1.
Tỉnh lại sau vụ tai nạn xe, ký ức của tôi trở về tuổi mười chín.
Tám năm kia trôi mất nhưng lại nhiều thêm một người chồng.
Tôi liếc nhìn người đàn ông đang ngồi bên giường bện gọt táo cho tôi.
Trông có vẻ lớn tuổi hơn một chút so với ký ức, đường nét cứng cáp hơn, nhưng khuôn mặt vẫn quen thuộc tới đỗi tôi có thể vẽ ra trong không khí.
Tôi lớn lên với anh ta từ nhỏ.
Đến nằm mơ tôi cũng muốn gả cho anh ta. Giờ ngủ dậy, anh ta thật trở thành chồng tôi, nhưng tôi lại cảm thấy như đang mộng.
“Rất ngọt, ăn một miếng đi.”
Anh ta mỉm cười, cắt táo thành miếng nhỏ rồi đưa đến bên miệng tôi.
Tôi ngơ người, ngoan ngoãn há miệng ăn.
“Thẩm Bùi.”
Tôi nhỏ giọng hơi do dự hỏi anh ta: “Chúng ta thật sự đã kết hôn sao?”
Anh ta nắm lấy tay tôi, kim loại ma sát khiến tôi chú ý, tôi cúi đầu nhìn thì thấy Thẩm Bùi nâng tay tôi lên rồi nhẹ nhàng hôn lên chiếc nhẫn cưới đang đeo trên tay tôi.
“Tất nhiên rồi, chúng ta yêu nhau.”
“Chiếc nhẫn này là minh chứng.”
Trên tay anh ta cũng đeo một chiếc nhẫn giống như tôi.
Tôi nhìn thêm vài lần, thấy những hoa văn quen thuộc trên chiếc nhẫn.
Như một con bướm đang giương cánh.
Đó là kiểu dáng được tôi năm mười lăm tuổi thiết kế, tôi đã rất mong đợi nó trở thành vật thật.
Bây giờ nguyện vọng đã mang trên tay với người tôi yêu nhất.
Nhưng tôi nhớ rõ bản vẽ đó sớm đã bị đốt thành tro từ lâu.
Tiếng cười giễu của thiếu niên vang bên tay, tựa như mới ngày hôm qua:
“Đường Đường, muốn gả cho tôi sao? Em cũng không xem trước mình có xứng hay không?”
2.
Khi còn nhỏ gia đình Thẩm Bùi rất giàu có, bố là giáo sư đại học, mẹ làm kinh doanh, làm ăn rất khấm khá.
Anh ta thừa hưởng ưu điểm của cả bố lẫn mẹ, vẻ ngoài tuấn tú, thành tích xuất sắc, hầu như từ nhỏ đến lớn đều là con nhà người ta trong mắt người khác.
Cho nên anh ta thích thứ gì cũng phải tốt nhất, ngay cả đại học cũng là trường top một cả nước.
Năm mười tám tuổi nhận được chiếc Hummer đầu tiên.
Kèm theo một thanh mai xinh đẹp mỹ lệ.
Cũng năm ấy Thẩm Bùi dẫn Tần Thơ Vũ đi thám hiểm Tây Tạng, cô gái xinh đẹp trong bộ đồ đỏ tựa như một ngọn lửa bừng cháy, còn hồ nước giống như tấm gương lớn phản chiếu hình bóng hai người họ.
Tôi ở trên ghế sau xe nhìn bọn họ ôm hôn nhau dưới hoàng hôn. Họ là thanh mai trúc mã.
Tôi chỉ là em gái, nhưng tôi thích anh ta.
Từ năm bảy tuổi được nhà họ Thẩm nhận nuôi, lần đầu nhìn thấy anh trai nhỏ nhà họ Thẩm, tôi đã thích anh ta.
Vào thời điểm đó, bố mẹ tôi vừa mới qua đời vì một vụ tai nạn xe cộ.
Mẹ tôi không có anh chị em, bà nội thì trọng nam khinh nữ, xung quanh đầy anh trai em trai, bà ấy không muốn tôi thành đứa kéo chân sau.
Vốn dĩ tôi sẽ bị đưa đến cô nhi viện.
Nhưng đồng nghiệp của bố cũng chính là bố của Thẩm Bùi, thấy tôi thật sự đáng thương nên đã trưng cầu ý kiến của mẹ Thẩm Bùi, nhận tôi làm con nuôi dưới danh nghĩa hai người họ.
Lần đầu nhìn thấy Thẩm Bùi, anh ta mặc một bộ vest nhỏ nắm lấy tay tôi, nghiêm túc nói:
“Chào mừng em, từ đây về sau chúng ta chính là người một nhà, anh trai sẽ vĩnh viễn thương yêu em, bảo vệ em nha em gái Đường Đường.”
Khi đó tôi vẫn còn đang chìm đắm trong đau thương và thống khổ, càng thêm sợ hãi hoàn cảnh mới này nhưng bàn tay ấm áp kiên định ấy đã cho tôi niềm an ủi lớn lao.
Tôi ở nhà họ Thẩm gặp được người cứu rỗi.
Nhưng cũng gặp ác mộng của tôi.
Hàng xóm cùng tuổi Thẩm Bùi, Tần Thơ Vũ.
3.
Trong thời gian hồi phục, tôi thường xuyên nhìn chiếc nhẫn trên tay mình, càng nhìn càng cảm thấy xa lạ.
Nhưng dấu vết vòng tròn hằn trên ngón tay đã lâu lại chói lóa nói cho tôi biết, chúng tôi thật sự đã kết hôn rất nhiều năm.
“Nhưng chúng ta kết hôn thì Tần Thơ Vũ thế nào?”
Tôi dựa vào vòm ngực Thẩm Bùi, mười ngón tay đan vào nhau.
“Không phải anh rất yêu cô ta sao?”
Vì cô ta, Thẩm Bùi không tiếc làm trái ý của bố mẹ mình, làm tôi chật vật xấu hổ trong chính buổi tiệc đính hôn của chúng tôi.
Rõ ràng một năm trước không muốn cùng tôi đính hôn nhưng thế nào ngủ một giấc dậy lại thành kết hôn nhiều năm rồi?
Tôi đinh rút tay về nhưng bị Thẩm Bùi nắm chặt lấy.
Anh ta trầm giọng nói: “Anh chưa từng yêu cô ấy, trước kia đều là…. Tuổi nhỏ nên không hiểu chuyện.”
“Người anh thích vẫn luôn là em, cũng chỉ có em.”
Tôi không trả lời.
Chỉ nhìn đôi bàn tay của chúng tôi đang đan vào nhau.
Ngón giữa và ngón áp út trên bàn tay phải của tôi đã từng bị gãy, sau khi điều trị phục hồi đã hình thành hai vết sẹo sẫm màu xấu xí, cũng bởi lẽ đó tôi chẳng còn cách nào chơi đàn dương cầm được nữa.
Ngón tay anh ta thon dài khỏe khoắn.
Anh ta vẫn luôn yêu tôi sao?
Vậy anh ta có biết hay không, Tần Thơ Vũ vẫn luôn bắt nạt tôi.
4.
Thẩm Bùi vẫn luôn thiên vị Tần Thơ Vũ.
Tôi đã biết chuyện ngay từ nhỏ.
Khi ấy anh ta chọc má lúm đồng tiền trên mặt tôi, bảo tôi thật đáng yêu.
Anh ta mua váy nhỏ xinh đẹp cho tôi, dẫn tôi đi công viên trò chơi, ăn kem với tôi…
Bố mẹ anh ta rất bận, nên thường để bảo mẫu với bảo vệ đi theo hai người bọn tôi. Anh ta nói bố mẹ tôi không còn nữa, nên nếu sau này những điều nào mang lại hạnh phúc cho tôi, anh ta sẽ cùng tôi thực hiện.
Thật ra lúc đó anh ta đối với tôi khá tốt.
Mọi chuyện thay đổi vào sinh nhật tuổi tuổi mười sáu của Thẩm Bùi.
Tôi học đàn từ nhỏ, trước sinh nhật anh ta tôi đã đặc biệt tập một bản nhạc, định đàn nó vào buổi tiệc để tặng anh ta.
Bởi vì anh ta từng nói tôi đàn khá dễ nghe.
Ngày đó tôi đang tập đàn như thường lệ thì bỗng ai đó tắt mất đèn.
Tôi ngẩng đầu lên lại thấy Tần Thơ Vũ, tôi giật mình vội đứng lên nhưng nắp đàn đột nhiên bật xuống.
Đầu ngón tay truyền đến cảm giác đau đớn tột độ.
Tô hét lên một tiếng, nước mắt chảy giàn giụa.
Tần Thơ Vũ đặt tay lên môi nhẹ nhàng “suỵt” một cái, muốn bảo tôi yên lặng chút.
Lần đầu gặp Tần Thơ Vũ, cô ta mặc một chiếc váy trắng thêu hoa rất đẹp, đi đôi giày cao gót, cao hơn tôi một cái đầu, nên lúc cô ta cụp mắt nhìn tôi trông có vẻ kiêu ngạo khinh miệt.
Ở trước mặt bố mẹ Thẩm đều kêu tôi là “Em gái Đường Đường.”
Chỉ khi có tôi với Thẩm Bùi, cô ta mới nhướng mày nhìn anh ta: “Đồ chơi mới không tồi.”
“Chị đừng nói bậy.”
Thẩm Bùi cười cười, lột một viên kẹo đưa cho cô ta.
Anh ta cũng không trách cứ, xem như tôi không hiểu chuyện nên tức giận.
Sau khi cô ta nói lời tạm biệt với Thẩm Bùi rồi đi về cũng chưa từng nhìn tôi một lần.
Có lẽ tôi đã bị cô ta xem thường như một món đồ chơi. Khi ấy tôi đã bắt đầu sợ cô ta.
Nên lúc này đây tôi chỉ cố nhịn đau đớn, không dám kêu lên thành tiếng.
Cô ta nắm lấy bàn tay bầm tím sưng tấy của tôi, cười nói:
“Em đàn hay lắm, A Bùi sẽ rất thích đó.”
“Chỉ là không cẩn thận bị thương tay, không biết có hồi phục kịp sinh nhật cậu ấy hay không.”
5.
Cô ta gọi tài xế nhà mình đưa tôi đến bệnh viện.
Trên đường đi tôi vẫn luôn khóc, cô ta lấy khăn giấy lau nước mắt cho tôi, dịu dàng nói:
“Chị đã gọi điện báo cho chú dì rồi, em đừng khóc nữa nha.”
Tôi né cô ta, cô ta cũng không giận, chỉ mỉm cười nhìn tôi.
Tựa hồ chỉ là thú cưng giận dỗi.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetĐến bệnh viện, bác sĩ chẩn đoán tôi bị gãy xương hơn nữa tổn thương dây thần kinh, nếu trị liệu phục hồi rồi khớp xương cũng có thể không còn linh hoạt như trước.
Nói cách khác từ đây về sau tôi sẽ không đánh đàn được nữa.
Bên ngoài hành lang bệnh viện, tôi nhìn bàn tay bị cố định bằng ván nẹp, không kìm được rơi nước mắt.
Run giọng nói: “Là chị… Cái nắp đàn kia là chị cố ý….”
“Gần đây dì Trịnh với nhà chị có hạng mục hợp tác khá lớn.”
Tần Thơ Vũ ngắt ngang lời tôi, ngón tay trắng nõn day day thái dương, dường như có chút buồn rầu.
“Nếu bởi vì em mà khiến hai nhà hủy bỏ hợp tác, ngoài miệng tuy chú dì không nói nhưng chắc trong lòng hẳn cũng sẽ chán ghét em chứ nhỉ?”
“Lúc trước không nhận nuôi nó thì tốt rồi.”
“Sao lại gây chuyện nhiều như vậy.”
Tôi vừa tủi thân vừa tức giận, vừa muốn mở miệng liền nghẹn ngào một cái, không nói thành lời.
Tần Thơ Vũ khoanh tay đứng dựa vào tường, cô ta rất tự tin bởi vì cô ta không sợ, cô ta biết bố mẹ rất thương cô ta.
Giống như Thẩm Bùi, cô ta là con gái duy nhất, từ nhỏ sống trong nhung lụa, muốn cái gì đều có người tận tay đưa đến cho cô ta.
Cô ấy có người chống lưng.
Nhưng còn tôi, bố mẹ tôi mất rồi, tôi không nơi nương tựa, không có nhà, nếu nhà họ Thẩm không thích tôi…..
Tôi không còn nơi nào đi nữa.
“Hay là chị chỉ em nói.”
Tần Thơ Vũ mỉm cười đưa ra chủ ý:
“Em nghe được tiếng xe ô tô, tưởng A Bùi trở về rồi….. Vì để tạo ngạc nhiên cho cậu ấy, em vội vàng đóng nắp đàn lại mới không cẩn thận kẹp trúng tay.”
Cô ta thở dài:
“Sao lại ngu đến thế nhỉ?”
Tôi tức đến run cả người, lại không biết phải phản kích như thế nào.
Chú dì đều là người tốt, nhưng công việc họ bận rộn, nên thật ra chúng tôi cũng không thân thiết.
Vì không muốn mang đến phiền phức cho họ nên tôi lựa chọn thỏa hiệp.
Trước khi đi, Tần Thơ Vũ đã đánh cược với tôi.
Cô ta nói: “Mày cho rằng A Bùi thật sự sẽ để ý mày sao?”
“Mày tin rằng tuy bây giờ A Bùi đối với mày tốt nhưng chỉ cần một câu của tao cũng có thể khiến mày cút xa hơn một chút không?”
“Muốn đánh cược không nào?”
“Nếu hôm sinh nhật A Bùi mày chịu đàn dương cầm, tao sẽ xem như không có gì, về sau cũng không tìm mày nữa.”
6.
Ngày tôi xuất viện, Thẩm Bùi rất vui, cứ nắm mãi tay tôi dắt lên xe.
Ngay khi ô tô ra khỏi gara, tôi hạ cửa kính xe xuống.
Bên ngoài trời nắng đẹp.
Tôi ngẩng người xoay đầu lại, nhìn bệnh viện xa dần, trong lòng bỗng dưng thấy trống trải cũng như có ký ức gì đó vẫn còn vương lại nơi đó.
“Đường Đường, em thấy không thoải mái sao?”
Xe chạy chậm lại, Thẩm Bùi lo lắng sờ trán tôi.
Tôi giật mình, nghiêng đầu né tránh đi cánh tay anh ta.
Trong khoảng thời gian này, tôi đều cảm thấy tâm trạng của mình không lên nổi.
Thẩm Bùi nói chắc là do tôi quên mất quá nhiều chuyện.
Anh ta nói sẽ đưa tôi tìm về quá khứ ngọt ngào năm đó, cho dù tôi không nhớ ra nhưng về sau anh ta sẽ càng làm tôi hạnh phúc hơn nữa.
Tôi không nói lời nào, chỉ cảm thấy mờ mịt.
“Em đừng nghĩ nhiều.”
Thẩm Bùi không để ý đến việc tôi tránh né, nhẹ nhàng vuốt tóc tôi, biến ra một viên kẹo kẹp giữa hai ngón tay thon dài, quơ quơ tay, cười trêu tôi:
“Không phải em thích ăn kẹo sao? Ngày nào anh cũng mang theo bên người, Đường Đường của chúng ta cười một cái được không?”
Tôi liếc mắt nhìn thoáng qua, tự dưng cảm thấy cổ họng nghèn nghẹn.
Đã từng có một thời gian tôi luôn vòi kẹo anh ta.
Bởi vì tôi muốn dùng điều này chứng minh, so với Tần Thơ Vũ, anh ta càng thích tôi hơn.
Anh ta không biết từ nhỏ tôi đã không thích ăn ngọt. Năm đó cũng vậy.
Hiện tại cũng vậy.
Tôi chỉ muốn hưởng sự dịu dàng của anh ta.
Vì những điều ngọt ngào này tôi đã cố gắng sắm vai anh ấy thích.
Có phải cuối cùng đã đả động được anh ta? Rồi sau đó?
Chúng tôi ở bên nhau sao?
Có phải anh ta thật sự yêu tôi không? Hay đó chỉ là do quan tâm đến thói quen sở thích của tôi thôi?
Chẳng lẽ tám năm này tôi vẫn luôn ép dạ cầu toàn ư?
7.
“Em không thích ăn kẹo.”
Tôi nhìn anh ta: “Trước nay đều không thích.”
Thẩm Bùi giật mình, sau đó cười khẽ rồi thu tay lại: “Thật sao?”
Nụ cười của anh ta có chút tự giễu: “Trước đây không phải cứ xin anh suốt hay sao? Giờ không thích nữa?”
“Không phải lúc nào cũng cho em.”
Lúc ngoan ngoãn sẽ cho một viên.
Giống như đang huấn luyện chó vậy.
Anh ta im lặng, dùng tay còn lại nắm lấy tay tôi.
“Vậy Đường Đường thích cái gì? Anh có thể cho em mọi thứ, cũng chỉ cho em.”
Bàn tay anh ta ấm áp đầy sức mạnh, nhưng tôi bỗng cảm thấy không được tự nhiên muốn né tránh nhưng lại bị anh ta nắm lấy càng chặt.
Tôi đành phải quay đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa kính xe, ánh mắt bỗng va vào một vệt màu rực rỡ.
“Em muốn hoa.”
Thẩm Bùi cũng nhìn qua, thấy một cửa hàng bán hoa tươi trang nhã phía bên kia đường.
“Được.”
Anh ta đỗ xe ở bên đường.
Vừa mở cửa anh ta bỗng khựng lại xong lại thản nhiên cười nói:
“Hôm nay em muốn hoa gì?”
“….Hoa hồng.” Những bông hoa hồng khác màu.
Anh ta vui vẻ đi mua.
Rất nhanh đã mang một bó hoa hồng trở lại.
Màu đỏ rực rỡ.
Ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của anh ta dừng ở trên mặt tôi.
Tôi nhìn đi hướng khác.
“Thật xinh đẹp.”
Không thích cũng không vui.
Cảm giác vui vẻ khi thứ mình muốn đã đến được trong tay mình cũng không xuất hiện.
Tôi hoảng hốt, không để ý đến Thẩm Bùi cúi người đến gần, hôn nhẹ lên mặt tôi một cái.
Cơ thể tôi cứng đờ, theo bản năng né tránh, kinh ngạc trừng mắt nhìn anh ta.
Trong mắt Thẩm Bùi xoẹt qua một tia cô đơn, nhưng rất mau đã biến mất, chỉ dịu dàng hỏi tôi:
“Như thế nào, em không vui sao?
Tôi lấy lại tinh thần, miễn cưỡng cười:
“Không có, chỉ là em thấy hơi đột ngột.”
“Có sao?”
“Con gái thích hoa, đây chẳng phải lý lẽ bất di bất dịch sao.”
Giọng điệu anh ta cưng chiều, không để ý đến vẻ tránh né của tôi.
Tôi lặng lẽ lấy tay đè lên ngực.
Lạ thật, không có chút động lòng nào.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.