“Thêm một người hủy theo dõi!”
Tôi không quan tâm đến đám bình luận đầy phẫn nộ Tôi, chỉ nhìn Lão Kim trong video, lạnh lùng nói:
“Mắt anh mờ, tam âm lạnh lẽo, cũng có nghĩa là, mạng của anh không còn được lâu nữa.”
“Trán anh có một đường chỉ thẳng đứng rất sâu, biểu thị rằng anh đã từng làm một việc vô cùng thất đức, và đường chỉ thẳng này chắc chắn liên quan đến mạng người.”
Lão Kim trong video sợ đến mức mặt cắt không còn giọt máu: “Cô.. cô đừng nói linh tinh!”
“Anh có mắt gà, tròn, con ngươi to, ánh mắt đờ đẫn, chứng tỏ anh đã từng làm trộm.”
“Trên đường chỉ thẳng giữa trán còn vương mùi tiền, điều này có nghĩa là anh đã trộm tiền, còn gánh mạng người, còn không chỉ một mạng người.”
Hai tay Lão Kim run rẩy, trong mắt lộ ra vẻ kinh hãi: “Cô nói bậy, cô vu khống tôi!”
“Được thôi, hôm nay tôi sẽ khiến anh tâm phục khẩu phục!”
Tôi thầm niệm: “Thiên nhãn, mở!”
Thiên nhãn mở ra, tôi nhìn thấy trên lưng Lão Kim đang cõng một “ông lão” già nua.
“Ông lão” bám chặt vào lưng Lão Kim, chiếc lưỡi dài liên tục liếm láp phần phía sau đầu anh ta.
Cảm nhận được ánh mắt của tôi, “ông lão” quay đầu nhìn tôi…
Trong nháy mắt, “ông lão” run rẩy như chiếc lá, quỳ sụp xuống đất nói ra toàn bộ sự thật.
Ngay lập tức, tôi cất lời nói tiếp trong phòng livestream.
“Lúc anh học lớp 8, trong lớp có một bạn có bố mắc ung thư. Cả trường phát động quyên góp tiền giúp đỡ gia đình người bạn đó, nhưng trong giờ nghỉ trưa, anh đã lấy cắp số tiền của người bạn ấy!
“Một tuần sau, bố bạn anh qua đời. Người bạn đó nghĩ là do bản thân không cẩn thận làm mất tiền cứu bố, nên đã nhảy sông tự tử!
“Còn anh thì dùng số tiền đó để mua chiếc điện thoại đời mới nhất.”
Trong phòng livestream, Lão Kim đã bị đẩy đến cực hạn, nhưng vẫn cố gắng chống trả: “Cô là kẻ lừa đảo! Tôi sẽ kiện cô, cô đang vu khống! Cô không có chứng cứ gì cả!”
“Chứng cứ?” Tôi cười lạnh một tiếng, “Chẳng phải đang nằm trong tay anh sao?
“Năm đó, bạn học của anh dùng một chiếc khăn tay gói số tiền cứu bố. Sau khi hai người họ chết, anh luôn mang theo chiếc khăn đó bên mình.
“Nhưng cũng nhờ việc anh luôn giữ nó bên mình…
“Nếu không, làm sao bố người bạn đó – cái người đđãbij anh hại chết – có thể theônganh suốt thời gian qua được?”
Sắc mặt của Lão Kim lập tức trở nên trắng bệch, anh ta hoảng loạn vứt chiếc khăn tay đi: “Cô nói cái gì vậy?”
Trong phòng livestream, bình luận của người xem không ngừng được cập nhật.
“???”
“Không lẽ bố của người bạn học đã ám trên chiếc khăn này, bám theo Lão Kim suốt bao năm qua sao?”
“Chiếc khăn này có khi đúng là của bố người đó thật… nên mới có thể bị ám như vậy…”
“Chủ livestream đừng dọa tôi, ban đêm tôi còn phải ngủ một mình…”
“+1”
Tôi nhìn Lão Kim đang hoảng loạn đến cứng người: “Anh đã hại chết đứa con trai yêu quý nhất của ông ấy, ông ấy thà từ bỏ luân hồi cũng không muốn để anh được bình yên!”
Lão Kim như chợt nhớ ra điều gì, liền chắp tay quỳ xuống trước màn hình, khóc lóc thảm thiết: “Đại sư, cô lợi hại như vậy chắc chắn sẽ có cách cứu tôi!”
“Trời cao có mắt, có nhân ắt có quả ! Hôm nay anh bị thế này, đều là báo ứng!”
“Tôi quên không nói, tên trộm hôm đó đã dùng hết tiền chữa bệnh của anh, mua một chiếc xe đạp điện để tặng bạn gái rồi.”
Nói xong, tôi tắt cuộc gọi video với anh ta.
“Các bảo bối, hẹn gặp lại vào ba ngày nữa…”
Vừa kết thúc buổi livestream, Lý Thừa Ý liền nhắn tin cho tôi.
“Buổi tối đi ăn cùng nhau nhé, em đến đây mà tôi vẫn chưa có thời gian chiêu đãi em.”
“Được.”
“Vậy em đến đồn cảnh sát chờ tôi trước, gần đó có một nhà hàng rất ngon.”
Khi tôi đến đồn cảnh sát, anh cảnh sát lần trước cũng ở đó, đang tiếp nhận báo án.
Lý Thừa Ý đứng phía sau anh cảnh sát, chăm chú lắng nghe lời khai của người báo án.
Người báo án trông giống như có điều khó nói, mãi vẫn ấp úng.
Anh cảnh sát thấy vậy, hơi sốt ruột.
“Anh cứ ấp úng thế này, chúng tôi không thể tìm ra manh mối được. Anh đã đến báo án rồi thì phải nói ra hết sự thật!”
Người báo án thở dài một hơi: “Tôi tên là Trần Phi. Tôi đến báo án vì nghi ngờ vợ tôi đã giết tình nhân của tôi.”
Anh cảnh sát và Lý Thừa Ý nhìn nhau, sắc mặt trở nên nghiêm trọng: “Nói chi tiết hơn.”
“Tôi là quản lý cấp cao của một doanh nghiệp, trong một buổi tiệc tôi quen Tiểu Uyển, cô ấy rất dịu dàng, chu đáo. Rồi dần dần, tôi và cô ấy nảy sinh quan hệ.
“Chẳng bao lâu sau, Tiểu Uyển có thai, tôi rất vui! Vì kết hôn nhiều năm, vợ tôi luôn phản đối việc sinh con, mà tôi thì rất thích trẻ con!
“Đêm đó, tôi thú nhận mọi chuyện với vợ. Cô ấy rất tức giận và không cam lòng!
“Hồi đó, cô ấy đã nói rõ ràng với tôi là cô ấy muốn không có con, tôi cũng đồng ý, nên chúng tôi mới kết hôn. Nhưng bây giờ tôi lại muốn có con, còn vì điều đó mà muốn ly hôn.”
Trần Phi tỏ vẻ oan ức với anh cảnh sát: “Nhưng tôi cũng không còn cách nào, bố mẹ tôi đã lớn tuổi, họ rất mong có cháu! Hồi đó tôi quá yêu vợ nên mới miễn cưỡng đồng ý việc không sinh con.”
Thấy anh cảnh sát và Lý Thừa Ý không có ý đáp lại, Trần Phi bối rối tiếp tục nói.
“Tôi đã đề nghị ly hôn, cô ấy đồng ý.
“Sau đó, Tiểu Uyển bị ốm nghén nặng, tôi đã đón cô ấy về nhà để chăm sóc. Còn vợ tôi vì chưa tìm được căn nhà phù hợp nên vẫn ở lại nhà tôi.
“Ban đầu, tôi nghĩ rằng Tiểu Uyển ở đó, chắc chắn hai người họ sẽ cãi nhau to. Không ngờ, bọn họ lại hòa thuận với nhau…”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTrần Phi ngẫm nghĩ một chút, ngập ngừng: “Nhưng bây giờ nghĩ lại, có thể là vợ tôi cố tình diễn cho tôi xem.
“Sau đó, công ty điều tôi ra nước ngoài học tập trong vòng nửa năm. Vợ tôi nói cô ấy sẽ thay tôi chăm sóc Tiểu Uyển, nên tôi cũng yên tâm mà đi công tác.
“Suốt nửa năm đó, hầu như ngày nào tôi cũng gọi video cho họ, không có gì bất thường cả. Nhưng đúng một tuần trước, tôi không thể liên lạc được với cả hai người họ nữa!
“Tôi vội vàng đặt vé máy bay về nước, hỏi thăm họ hàng, bạn bè, nhưng ai cũng nói không biết họ đi đâu.
“Suy đi nghĩ lại, tôi nghĩ, vợ tôi có thể vì quá yêu mà đã giết Tiểu Uyển rồi bỏ trốn…”
Ục ục…
Tôi sờ chiếc bụng đói cồn cào của mình.
“Vợ cũ và tình nhân của anh đều sống tốt cả.”
Trần Phi nghi ngờ nhìn tôi: “Cô là ai? Sao cô biết được?”
“Cung phu thê của anh có sao Thái Dương và sao Thái Âm, một sáng một tối, chứng tỏ anh đã có cả vợ chính và tình nhân.
“Nhưng cả hai người họ đều đã cắt đứt duyên phận với anh.”
“Còn nữa…”
“Còn gì nữa?” Trần Phi sốt sắng hỏi tôi.
Tôi nhìn ba đôi mắt đầy tò mò: “Duyên phận của họ đã buộc lại với nhau rồi.”
Anh cảnh sát hít một hơi sâu, còn Trần Phi thì trợn to mắt, không tin nổi nhìn về phía tôi.
“Sao Thái Dương và Thái Âm của anh đều đã rời xa anh, bọn họ chắc đã ra nước ngoài rồi.”
Anh cảnh sát dựa trên thông tin Trần Phi cung cấp, kiểm tra hồ sơ xuất cảnh của vợ cũ và Tiểu Uyển.
Quả nhiên, bọn họ đã cùng nhau đi Đan Mạch.
Khi Trần Phi thất thần rời khỏi đồn cảnh sát, tôi và Lý Thừa Ý cũng bước ra ngoài.
Lúc này, đèn đường bên phố đã bật sáng, tôi bước trong làn gió đêm se lạnh, cảm thấy rất dễ chịu.
Lý Thừa Ý cúi đầu, khẽ nói: “Em giỏi thật.”
“Ừ, tôi biết mà.”
Ngày tháng trôi qua rất nhanh…
Chớp mắt, tôi đã gần hoàn thành nhiệm vụ của quán chủ, chỉ còn lại một quẻ cuối cùng. Đồng thời, tôi cũng tính ra quẻ này sẽ là kiếp nạn của chính mình.
Hôm nay khi bắt đầu phát trực tiếp, tôi đã tắt chức năng tặng quà. Sau gần một tháng tích lũy, kênh của tôi đã có chút tiếng tăm, vừa lên sóng đã có 60.000 người xem.
“Chủ phòng mở tính năng tặng quà đi!”
“Mở đi nào! +1”
“Tôi muốn xem bói! Tiên nữ chủ phòng nhìn thử tôi đi!”
Nhìn dòng bình luận liên tục hiện lên, tôi hờ hững nói: “Hôm nay tôi đang đợi một người có duyên với quẻ này.”
Tính toán xong thời gian, tôi mở lại chức năng tặng quà.
【Người giết chó đã tặng một bản đồ kho báu】
Nhìn tên người dùng đó, tôi nhíu mày. Chưa kịp gửi tin nhắn hỏi thăm, anh ta đã gửi tin nhắn cho tôi.
“Chị gái à, nhanh lên! Tôi muốn lên hình!”
Mở ảnh đại diện ra, đó là ảnh một bé gái.
Tôi bật cuộc gọi video.
Sau khi kết nối, 【Người giết chó】 xuất hiện trên màn hình trực tiếp. Anh ta hơi mập, đầu cạo ngắn, tông có vẻ tầm 17-18 tuổi. Anh ta ngồi bệt trên giường, cười toe toét chào khán giả trong phòng.
“Chào chị! Chào mọi người trong phòng!”
Tôi không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn anh ta. Ban đầu, khán giả trong phòng còn tương tác nhiệt tình, nhưng thấy ánh mắt băng giá của tôi, họ dần ngừng lại.
“Ánh mắt của chủ phòng hôm nay lạ thật…”
“Tôi chưa từng thấy ánh mắt chủ phòng lạnh thế này…”
“Lần trước khi nối sóng với lão Kim ung thư, ánh mắt của chủ phòng còn không lạnh thế này.”
“Tôi nhớ đã theo chút ít tướng số mà tôi học được từ chủ phòng. Nhìn tướng của người này… thật là hung tàn!”
Người giết chó cười cợt nhả: “Chị ơi, sao chị không hỏi tôi muốn xem quẻ gì? Chị à, tôi muốn xem tình duyên.”
Tôi cất giọng lạnh lẽo: “Sự tàn ác của thế gian này, quả thực hiện diện một cách rất rõ ràng trên người cậu…”
“Trán thấp, đỉnh đầu phẳng, mắt tam giác, xương gò má quá cao, ấn đường có vết máu. Cậu đã từng giết người!”
Người giết chó cười tươi, gật đầu: “Chị bói chuẩn quá, tôi giết người năm tôi 13 tuổi. Nhưng mọi người đừng lo, tôi đã cải tà quy chính rồi. Hôm nay đến đây là để cầu một mối tình duyên thôi.”
“???”
“Giết người rồi còn cầu tình duyên???”
“Thằng này bị tâm thần chắc!!!”
“Kinh tởm quá! Sao hắn còn cười được?!”
“Điên mất rồi! Tôi vừa tìm được tin tức của hắn trên mạng, hắn tên là Đổng Lương, lúc 13 tuổi đã từng giết một bé gái!”
“Kinh khủng nhất là hắn còn dùng ảnh nạn nhân làm ảnh đại diện!”
“Tôi phát điên mất thôi!!!”
“Rác rưởi! Đồ cặn bã!”
“Các người nhìn cái tên tài khoản của hắn đi!! Đây không phải là một kẻ súc sinh sao???”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.