1.
“A Phù, vi huynh mặc áo bào màu xanh này đẹp hơn, hay là áo bào màu trăng non đẹp hơn?”
Sáng sớm ca ca đã lôi ta ra khỏi ổ chăn ấm áp, vui vẻ xách hai bộ quần áo lắc lư trước mặt ta.
Ta dụi dụi mắt, kìm nén sự bốc đồng muốn đập chết hắn, miễn cưỡng nở một nụ cười:
“Huynh trưởng, dung mạo của huynh tuấn tú, mặc gì cũng đẹp!”
Hôm qua bảng vàng đã dán, ca ca ta thi đỗ hạng nhất, bây giờ là thiếu niên tài tử được mọi người trong huyện ca ngợi, là Tống án thủ.
Mà tối nay, huyện thái gia sẽ mở tiệc ở tửu lâu tốt nhất trong thành, chiêu đãi đám học sinh thi đỗ tú tài trong lần thi này.
Nghe nói ca ca ta là án thủ, tối nay có thể ngồi cùng bàn với huyện thái gia.
“Được rồi! Ta đi hỏi cha mẹ, mặc bộ nào đẹp hơn!”
Ca ca ta hứng khởi ôm quần áo định ra ngoài, mộ cha mẹ cách nhà ta tận ba dặm, ta thấy hắn ta có vẻ bị ma nhập rồi!
“Này, huynh mặc áo bông vào đi, bên ngoài lạnh lắm!”
Ta nhảy xuống giường gọi ca ca, hắn dừng bước quay lại cười rạng rỡ với ta một tiếng:
“A Phù, trong lòng huynh ấm áp, không cảm thấy lạnh. Muội mau về phòng đi, cẩn thận bị lạnh!”
Trong lòng ta chua xót, mười năm đèn sách vất vả, cuối cùng cũng chờ được đến ngày hôm nay.
Mùa hè bên ngoài trời nắng quá, ca ca ta ở trong nhà bức bối nổi đầy rôm sảy.
Mùa đông trong nhà tối tăm, ca ca ta không nỡ thắp nến, đều ngồi trong sân đọc sách.
Tay chân bị nẻ, nứt ra rồi lại lành, lành rồi lại nứt, lạnh thì đau, nóng thì ngứa.
Những nỗi khổ này ca ca ta không hề nhắc đến một chữ, nhưng ta đều nhìn thấy hết.
Đỗ tú tài rồi, ca ca ta không chỉ có thể đến trong huyện học tập, mà mỗi tháng còn có ba lượng bạc tiền lương.
Cuộc sống của ta và ca ca ta, cuối cùng cũng có chút hy vọng.
Đợi sau này ca ca ta đỗ cử nhân, đỗ tiến sĩ…
Ta đứng ngoài cửa, không nhịn được cười thành tiếng.
2.
“A!”
Ca ca ta đứng trước cửa định mở cửa, bèn dừng tay quay lại nhìn ta đầy nghi hoặc:
“A Phù, muội có nghe thấy ngoài cửa có người đang gọi không?”
Ta còn chưa kịp trả lời, ngoài cửa lại vang lên một tiếng kêu thảm thiết:
“Mau đến cứu người! Có người chết rồi!!!”
Ca ca ta kinh ngạc mở cửa, một bóng đỏ thẳng tắp ập vào.
Vương quả phụ mặc áo cưới màu đỏ tươi mỏng manh, bụng dưới nhô cao, đã có thai bốn năm tháng.
Nàng ta nhắm chặt mắt, lưỡi thè dài ra khỏi miệng, mặt mày tím tái, nhìn là biết đã chết mấy tiếng đồng hồ.
Nàng ta treo cổ ở hành lang trước cửa nhà ta, trên cửa còn dán tờ giấy đỏ mà hôm qua ta cố ý mua.
Trong ngõ nhỏ này rất đông đúc, sân nhà của những người hàng xóm đều không lớn, chỉ là một mảnh đất nhỏ như khối đậu phụ, có chút động tĩnh thì hầu như những nhà xung quanh đều có thể nghe thấy.
Rất nhanh, toàn bộ những hộ dân trong hẻm đều kéo đến trước cửa nhà chúng ta.
Có người thấy tình hình không ổn, liền chạy như bay đi tìm quan sai.
“A Phù, đừng nhìn.”
Ca ca kéo ta ra phía sau lưng mình, còn bản thân thì nhìn chằm chằm vào cái bụng to của Vương quả phụ.
Chỉ chốc lát sau, nha sai đã đến, người đến có vẻ hơi quen quen, chính là người đến nhà báo tin vui hôm qua.
“Tống án thủ, đây là tình huống gì?”
“Trương bổ khoái hữu lễ, đây là Vương thẩm tử ở nhà bên cạnh chúng tôi, không biết vì sao lại treo cổ ở trước cửa nhà ta.”
Ánh mắt của những người hàng xóm đảo qua đảo lại giữa chúng tôi và Vương quả phụ, đặc biệt là khi nhìn thấy cái bụng của Vương quả phụ thì càng có chút thâm ý.
Vương quả phụ tên thật là Vương Liên Hoa, là một tú nương rất nổi danh trong trấn.
Một tay thêu hai mặt khéo léo đến mức xuất thần nhập hóa, nghe nói chỉ cần ngồi ở nhà thêu thùa, một năm cũng có thể kiếm được cả trăm lượng bạc.
Vương Liên Hoa năm nay ngoài ba mươi tuổi, vẫn còn phong vận, vóc người đẹp mắt lại biết kiếm tiền, những bà mối trong trấn muốn đến mai mối đều dẫm nát cả ngưỡng cửa.
Nhưng nàng một lòng thủ tiết thờ chồng, ngày bình thường đại môn không ra nhị môn không bước, không dễ dàng ra ngoài gặp người.
Vương Liên Hoa và trượng phu nàng là người chạy nạn đến đây, không có cha mẹ chồng, cũng không có họ hàng thân thích gì.
Cho nên nàng mang thai bụng lớn như vậy, mà những người hàng xóm lại không có ai phát hiện ra.
3.
“Nhìn này, trên người nàng ta có một lá thư!”
Khi bổ khoái di chuyển thi thể của Vương Liên Hoa, từ trong người nàng ta rơi ra một lá thư màu vàng.
[Cô vốn là người tốt, chỉ là duyên phận đã hết.]
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net[Từ đây núi sông không gặp lại, cũng chẳng cần nói dài nói ngắn nữa, Tống Thanh Xuyên kính bút.]
Sau khi Trương bổ khoái đọc xong thư, toàn bộ hiện trường chìm vào im lặng như tờ.
Ta giật lấy tờ giấy từ tay Trương bổ khoái, một tờ giấy mỏng manh cầm trong tay nhưng nặng ngàn cân.
Lá thư là ca ca ta viết cho Vương Liên Hoa, trên thư nói rằng mình và nàng chỉ là tình duyên thoáng qua, bây giờ đã đỗ tú tài, sau này tự nhiên sẽ có tiền đồ rộng mở.
Trên thư còn nói, rất cảm kích Vương Liên Hoa những năm qua đã chu cấp cho hắn ta ăn học, hắn ghi nhớ ân tình này trong lòng.
Đợi sau này đỗ cử nhân có bạc, sẽ trả lại gấp bội số bạc mà Vương Liên Hoa đã tặng.
Những năm qua, tiền ăn học của ca ca ta rõ ràng là do hai huynh muội chúng ta cùng nhau cố gắng dành dụm, làm sao có thể dùng đến một xu của Vương Liên Hoa!
Nhưng nét chữ này, nét chữ này đúng là của ca ca ta…
“Chậc, chẳng trách Tống gia tiểu tử không coi trọng cháu gái ta thì ra thích ăn dưa già!”
“Phi! Mặt người dạ thú! Súc sinh cũng không bằng!”
“Đúng vậy, lừa tiền của người ta, làm lớn bụng người ta, còn muốn tự mình hưởng vinh hoa phú quý?”
“Quả thực chính là Trần Thế Mỹ*!”
*Trần Thế Mỹ xuất thân vốn là một thư sinh nghèo khó tại vùng Hồ Nam, có cha mẹ nghèo khó, anh ta kết hôn với Tần Hương Liên (秦香蓮) và có hai đứa con. Tần Hương Liên hết lòng dốc sức làm lụng cho Trần Thế Mỹ ăn học. Sau đó Trần Thế Mỹ lên kinh thi cử và đỗ trạng nguyên. Công chúa thấy Thế Mỹ sáng sủa và muốn kết hôn. Là một nhân vật trong kinh kịch dân gian của Trung Hoa được truyền tụng gắn với giai thoại xử án của Bao Công.
Ca ca ta năm nay mới mười tám tuổi, Vương Liên Hoa kia lớn hơn ca ca ta vừa tròn một giáp, bọn họ sao có thể tin vào lời nói vô lý như vậy!
“Các người nói bậy!”
“Ca ca ta và Vương Liên Hoa trong sạch!”
“Bổ khoái đại nhân, oan uổng quá!”
Dù sao ca ca ta cũng là tân án thủ, Trương bổ khoái cũng không dám tùy tiện kết luận.
Hắn sai người khiêng thi thể Vương Liên Hoa, cung kính dẫn theo ca ca và ta đến huyện nha.
Những người đi theo sau xem náo nhiệt ngày càng đông, đến khi chúng ta đi đến huyện nha thì gần như đã kinh động đến người của cả nửa thành.
4.
Ngỗ tác khám nghiệm tử thi, xác nhận Vương Liên Hoa là tự vẫn mà chết.
Trọng bụng nàng còn mang thai năm tháng, một xác hai mạng.
Bổ khoái khám xét nhà Vương Liên Hoa, tìm thấy hai chiếc áo dài của nam tử.
Một chiếc màu xanh, một chiếc màu trăng hoa, là kiểu mà ca ca ta thường mặc.
Sáng nay, hắn còn cầm hai chiếc áo này đi hỏi cha mẹ, rốt cuộc mặc chiếc nào đẹp hơn.
Nhà Vương Liên Hoa không chỉ có áo dài mà ca ca ta thường mặc, dưới gối còn đặt một miếng ngọc bội mà ca ca ta đã làm mất năm ngoái.
Miếng ngọc bội đó màu sắc không đẹp, không phải là thứ gì đáng giá nhưng lại là di vật mà cha mẹ để lại cho ca ca.
Trong hộp trang điểm ở đầu giường của nàng còn đặt một chồng thư tình dày cộp, người gửi đều là Tống Thanh Xuyên, nét chữ cũng xác nhận là của ca ca ta không nghi ngờ gì nữa.
Từng việc từng việc, bằng chứng như núi.
Huyện lệnh đại nhân nổi trận lôi đình, ngay tại chỗ đã mắng ca ca, nói rằng hắn có tài mà không có đức, không xứng làm án thủ kì này.
Ca ca ta bị tước mất thân phận tú tài, đồng thời cả đời không được tham gia khoa cử nữa.
Chỉ trong một ngày ngắn ngủi, thế sự thay đổi.
Người thanh niên tài tuấn mà mọi người ca ngợi đã rơi xuống vũng bùn, trở thành Trần Thế Mỹ mà mọi người chửi rủa.
“Ca, huynh đừng vội, đến tối, chúng ta sẽ làm rõ chân tướng sự việc!”
Ca ca ta thất hồn lạc phách ngồi trên mặt đất, mặt không còn chút máu.
Hắn từ trước đến nay vốn rất trân trọng danh tiếng, bây giờ cả trấn đều nói hắn và Vương Liên Hoa có quan hệ mờ ám, đối với hắn đây là một đả kích rất lớn.
“A Phù, muội nói sao thế đạo này lại bất công như vậy?”
“Tại sao chỉ có nữ nhân mới có thể kiểm tra được có phải là xử nữ hay không?”
“Một đồng nam như ta, bọn họ lại không nhìn ra hay sao?”
“Ta thực sự là oan uổng muốn chết rồi!!!”
Ta dở khóc dở cười nhìn ca ca, trong lòng tuy vừa lo lắng vừa tức giận, nhưng không hề tuyệt vọng.
Bởi vì người nhà chúng ta trời sinh có thể giao tiếp với âm dương, đối thoại với ma quỷ.
Đêm nay lúc nửa đêm, chỉ cần chúng ta triệu hồi hồn phách của Vương Liên Hoa để làm rõ chân tướng sự việc, ngày mai sẽ có thể trả lại sự trong sạch cho ca ca.
5.
Vương Liên Hoa không có người thân, thi thể được đặt ở nghĩa trang phía tây thành.
Sau khi trời tối, ta và ca ca ta thay quần áo tối màu, bịt mặt lặng lẽ đến nghĩa trang.
Người trông coi nghĩa trang thấy trời lạnh, trốn vào một căn nhà bên cạnh nghỉ ngơi.
Thi thể Vương Liên Hoa được đặt trên một tấm ván gỗ, phía trên đắp vải trắng, vải trắng bị gió thổi bay phần phật, trông rất đáng sợ.
Ta lấy lư hương đã chuẩn bị sẵn đặt trước chân Vương Liên Hoa, cung kính dập đầu mấy cái rồi mới thắp ba nén hương.
Hương vừa thắp lên, liền đứt ngang.
Ta và ca ca ta nhìn nhau, đều kinh ngạc.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.