13
Triệu cô nương đứng một bên che mắt không dám nhìn nhưng cũng không tiến lên ngăn cản, nàng ấy nói với đại tẩu: “Trận đòn này là chàng ấy đáng phải chịu, lúc mới biết sự thật, ta cũng đã đánh chàng ấy một trận.
“Nhưng ta vẫn muốn thay chàng ấy giải thích một chút, chàng ấy không phải không quan tâm đến cô, chàng ấy đã cân nhắc nhân phẩm của Tống Thụ ca ca, cũng biết hoàn cảnh của cô nên mới hạ quyết tâm.
“Ta biết cho dù như vậy, cho dù là chàng ích kỷ nhưng dù vậy, ta cũng không nỡ trả chàng lại cho cô.”
Đại tẩu cười cười, nhìn về phía ca ca ta đáp lại: “Cho dù ngươi muốn trả lại, ta cũng không cần, cách làm của Cố công tử không quang minh nhưng nhờ phúc của hắn, ta đã tìm được một người thực sự quang minh lỗi lạc.
Mỗi người đều có duyên phận của họ, Cố công tử đã dụng tâm đến vậy, mong các ngươi cũng có thể cả đời bên nhau, được như ý nguyện.”
Đại tẩu nói xong, ca ca cũng đánh xong.
Trên mặt Cố Thanh không có vết thương nhưng trên người, ước chừng phải một tháng mới khỏi được, hắn hơi nghiêng người vái chào đại tẩu nhưng không tiến lên, chỉ nhìn Triệu cô nương một cái, nàng ấy liền tiến lên đỡ hắn, hai người từ từ đi xa.
Nhìn theo, lại là một loại hạnh phúc và ăn ý khác.
Đánh xong trận này, lần thứ hai Cố công tử đến, ca ca đã khách sáo hơn một chút, dù sao cũng coi như là ông tơ bà nguyệt của ca ca và đại tẩu, ca ca ta còn tặng hắn thuốc trị thương thường dùng trong quân.
Họ thì thầm trong thư phòng rất lâu, sau đó không lâu, Kiều phủ sụp đổ.
Tội danh dán ở chợ rất nhiều rất dài, ta chỉ nghe lọt vào tai một câu thông đồng bán nước, trong những năm ca ca ta liều mạng trên chiến trường, lão hỗn đản này lại đi bán tin tức cho nước địch, thật sự là chết không hết tội.
Ngày hành hình, đại tẩu không đi, ca ca đưa tẩu ấy đến trang viên suối nước nóng ngoại thành, nơi đó có núi có nước, thích hợp nhất để người ta giải tỏa tâm trạng.
Có lẽ phong thủy nơi này tốt, chưa lâu sau khi trở về, đại tẩu đã mang thai.
Mẹ vui mừng mỗi ngày thắp cho cha mười nén hương, để cha ở dưới kia ăn no nhất định phải phù hộ cho đại tẩu và đứa bé bình an.
14
Mang thai đến tháng thứ tám, ca ca chờ được lệnh điều quân, quân địch ngoài biên ải lại nổi lên, huynh ấy phải đi.
Mẹ cả đêm không ngủ được, nước mắt rơi lã chã, bà ôm ca ca nói: “Con ơi, chức quan này chúng ta không làm nữa, mẹ không cần ở nhà to, cũng không cần ngủ trên vàng, con về quê với mẹ, chúng ta trồng trọt cũng có thể sống qua ngày.”
Ca ca cúi đầu quỳ xuống, chỉ nói một câu: “Mẹ, nhưng trong lòng con không chỉ có gia đình, còn có đất nước, có những người huynh đệ kia.”
Danh nghĩa này quá lớn, mẹ không nói nên lời.
Đại tẩu cũng không nói, tẩu ấy thậm chí vẫn luôn mỉm cười, mỉm cười giúp ca ca thu dọn hành lý, từ quần áo đến giày tất, không cho Thúy Hoàn giúp một tay nào, toàn bộ đều tự tay gấp gọn gàng.
Nụ cười đó khiến lòng ta thật buồn.
Ta suy nghĩ lung tung, có lẽ vị quan văn đầu tiên đưa ra đề nghị không kết thân với võ tướng căn bản không phải sợ hoàng đế, ông ta chỉ thương con gái mình. Ông ta biết võ tướng ra chiến trường, có thể sống sót trở về hay không phải xem trời, ông ta không muốn để con gái mình thấp thỏm chờ đợi, cho nên mới nghĩ ra cái cớ này.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTa hỏi đại tẩu có hối hận không?
Đại tẩu lắc đầu: “Đi theo ca ca muội, ta mới biết quân nhân là gì, nếu vì họ sẽ chết mà hối hận thì đó là một sự báng bổ, muội lo lắng nhưng ta sẽ không bao giờ ngăn cản chàng.”
Ca ca có lẽ cũng hiểu đại tẩu, huynh ấy không nói gì xin lỗi hay đại loại như vậy, chỉ tranh thủ mọi thời gian, làm rất nhiều ngựa gỗ và kiếm gỗ, huynh ấy nói võ nghệ là thứ nhi nữ gì luyện cũng đều có lợi, coi như là người cha này luôn ở bên cạnh nó vậy.
Huynh ấy còn để lại cho đại tẩu một cuốn sách dày, chữ viết không đẹp nhưng ý nghĩa rất hay, là tâm trạng của huynh ấy mỗi lần đánh thắng trận, huynh ấy đang an ủi đại tẩu.
15
Tháng thứ hai sau khi ca ca đi, đại tẩu sinh con, sinh ra một đứa cháu gái rất đáng yêu, chúng ta gọi cháu là Viễn An, mong người phương xa bình an.
Đại tẩu vẫn rất bận, bận quản gia, bận chăm sóc Viễn An, còn bận không ngừng mở thêm cửa hàng, tẩu ấy kiếm được rất nhiều tiền, còn nhiều hơn cả số vàng ca ca đưa lúc trước.
Mỗi lần triều đình quyên góp tiền cho quân đội, nhà chúng ta đều là người quyên góp nhiều nhất, đại tẩu nghĩ, cho dù có thể khiến áo giáp của ca ca dày hơn một chút, kiếm sắc hơn một chút, hy vọng sống sót lớn hơn một chút thì vất vả thế nào cũng đáng.
Nhưng chiến tranh thật dài, dài đến khi Viễn An ba tuổi, ca ca vẫn chưa trở về.
Ta biết những lá thư báo bình an kia đã không còn trấn an được lòng đại tẩu, tẩu ấy đang lén luyện cưỡi ngựa, luyện đến mức đùi chảy máu tươi cũng không bỏ cuộc.
Tẩu ấy vẫn chưa đi là vì ta và mẹ, ca ca không có nhà, tẩu ấy cảm thấy chăm sóc tốt cho chúng ta là trách nhiệm của tẩu ấy.
Ngày sinh thần của Viễn An, ta đưa cho đại tẩu hành lý đã thu dọn thay tẩu ấy, tự hào nói: “Đại tẩu, tẩu đi đi, muội đã mười bảy tuổi rồi, những gì nên học từ tẩu muội đều đã học rồi, tẩu cứ yên tâm, dù là gia đình hay là việc làm ăn, muội đều sẽ lo liệu tốt.”
Đại tẩu xách hành lý, chỉ do dự một lát, hôn một cái lên đứa con gái đang ngủ say, cưỡi ngựa đi một cách hào sảng, đáng thương cho ta đêm đó còn không biết, làm ăn dễ nhưng trẻ con không tìm thấy mẹ mới là khó dỗ nhất.
Nhưng may thay, ta đã để đại tẩu đi, đại tẩu tốt của ta, quả thật có một thân tài nghệ, tẩu ấy vốn định đến biên quan mở cửa hàng nhưng công phu vẽ tranh của tẩu ấy còn tốt hơn cả họa sĩ chuyên vẽ chân dung trong quân doanh.
Nhờ tài năng của tẩu ấy, ca ca đã thuận lợi bắt được một tên địch rất quan trọng, để đổi tên địch này về, quốc gia của hắn đã ký hiệp định cống nạp cho triều đình ta.
Ngày trở về, ca ca mặc áo bào gấm, đó là loại áo mà chỉ có hầu gia mới được mặc, ca ca ta đã lấy được một người vợ tốt, khiến lần liều mạng này của huynh ấy không chỉ kiếm được chức quan, còn kiếm được tước vị Vinh Dương hầu có thể truyền đời.
Giàu sang không là gì, mẹ chỉ thở phào nhẹ nhõm, cho dù có ra chiến trường lần nữa, ca ca đã làm quan có tước vị, hẳn sẽ không còn phải làm tiên phong nữa chứ?
Ngày cả nhà đoàn tụ, tất cả người lớn đều cười rất vui vẻ, chỉ trừ Viễn An nhỏ bé đang bám lấy chân ta.
Con bé đã năm tuổi nhưng vẫn không quên được cái đêm ngủ một giấc là mẹ đã không thấy đâu, mở to đôi mắt to tròn long lanh, chu môi, hừ một tiếng rồi quay mặt đi, không cho cha mẹ nhìn.
Ca ca là người rất mạnh mẽ nhưng trước mặt một đứa trẻ nhỏ lại đỏ hoe mắt, lúc đi con gái huynh ấy còn ở trong bụng, lúc trở về, đã là một đứa trẻ thực sự biết giận dỗi với huynh ấy.
Về khoản dỗ trẻ con, đại tẩu đã giơ tay đầu hàng, ca ca thì thật sự rất cưng chiều Viễn An, con bé muốn cưỡi ngựa thì huynh ấy cúi cổ cõng lên, muốn mặt trăng thì bế lên nóc nhà, giơ cao, để con bé vừa với tay vừa cười khúc khích.
Ánh trăng rọi xuống sân nhà, Tống gia chúng ta nhất định sẽ mãi mãi đoàn viên như thế này.
Hết.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.