường giúp ta, nếu thật sự không được thì ta sẽ tiền trảm hậu tấu, gạo nấu thành cơm.
Mất mặt thì mất mặt thôi.
Di nương ra roi thúc ngựa đi tìm, nàng ấy thật sự tìm được một người. Một tú tài mười chín tuổi, trong nhà rất nghèo khó, nhưng ngoại hình rất tuấn tú.
Ta thay quần áo định lặng lẽ đi nhìn thử xem sao, nếu hài lòng thì cứ thế mà làm.
Người đàn ông đó sẽ làm việc ở quán trà vào buổi sáng. Ta giả vờ tìm một chỗ ngồi để uống trà, vừa ngồi xuống thì chợt nghe bên cạnh có người nói:
“Nghe gì chưa? Hôm qua có thái y đến phủ Ngũ hoàng tử, nói rằng Ngũ hoàng tử mắc bệnh nan y.”
Ta sửng sốt.
“Ngũ hoàng tử mới hai mươi hai, sao lại mắc bệnh nan y?”
Người nói bèn thở dài: “Chuyện trong cung ai mà biết được, thái y nói ngài ấy chỉ có thể sống thêm một năm rưỡi mà thôi.”
“Còn bảo sau này ngài ấy sẽ không tính tới chuyện thành hôn nữa, bởi vì sức khỏe yếu nên không muốn liên lụy người khác.”
Ta chép miệng.
Rời khỏi quán trà, ta bảo tiểu nhị trong nhà hỏi thăm một vòng rồi cũng nhận được tin tức như thế, Ngũ hoàng tử bị bệnh nan y, không sống lâu được nữa.
Suy nghĩ trong ta hơi dao động.
Không phải người ta hay nói, bảo bối đều dành cho người có phúc, nhưng huyện chủ Hồ Dương là quả phụ, có thể ta cũng được may mắn như nàng ta.
Buổi tối về nhà, ta thăm dò phụ thân một lần, phụ thân suy nghĩ hồi lâu rồi bảo: “Uống thuốc à? Đúng là trên người ngài ấy có mùi thuốc, ngươi không nói ta cũng không để ý.”
“Thái y cũng thường xuyên ra vào phủ đệ, không biết ngài ấy mắc bệnh gì.”
“Phụ thân, con bằng lòng gả cho Ngũ hoàng tử.” Ta nói: “Người có thể cam đoan con sẽ là chính phi, không phải trắc phi hay thiếp chứ?”
Phụ thân trừng mắt nhìn ta.
Nếu như ta gả đi, vừa có thể củng cố chức quan của phụ thân, khiến nhà mẹ đẻ trở nên lớn mạnh, vừa có thể làm quả phụ tôn quý, cớ sao ta lại không làm?
Huống chi, sau này di nương ta ở nhà có thể có tài, thông minh hơn người, đại phu nhân sẽ không dám làm khó nàng ấy nữa. Nói một câu dễ nghe hơn thì vị trí đại phu nhân phải để di nương ta ngồi một nửa.
22
Phụ thân thăng quan khi thánh chỉ tới, một thánh chỉ hai hàm ý, song hỷ lâm môn.
“Chúc mừng Khương Ngũ tiểu thư, hẹn gặp lại ở hậu cung, kính xin ngài hãy quan tâm tới ta nhiều hơn.” Thái giám đọc chỉ ngoan ngoãn nói chúc mừng với ta.
Ta mỉm cười đáp lại, phụ thân thưởng một miếng vàng cho thái giám.
Ngày thành hôn được quyết định vào tháng hai năm sau, ta không thể ra ngoài nữa, suốt ngày đóng cửa thêu áo cưới.
Ta lại bắt đầu lo lắng tới sức khỏe của Ngũ hoàng tử, chắc là hắn sẽ không xuống lỗ trước khi ta gả sang đâu nhỉ?
Cũng may, Ngũ hoàng tử vẫn còn sống đến năm thứ hai.
Dường như để chúc mừng ta không bị Ngũ hoàng tử khắc chết, hôn lễ được tổ chức rất náo nhiệt và long trọng.
Ta trùm khăn voan đỏ và ngồi trên giường tân hôn, tiếng cười xung quanh đều rất lễ phép và nhịn xuống. Trước mắt sáng ngời, khăn voan bị đẩy ra, ta ngửa đầu nhìn về phía nam tử bên cạnh.
Chợt, ta ngây ngẩn cả người.
“Là… Là ngươi? Ngươi không phải là… huyện chủ Hồ Dương…”
Ta mới nói được một nửa và nhận ra mình nói sai rồi.
“Ta là cái gì với huyện chủ Hồ Dương, Diện Thủ à?” Nói rồi hắn vươn tay về phía ta. Ta sợ tới mức rụt cổ còn hắn thì cười khẽ, ngón tay thon dài chạm vào mũ phượng của ta.
“Nặng lắm đấy, để ta tháo ra giúp nàng.”
Hắn nói chuyện rất nhỏ nhẹ, không vội vàng, không nóng nảy, khiến người ta có cảm giác an tâm.
“Không thể phiền ngài làm chuyện này được, ta bảo nha hoàn làm được rồi.” Ta thấp giọng nói.
Hắn làm việc rất cẩn thận và chậm rãi, không giật trúng sợi tóc nào cả.
Cổ ta chợt nhẹ hơn, lúc ta ngửa đầu nhìn hắn, hắn đã đưa một tách trà nóng sang và ngồi đối diện với ta.
“Chúng ta đã gặp nhau sáu lần, nàng có còn nhớ không?”
Ta nhận lấy tách trà nóng và gật đầu, nhưng thực ra ta không thể nhớ đã bao nhiêu lần.
“Điện hạ,” Ta ho nhẹ một tiếng: “Vậy… Vậy ngài có biết người ngài cưới là ta không?”
Nói xong ta lại thấy hối hận, ta hỏi câu này đột ngột quá.
Chắc là do ta quá lo lắng nên mới nói sai.
“Ta biết.” Hắn nhàn nhạt bảo, môi nở nụ cười nhìn ta.
Ta đỏ mặt và không biết nên trả lời thế nào, hắn cười khẽ: “Nàng có đói không, để ta gọi đồ ăn khuya cho nàng nhé?”
Ta vội gật đầu.
23
Lúc ăn cơm ta không nhịn được âm thầm đánh giá hắn.
Tay của hắn rất đẹp, nhưng làn da quá trắng, trông không có tinh thần gì, hơn nữa trên người thật sự có mùi thuốc nhàn nhạt.
Hắn thật sự bị bệnh sao?
Hắn bỗng nhiên nhìn về phía ta, ta chột dạ cúi đầu rồi ăn mì trong bát.
“Khương Thư.”
“Hả?” Ta ngẩng đầu. Hắn cầm khăn rồi đưa tay tới, ta ngẩn người, hắn dùng khăn lau nhẹ khóe miệng của ta.
“Có nước canh.” Hắn nói.
“Cám ơn… Cám ơn.”
Ta cúi đầu ăn tiếp, trong một chốc cả ta và hắn đều không nói gì.
Bất kể có kéo dài thời gian như thế nào cũng không được. Lúc tiếng gậy canh ba truyền đến, ta lén ngáp, không biết ta đã lén nhìn về phía Ngũ hoàng tử bao nhiêu lần, hắn đang lẳng lặng đọc sách dưới ánh đèn.
Không thúc giục ta, cũng không cố ý tìm chuyện để nói với ta.
Chúng ta đều ở trong phòng khách nhưng lại giống ở một mình, mặc dù im lặng, nhưng cũng không xấu hổ lắm.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetLại chịu đựng thêm một khắc nữa, ta thật sự chịu không nổi bắt đầu ngủ gà ngủ gật, cũng không biết ngủ thiếp đi từ lúc nào. Ngày hôm sau khi tỉnh lại, Ngũ hoàng tử vẫn còn ở đây, hắn vẫn cầm sách đọc như đêm qua.
Trên người ta đã được đắp chăn ngay ngắn, quần áo vẫn phẳng phiu, trên người cũng không có gì khác thường.
Tối hôm qua, hắn không làm gì thêm, thậm chí còn không gọi ta dậy.
Hắn đặt sách xuống, dịu dàng nói: “Nàng muốn ngủ thêm một lát hay là dậy bây giờ luôn?”
“Dậy luôn.” Ta ôm chăn ngồi dậy, hắn khẽ vuốt cằm rồi đi đến phòng rửa mặt. Ta nhanh chóng mặc y phục, vừa đúng lúc hắn đi ra: “Buổi sáng chúng ta phải vào cung thỉnh an.”
Ta nhìn thoáng qua rồi cảm thấy vô cùng hối hận, ngày đầu tiên thành thân, chẳng những không được viên phòng mà còn ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao.
Bình thường ở nhà ta cũng không có ngủ đến canh giờ này.
“Đừng nóng vội, có ta ở đây.” Trên xe ngựa, hắn nhẹ giọng nói: “Sức khỏe của ta không tốt, cho dù có đến muộn thì mẫu hậu cũng sẽ không trách chúng ta đâu.”
Ta thở phào nhẹ nhõm: “Đa tạ điện hạ.”
Hắn cười.
Sau khi vào cung, Ngũ hoàng tử ôm hết trách nhiệm lên người mình, hoàng hậu cười, vui vẻ nhìn hắn.
Nàng ấy lại nói với ta: “Từ nhỏ tính tình của hắn đã quái gở, kiệm lời. Sau này ở nhà ngươi hãy trò chuyện với hắn nhiều hơn, có ngươi bên cạnh thì hắn sẽ khác thôi.”
Ta len lén nhìn thoáng qua Ngũ hoàng tử, ta không cảm thấy hắn quái gở, hắn cũng nói khá nhiều.
24
Ta phát hiện, quả thật trước bữa trưa hắn đã uống một chén thuốc. Chờ sau khi hắn ra ngoài rồi, ta lục lọi ở trong phòng nhưng không tìm được phương thuốc nào.
Ta không tiện hỏi trực tiếp xem rốt cuộc hắn mắc bệnh gì.
“Nàng có muốn đi dạo trong vườn không? Hôm nay thời tiết khá đẹp, ta muốn mang mấy gốc sơn trà ra phơi nắng.”
“Ngài còn tự mình trồng hoa nữa ư?”
“Ừm, nàng có muốn xem không?”
Ta rất hứng thú đi theo Ngũ hoàng tử đến nhà trồng hoa của hắn. Nhà trồng hoa của hắn rất lớn, được dọn dẹp chỉnh tề, có nhiều loài hoa, mỗi một gốc cây đều phát triển tốt.
Ta luôn muốn trồng hoa, đáng tiếc bởi vì Khương Trí ngửi mùi hương của hoa sẽ nổi mẩn nên trong nhà không có hoa cỏ gì cả.
Sau khi ta được gả đến Hầu phủ, Từ Diệu cũng giống như Khương Trí, ngửi hoa sẽ liên tục hắt xì. Cho nên mãi đến hôm nay ta cũng chưa từng tự mình trồng hoa cỏ.
Ta đi theo phía sau Ngũ hoàng tử, giúp đỡ hắn, rồi vội vàng dọn hoa ra ngoài. Lúc quay lại ta thấy hắn đang siết chặt nắm tay và đứng yên tại chỗ.
“Có chuyện gì vậy?” Ta tiến lên nhìn hắn: “Ngài cắt trúng tay rồi ư? Chảy máu rồi!”
“Không sao, chỉ là vết thương nhỏ thôi nên không cần lo lắng.”
Ta cầm lấy tay hắn kêu người lấy nước lấy thuốc tới, bảo hắn ngồi xuống để ta cầm máu giúp hắn: “Đau không?”
Hắn lắc đầu.
Thái công công tự mình cầm hòm thuốc đến, khi nhìn thấy vết thương trên tay Ngũ hoàng tử thì sững sờ một lúc lâu: “Người… Người bị thương là ngài ư?”
Thái công công ước chừng hai mươi tuổi, bộ dạng trắng trẻo mập mạp trông rất phúc hậu.
Hắn ta nói xong lại thì thầm một câu: “Một cây kéo còn có thể làm ngài bị thương ư?”
Ta nhìn thoáng qua Thái công công với ánh mắt kỳ lạ.
“Vi thần tưởng là nương nương.” Thái công công cười hì hì rồi ngồi xổm trước mặt Ngũ hoàng tử. Đang muốn bôi thuốc cho hắn, Ngũ hoàng tử nói: “Ngươi đã tính sổ sách xong chưa?”
Thái công công đảo mắt, ôi một tiếng: “Đúng là thần chưa tính xong thật.”
Hắn ta vội đưa hòm thuốc cho ta: “Vậy tay điện hạ giao cho ngài nhé, bên chỗ của thần vẫn còn có việc, vất vả cho nương nương rồi.”
Ta cảm thấy vị công công này hình như không quan tâm tới Ngũ hoàng tử lắm.
Thái công công đi vài bước rồi nghĩ đến cái gì đó, bèn quay trở về dặn dò ta: “Cái đó, nương nương… Tay điện hạ không thể dính nước, mấy ngày nay làm phiền ngài hao tâm tổn trí nhiều hơn.”
Ta cười gật đầu, thầm nghĩ trong nhà có nhiều hạ nhân như vậy, ta cũng không cần phải tự mình hầu hạ đâu nhỉ.
Thái công công rời đi, ta bôi thuốc cho Ngũ hoàng tử, hỏi hắn: “Đau không?”
Khóe miệng hắn giật nhẹ, thấp giọng nói: “Đau!”
Thật ra thì vết thương không sâu, tuy nhiên mười ngón tay liền tim nên cũng có thể bị đau lắm.
Ta cẩn thận từng li từng tí quấn băng lên ngón tay cho hắn, vừa ngẩng đầu thì phát hiện hắn đang nhìn ta nên hơi giật mình. Hắn mỉm cười hỏi ta: “Thụy, Cận, Tấn, Tần, nàng cảm thấy chữ nào hay hơn?”
“Thánh thượng muốn phong vương cho ngài sao?”
Hắn vuốt cằm.
“Ngài không thể hỏi thần thiếp về chuyện phong hào được, thần thiếp khó nói lắm.”
“Nàng cứ tùy tiện chọn, ta cũng tùy tiện nghe.” Hắn cười nói.
Ta nghĩ rồi bảo: “Dự Chương xuất hoàng kim, Nhiên Cẩn Cẩn. Ta thích chữ Cẩn này.”
Hắn như có điều suy nghĩ.
Ta không nghĩ nhiều, ai ngờ đến buổi chiều thánh chỉ đã tới, phong hào của hắn lại thật sự là chữ Cẩn.
Hắn nói: “Phụ hoàng cũng thích chữ này, xem ra chữ này tốt thật.”
Trái tim ta đập nhanh hơn, ta chỉ vào cái chén trước mặt hắn: “Ngài ăn… ăn cơm đi.”
Hắn khẽ ừ một tiếng, tay trái đang múc canh thì bỗng nhiên làm đổ hết lên người.
“Ngài không sao chứ, có bị bỏng không?” Ta lau dầu mỡ trên người hắn. Trong lòng ta cảm thấy bất mãn sau khi quan sát chung quanh, hạ nhân trong vương phủ không có mắt nhìn hay sao?
Nhìn thấy chủ tử làm bẩn xiêm y mà bọn họ cứ giống như người gỗ, đứng yên không làm gì cả.
Còn không thông minh bằng hạ nhân Khương phủ.
“Tay trái của ngài không tiện phải không?” Ta hỏi hắn.
“Ừ, lúc nhỏ tay trái của ta bị thương.” Hắn nói xong thì thở dài.
Ta do dự một chút, một lần nữa rót canh rồi bưng tới trước mặt hắn: “Thế để ta đút ngài nhé?”
Hắn ngẩn ra, dáng vẻ ngượng ngùng: “Ta có thể không uống canh mà.”
Ta đưa thìa canh đến bên miệng hắn: “Thiếp thân hầu hạ ngài là việc nên làm.”
Hắn mím môi cười, vành tai ửng đỏ: “Vậy làm phiền nàng rồi.”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.