Khi tỉnh lại lần nữa, trước mắt là gương mặt phóng đại của Tạ Uyên.
Ta ngẩn người một lát, đưa tay đẩy người đang ở gần trong gang tấc.
“Tạ uyên, ngươi thật to gan!”
Người không đề phòng bị ta đẩy một cái, ngã ngồi xuống đất.
Tạ Uyên không dám tin nhìn ta, cắn răng, nhanh chóng đứng dậy.
“Sức lực như vậy, xem ra công chúa đã hồi phục rồi.”
Nhớ lại chuyện đêm qua, ta lập tức thẹn quá hóa giận.
“Tạ Uyên, ngươi dám ra tay với ta?”
“Thần oan uổng, thần vì cứu công chúa mới phải dùng hạ sách này.”
“Về cung ta sẽ để phụ hoàng trị tội ngươi.”
Nghe vậy, sắc mặt Tạ Uyên đột nhiên nghiêm túc: “Công chúa nghĩ mình còn có thể trở về sao?”
Lời của Tạ Uyên khiến ta mù mịt.
“Ý ngươi là gì?”
“Ngày hôm qua, thái tử đã mang về từ chân núi Tướng Quốc Tự một thi thể, sau khi quan khám nghiệm, đã xác định người chết chính là công chúa. Chắc không bao lâu nữa, thiên hạ sẽ biết tin công chúa Thừa Hoan đã qua đời.”
Lời này vừa nói ra, cả người ta đều ngây dại.
Lạnh lẽo từ lòng bàn chân dâng lên, lan tỏa khắp cơ thể.
Rõ ràng là tiết xuân tháng ba, ta lại lạnh đến phát run, không kìm được mà ôm chặt lấy mình.
Thấy vậy, Tạ Uyên thở dài trong lòng.
[Ai! Thái tử kiếp trước đã kiêng dè công chúa, muốn công chúa sớm xuất giá, nhưng không ngờ Thẩm Dịch Chi lại đôi với công chúa tình căn thâm chủng, sớm quên mất giao ước với mình.]
[Thái tử trong cơn tức giận, bày mưu để công chúa và ta xảy ra hiểu lầm, rồi lại loan tin ra ngoài. Thẩm Dịch Chi muốn tìm công chúa hỏi rõ, lại đúng lúc bắt gặp chúng ta ở bên nhau…]
[Dù lần đó ta không đúng, nhưng Thẩm Dịch Chi hoàn toàn không tin, hắn mất hết lý trí, muốn tổn thương công chúa, ta tự nhiên không để yên.]
[Sau khi giao đấu với ta, Thẩm Dịch Chi mang thương tích rời đi, chúng ta không ai ngờ hắn lại gặp phục kích của địch trên đường…]
Giờ này khắc này, ta mới hiểu rõ mối ân oán giữa ta và bọn họ.
Mà kẻ đứng sau gây ra tất cả bi kịch này, chính là hoàng huynh của ta, thái tử điện hạ.
Thực ra nếu ta an phận lấy chồng sinh con, còn có cơ hội sống.
Dù ta ngoan ngoãn ở lại trong cung, hắn cũng có thể nhẫn nhịn không ra tay với ta.
Nhưng ta lại chọn con đường mà hắn không mong muốn nhất.
Biết được chân tướng, lòng ta càng thêm ngột ngạt.
Trong tay ta không có chút quyền thế, Tống Dực vẫn kiêng dè ta.
Điều này ta mãi không hiểu nổi.
Giờ ta ngay cả thân phận duy nhất cũng mất đi, ta nên làm gì đây? Có thể làm gì?
9.
Mấy ngày sau đó, mặc cho Tạ Uyên cố gắng chọc cười, ta vẫn không mở miệng nói lời nào.
Ta luôn suy nghĩ, nghĩ xem mình nên làm thế nào để phá vỡ cục diện này.
Khi nghĩ đến đau đầu, ta lại nảy ra một ý khác.
Hay là buông bỏ tất cả, từ nay mai danh ẩn tích, không làm công chúa vô dụng kia nữa, sống vì bản thân một lần.
Nhưng nói cho cùng, ta vẫn không cam lòng.
Tại sao chứ?
Rõ ràng cùng là cốt nhục một mẹ sinh ra, chỉ vì hắn là nam nhân, hắn liền đương nhiên cho rằng thiên hạ này là của hắn.
Ta chỉ nói vài lời đùa cợt, hắn liền nghĩ ta muốn tranh giành với hắn.
Hắn sai người bắt cóc ta, căn bản không hề nghĩ đến để lại cho ta con đường sống.
Tấm lòng hẹp hòi như vậy, thật không xứng đứng ở vị trí đó.
…
Có lẽ Tạ Uyên sợ ta buồn bực, bao trọn một chiếc thuyền hoa, đưa ta đi du ngoạn sơn thủy.
Ta ngồi trên thuyền, cảm nhận làn gió mát thổi tới, nỗi phiền muộn trong lòng tức khắc tan biến không ít.
“Hoan Hoan, Tạ Uyên đàn cho nàng một khúc nhé?”
Ta chống cằm, nhìn Tạ Uyên đối diện, cười nhạt nói: “Không ngờ Tạ đại nhân cũng biết cách làm vui lòng nữ tử.”
[Đó là đương nhiên, nếu không, công chúa làm sao nhìn ta nhiều thêm một lần.]
Tiếng đàn uyển chuyển vang lên, như suối trong chảy qua rừng, lúc hùng tráng, lúc tĩnh lặng, khiến lòng người khoan khoái.
Từ khi ta tỉnh lại, Tạ Uyên không còn gọi ta là công chúa nữa.
Ta cũng hiểu, bây giờ thân phận của ta càng ít người biết càng an toàn.
Nhưng mà…
Đúng lúc này, tiếng đàn dừng lại.
Ta nhìn về phía Tạ Uyên, hỏi ra nghi vấn trong lòng.
“Những ngày qua, ta chưa từng hỏi Tạ đại nhân, ngài là quan viên triều đình, vì sao lại xuất hiện ở đây? Lại vừa khéo cứu được ta?”
Tạ Uyên đứng dậy, đi đến bên ta.
“Hoan Hoan không biết đó thôi, ta phụng mệnh đến đây tuần tra, không ngờ đúng lúc gặp công chúa bị kẻ gian bắt đi, mà Tạ Uyên lại thích nhất là anh hùng cứu mỹ nhân, nhất là mỹ nhân như Hoan Hoan…”
Tạ Uyên vừa nói đùa, vừa thầm nghĩ:
[Công chúa bắt đầu nghi ngờ rồi sao?]
[Nàng sẽ không biết, hoàng hậu nương nương vì nàng đã làm bao nhiêu việc.]
[Nếu không như vậy, ta cũng không thể đến kịp thời như thế.]
[Thôi, có một số việc sau này nàng sẽ tự hiểu.]
Chuyện này sao lại liên quan đến mẫu hậu?
Thấy ta nhíu mày, Tạ Uyên đưa tay xoa nhẹ giữa trán ta.
“Hoan Hoan không cần lo lắng, Tạ Uyên sẽ luôn ủng hộ công chúa.”
“Thật sao?”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTa hạ mi mắt, giấu đi mọi cảm xúc.
“Nếu Hoan Hoan muốn quyền lực tối cao thì sao? Tạ Uyên cũng sẽ giúp ta chứ?”
[Công chúa đang muốn thăm dò ta sao?]
[Hoàng hậu nương nương nói không sai, công chúa thật sự đã trưởng thành…]
10.
Hôm đó Tạ Uyên không trả lời ta, nhưng trong lòng hắn đã cho ta đáp án.
Mọi chuyện dường như càng trở nên thú vị, Tạ Uyên hóa ra là người của mẫu hậu, vậy tức là mẫu hậu biết tin ta còn sống?
Quả nhiên, nửa tháng sau, vào một đêm tối, trong biệt viện xuất hiện một vị khách không mời.
Dù người ấy mặc áo choàng đội mũ che mặt, nhưng ta vẫn nhận ra ngay, đó chính là mẫu hậu.
Thấy Tạ Uyên gật đầu với ta, ta lập tức chạy tới.
“Mẫu hậu, Hoan Hoan nhớ người lắm.”
Vừa nói xong, mũi ta chợt cay cay, có cảm giác muốn khóc.
Trước đây ta nghĩ, hoàng cung cách Tướng Quốc Tự chưa đến nửa ngày đường, có thể thường xuyên gặp mẫu hậu.
Nhưng ai ngờ, vừa bước ra khỏi cung, đã xảy ra bao nhiêu chuyện.
Khi ấy, ta từng nghi ngờ tất cả mọi người, kể cả mẫu hậu.
Giờ được ôm người, lòng ta thật sự rất vui, may mà ta không bị tất cả mọi người bỏ rơi.
Khi ta nói những lời này với mẫu hậu, người cũng không kìm được mà rơi lệ.
“Ngốc quá, không có bậc phụ mẫu nào lại nỡ lòng bỏ rơi con mình.”
Bàn tay người vuốt ve từng đường nét trên khuôn mặt ta, ánh mắt tràn đầy yêu thương.
Nghĩ đến điều gì, ta ngượng ngùng quay đi.
“Vậy còn thái tử? Huynh ấy cũng là con của mẫu hậu, mẫu hậu sẽ lựa chọn thế nào?”
Mẫu hậu không trả lời ngay, chỉ nhìn ta mỉm cười.
Ta lập tức cảm thấy bực bội, thấy Tạ Uyên đứng bên cạnh đã không biết hồn bay nơi đâu, liền trừng mắt nhìn hắn.
Hắn nhận được ánh mắt của ta, dùng giọng trêu chọc nói:
“Hoàng hậu nương nương đã xuất hiện ở đây, công chúa còn phải hỏi sao?”
“Nhưng ta muốn biết, vì sao?”
Mẫu hậu nhìn ra màn đêm đen kịt ngoài cửa sổ, trên mặt thoáng qua nét buồn bã.
“Hoan Hoan có biết, con vốn còn có một ca ca.”
Ta lắc đầu, chuyện này chưa từng ai nói với ta.
Mẫu hậu tiếp tục:
“Năm xưa phụ hoàng con giết cha giết huynh mới đoạt được ngôi vị, nay Tống Dực e rằng còn hơn thế.
“Đệ đệ của nó còn nhỏ như vậy, nó cũng ra tay được, muội muội ruột rõ ràng đã rời khỏi hoàng cung, nó vẫn không yên tâm.
“Nó giống phụ hoàng con, tàn bạo vô nhân đạo.
“Bất kể là ai, chỉ cần đe dọa đến địa vị của nó, đều phải chết, để người như vậy ngồi lên vị trí đó, há chẳng phải là tai họa cho thiên hạ.”
Mẫu hậu nói đến đây, đã nghẹn ngào không thành tiếng.
Lòng ta cũng không dễ chịu, vừa giúp người lau nước mắt vừa nói: “Mẫu hậu có nguyện tin Hoan Hoan không?”
Khi người ngẩng đầu lên lần nữa, trong mắt lóe lên tia sáng khác thường.
11.
Chuyến đi này của mẫu hậu là lén lút, không tiện ở lâu.
Ta và Tạ Uyên tiễn người lên xe ngựa xong, chuẩn bị quay về.
Nhưng đúng lúc này, ta chợt nghe thấy giọng của Thẩm Dịch Chi, giọng nói ấy dường như còn mang theo chút kích động.
[Công chúa quả nhiên còn sống, ta đã biết hoàng hậu đến gặp nàng!]
[Nhưng tại sao nàng lại ở cùng Tạ Uyên? Có phải dù có ta hay không, họ vẫn sẽ ở bên nhau?]
[Hay cho một Tạ Uyên, hay cho một Tống Thừa Hoan.]
Ta dừng bước, nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Có lẽ vì đêm quá tối, ta chỉ thấy một mảng đen kịt.
Thấy vậy, Tạ Uyên không hiểu: “Sao thế, Hoan Hoan?”
Ta thẳng thắn: “Chúng ta bị người theo dõi rồi.”
Tạ Uyên lập tức phủ nhận: “Không thể nào, hành tung của chúng ta chưa hề bại lộ, hơn nữa nếu có người tiếp cận, ám vệ không thể không biết.”
“Nếu người đó là Thẩm tướng quân võ công cao cường thì sao?”
Trên mặt Tạ Uyên thoáng hiện vẻ căm hận.
[Thẩm Dịch Chi còn dám đến sao?]
[Nếu không phải hắn thấy chết không cứu, công chúa sao có thể rơi vào cảnh này?]
[Đến thì tốt, xem ta có đánh cho hắn răng rơi đầy đất không.]
Ta đột nhiên nắm lấy tay áo của Tạ Uyên, khẽ nói: “Ngươi vào trước đi, ta có vài lời muốn nói với Thẩm tướng quân.”
“Hoan Hoan!” Tạ Uyên có chút không tin nổi.
“Người làm việc lớn không câu nệ tiểu tiết, ngươi để lại ám vệ là được, ta sẽ không sao.”
Thấy Tạ Uyên vẫn không chịu nhượng bộ, ta nhẫn nại dỗ dành: “Tạ Uyên ngoan nào.”
Hắn tỏ vẻ không còn cách nào với ta, đành bất lực phẩy tay áo, quay người vào trong viện.
Ta thở ra một hơi, cảm nhận được ánh nhìn đó vẫn luôn ở đây.
Vì vậy ta dứt khoát cất giọng gọi: “Thẩm tướng quân đến giết ta sao?”
Qua một lúc lâu, Thẩm Dịch Chi mới từ trong bóng tối bước ra.
“Là Thẩm mỗ xem thường công chúa rồi, không ngờ ta đã sớm bại lộ.”
Ta nhìn phía sau hắn, mỉm cười nói: “Thẩm tướng quân chỉ một mình sao? Vậy ngươi cũng quá tự tin rồi đấy?”
Thẩm Dịch Chi nhìn nụ cười nơi khóe miệng ta, dường như có chút thất thần.
[Vẫn nghĩ rằng, mình hận nàng, hận đến muốn tự tay giết nàng.]
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.