Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 4

3:37 sáng – 29/10/2024

18.

Tra nam thế mà lại dám đòi phân cao thấp với học sinh giỏi cơ đấy.

Cười chếc!

Người ta đã bắt đầu đến học kiến thức đại học rồi cơ.

Tụi này và tên đó vốn đã không cùng đẳng cấp rồi.

Mắt thấy tra nam như một con gà trống bại trận, trong lòng tôi hân hoan vui vẻ.

Nhưng mà, xét kỹ lại hình như tôi cũng tự vơ bản thân vào mắng chung rồi thì phải???

Đau lòng quá.

Quả nhiên chỉ có những người gần như hoàn mỹ mới xứng đáng ở bên cạnh chị đẹp sao?

Đúng ha, dạo này chị đẹp rất thân thiết với học sinh giỏi.

Cũng vì vậy mà dạo này chị đẹp cũng ít khen tôi dễ thương hẳn.

Tôi chính thức tuyên bố, kể từ nay học sinh giỏi cũng chính thức được xếp vào hàng ngũ tình địch của tôi!

Nhìn học sinh giỏi đưa đĩa thức ăn cho chị đẹp, trên mặt lại còn nở nụ cười cưng chiều, tôi vô thức bẻ cong chiếc thìa.

Tên đàn ông này giỏi thật đấy.

Tôi vô thức hồi tưởng lại.

Dạo này hình như tôi có hơi lơ là với tên tra nam kia thì phải.

Tôi thế mà lại quên khuấy mất kế hoạch tự mình tán đổ tra nam!

Thế là tôi gắp một miếng khoai tây, sau đó dùng ánh mắt ra hiệu cho tra nam tiếp thức ăn.

Nhìn xem, thích một người chính là thể hiện qua những chi tiết nhỏ nhặt này đây.

Cái thìa sao mà run dữ vậy, lẽ nào cậu ta bị Parkinson à?

Tôi sợ cậu ta không đỡ được, vì vậy liền trực tiếp ném vào đĩa của cậu ta luôn.

19.

Thấy trúc mã và bé dễ thương mắt qua mày lại, tương tác ngọt ngào, trong lòng tôi dâng lên một loại cảm giác được an ủi đặc biệt.

Chính là như vậy, làm sớm chút không phải tốt hơn à!

Tôi đã nói rồi, phim ảnh là công cụ thúc đẩy tình cảm mà.

Nếu đã vậy, tuần sau lại tiếp tục. Tất nhiên, vẫn là hai người họ đi xem riêng.

Còn tôi, tôi sẽ kéo cậu bạn đẹp trai đi hẹn hò thư viện, à không, là đi học mới đúng chứ.

Tôi vẫn biết biết cậu bạn đẹp trai học giỏi, nhưng không ngờ đến lại học giỏi đến vậy.

Cậu ta không chỉ giật mất vị trí đầu bảng thường xuyên thuộc về trúc mã mà còn đẩy tôi khỏi vị trí thứ hai.

Từ giờ trở đi, tôi tuyên bố, đây chính là nam thần của tôi!

Nghe nói muốn chiếm được trái tim đàn ông thì phải chiếm được cái dạ dày của anh ta trước.

Nhưng tôi suy nghĩ một lượt, khả năng nấu nướng của tôi…

emmmmm….

Chắc trúc mã là người hiểu nhất.

Dù sao tôi cũng là một thiên kim đại tiểu thư con nhà giàu mười ngón tay chưa bao giờ dính nước, càng đừng nói đến việc động tay vào mấy công việc bếp núc.

Hơn nữa, nếu muốn thu hút được sự chú ý của một người, vậy thì phải đánh bại được cậu ta trong lĩnh vực cậu ta giỏi nhất.

Câu nói này xuất phát từ tiểu thuyết không mấy nổi tiếng “Cây Hoa Cải” của tác giả nào đó, tôi cảm thấy cũng khá là có lý.

Nhưng sau khi quan sát kỹ những bài thi full điểm của nam thần, tôi cảm thấy bản thân chắc có lẽ chỉ có thể đứng từ xa ngước nhìn.

Nếu như đã không thể nâng cao được thành tích học tập của bản thân, vậy chẳng phải chỉ cần ngăn cản cậu ấy học bài là được rồi sao.

Dù sao thì cho dù có là thần tiên cũng có thể bị kéo xuống khỏi thần đàn mà thôi.

Vì vậy, mấy ngày liên tục tôi đều cố gắng chiếm dụng thời gian rảnh rỗi của nam thần, không cho cậu ta có cơ hội làm bài tập.

Chúng tôi trò chuyện từ thơ ca đến triết học Marx, từ thuyết tương đối hẹp đến quan điểm về kiểu hình dân số của nước ta.

Ngưng ngưng ngưng, tôi sắp không chịu nổi nữa rồi.

Tôi thật không thể ngờ được kiến thức của nam thần rộng đến vậy.

Tôi run rẩy hỏi nam thần, chương trình yêu thích nhất của cậu ta có phải là chương trình “Thời sự tối” không.

Nam thần cười ngại ngùng, nói:
“Tớ nghĩ thanh niên thời đại mới nên quan tâm đến tình hình chính trị và ngoại giao của quốc gia.”

Cậu ta đúng thật là một mầm non cứng cáp của đảng của nước, Chủ tịch nước biết được hẳn sẽ vui lắm đây.

Tôi lại một lần nữa cảm nhận được khoảng cách giữa bản thân và nam thần.

Để sớm đạt được trình độ như nam thần, tôi quyết định nhồi nhét các chương trình của đài truyền hình trung ương số 1 (CCTV1).

Sau khi nam thần biết được thì rất vui, còn nói rằng nếu như xem nhiều tôi sẽ phát hiện chính trị cũng khá thú vị.

Là một thiên kim hào môn, tôi không dám quá quan tâm đến chính trị.

Nhưng tôi vẫn tiếp tục kiên trì.

Tất nhiên không phải “Thời sự tối”, mà là “Thời sự tuần” và “Văn hóa quốc túy”.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Một tuần sau, tôi bắt đầu chia sẻ với nam thần cảm nhận của bản thân.

“Thầy Bạch Nham Tùng đẹp trai, thu hút thật đó, tớ thích nhất kiểu chính là cái kiểu đại thúc này. Cô Đồng Thanh cũng rất thanh lịch sâu sắc, tớ không thể nào bì kịp được. Thầy Tạ Bối Ninh thì hài hước và giỏi ăn nói, còn nữa, vợ thầy ấy cũng rất giỏi. Vợ của Vương Băng Băng đáng yêu quá, tớ nghĩ sau này cô ấy nhất định sẽ có tiền đồ vô lượng…”

Nam thần im lặng nghe tôi nói xong liền cười nói:

“Cũng rất tốt.”

Cụ thể là tốt ở chỗ nào, cậu nói rõ tôi nghe.

20.

Khi nhìn thấy bốn chữ “Toán cao cấp” to đùng, tôi biết rằng tất cả mưu tính của của bản thân đều phí công vô ích cả rồi.

Người ta đã học xong kiến thức từ kỳ trước rồi, khi đó mày còn đang làm trò gì cơ chứ?

Nhưng cũng không phải là không có tin tốt.

Tôi đã xem các chương trình chất lượng cao cả tháng trời, cũng tích lũy được không ít tư liệu.

Tôi đã phá vỡ kỷ lục môn Văn trong lịch sử, vượt qua trúc mã để quay trở lại vị trí thứ hai toàn trường.

Không thể ngờ được, này là lần đầu từ hồi bắt đầu xuyên không đến giờ.

Tôi bị đè đầu cưỡi cổ khắp nơi, giờ đây tôi đã có thể lật mình thoát kiếp nông nô.

Thật là một việc đáng mừng, cũng vì chuyện này mà buổi trưa tôi còn ăn thêm được một bát cơm.

Cả lớp học, bao gồm cả hai học sinh chuyển trường, thấy tôi có được bước chuyển mình lịch sử đều vô cùng vui mừng.

Không đúng, bé dễ thương, sao cậu vẫn còn tâm trạng để cười à?

Bộ còn chưa biết bản thân được bao nhiêu điểm hay sao?

Lần trước thi đứng bét lớp, tôi còn tưởng cậu vẫn chưa thích nghi, lần này lại thi vẫn đáy xã hội nữa thì đúng là hơi hổ báo rồi đấy.

Nam thần bị nhà trường tuyển về để giành vị trí trạng nguyên, tôi có thể hiểu được. Thế còn cậu sao lại vào được đây vậy?

Bé dễ thương vừa nhấp một ngụm trà sữa do trúc mã dâng lên, vừa bình tĩnh nói với tôi:
“Học tịch* của tớ ở đây mà.”
(*sổ ghi tên cũng như tư cách của học sinh một trường nào đó)

May quá, tôi còn tưởng cậu do lãnh đạo trường nhét vào từ cửa sau…

Học tịch?

Ở đây?

Lẽ nào là một vị tiểu thư gia đình phá sản!

Có học tịch thì dễ hiểu rồi.

Nhưng gia đình “bé dễ thương” sao lại phá sản nhỉ?

Tôi không có ý định dò hỏi quá khứ bi thảm của bé dễ thương, nhưng chân tướng lại cứ tự mình chui vào đầu tôi.

Hai nữ sinh đang bàn tán về chuyện này, cũng không nhận ra đằng sau đang có bốn người nghe lén.

Tôi liếc nhìn sắc mặt của bé dễ thương, thấy vẻ mặt cậu ấy không hề lộ ra vẻ buồn bã gì khi bị khơi lại vết thương lòng.

Vậy tôi có thể yên tâm ăn dưa rồi.

Học sinh A kinh ngạc: “Cậu biết gì không, tiểu bạch hoa đó cũng từng là một tiểu thư nhà giàu như chúng ta.”

Học sinh B cũng kinh ngạc: “Nhưng nhìn có vẻ không giống lắm.”

Học sinh A thở dài: “Nghe nói là có chuyện gì đó xảy ra khiến giá cổ phiếu giảm mạnh, cung không đủ cầu, chuỗi vốn lại bị thiếu hụt.”

Học sinh B cũng thở dài: “Thế xong phá sản à?”

Học sinh A thổn thức: “Điều quan trọng nhất là, công ty của gia đình cậu ta cuối cùng đã bị công ty của người yêu cậu ta mua lại.”

Tôi kinh ngạc, này cũng quá hot rồi.

Đây chính là cái gọi là huyết hải thâm thù, không đội trời chung đó nha.

Tôi vẫn luôn cảm thấy tình cảm của nam chính và nữ chính phát triển một cách quá suôn sẻ, không theo thường kệ, chẳng nhẽ lại cứ thế không hiểu lầm, không cãi vã tranh chấp gì, cứ thế bình yên trôi qua sao?

Nhưng việc thúc đẩy mối quan hệ giữa hai bên không thể chỉ dựa vào mấy lần đi xem phim chung được.

Và thế là một cơn mưa máu chó ập đến.

Học sinh B tiếp tục bổ thêm một đao: “À, vậy hai người họ có biết chuyện này không?”

Tôi nhớ lại sự thoải mái, tự nhiên lúc ban đầu của bé dễ thương, gật gật đầu, cậu ấy hẳn là đã biết hết, bởi vậy mới đến đây để trả thù đi.

Tôi lại nhớ đến sự ngoan ngoãn gần đây của trúc mã, lại gật đầu, cậu ta hẳn là cũng biết, hơn nữa còn đang muốn bù đắp đi.

Nhưng hai người họ hẳn là đều không biết việc người kia đã biết mọi chuyện.

Việc đôi bên không tin tưởng, thấu hiểu nhau chính là nguồn gốc của hiểu lầm.

Quả nhiên, bé dễ thương không nói lời nào mà quay đầu chạy mất.

Tôi vỗ vỗ vai trúc mã, có chút hận sắt không thành thép.

“Cậu còn không biết đuổi theo à!”

Nàng chạy, chàng đuổi, hai người bọn họ cho dù có mọc cánh cũng khó bay.

Khóe miệng tôi khẽ nhếch.

Đây mới chính là cái gọi là ngược luyến tình thâm!

Nam thần đứng một bên quan sát toàn bộ quá trình, không bỏ sót chút biểu cảm của cả ba chúng tôi cũng cười cười lắc đầu.

“Đúng là một vở kịch lớn.”

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận