1
Ngày cuối cùng quay phim ở khu vực Tây Á, sau khi kết thúc công việc trở về khách sạn, chúng tôi gặp phải bạo loạn ở địa phương.
Ban đêm tối như mực, tiếng nổ mạnh cùng tiếng súng vang lên liên tiếp, tiếng khóc thét chói tai vang lên liên tục.
Tôi và trợ lý trốn trong nhà vệ sinh, khóa trái cửa.
“Chị Vãn, có phải chúng ta sắp chết rồi không? Em còn chưa có bạn trai, tiền tiết kiệm còn chưa kịp xài mà.”
Trình Trình kề sát tôi, lau nước mắt.
“Nói cái gì ngu ngốc vậy, sẽ không đâu.”
Tôi sờ sờ đầu cô gái, nhẹ giọng an ủi.
Điện thoại sắp hết pin, tín hiệu cũng không tốt lắm.
Tôi liên tục gọi tới số điện thoại của Túc Dã.
Lần giằng co này, vẫn là tôi thua.
Nửa tháng trước, tôi bắt gặp Túc Dã ở quán bar ôm người phụ nữ khác cùng nhau khiêu vũ, chơi đến hơn nửa đêm mới về nhà.
Ngày hôm sau, tôi giận dỗi ký hợp đồng với một bộ phim mà hắn không cho phép nhận, không nói một tiếng bay ra nước ngoài quay phim.
Vừa mới đến đây, Túc Dã đã gọi điện thoại cho tôi.
Hắn nói phí vi phạm hợp đồng hắn đền bù cho, bảo đạo diễn đổi người ngay.
Tôi không nghe, kiên trì muốn quay xong.
Túc Dã không có kiên nhẫn dỗ dành phụ nữ.
Dứt khoát ném tôi sang một bên, muốn tôi tìm hắn nhận thua trước.
Nói không sợ là giả.
Sợ chết, cũng sợ không bao giờ gặp lại hắn nữa.
Mắt tôi nóng lên, cố chấp tiếp tục gọi.
Sau một thời gian dài lặp đi lặp lại và chờ đợi, cuộc gọi cuối cùng cũng kết thúc.
“A lô.”
Giọng nói quen thuộc vang lên, tôi run giọng nghẹn ngào: “Túc Dã, em rất sợ, bên này-”
“Bảo bối, hiện tại anh rất nhiều việc, ngày mai chúng ta nói chuyện.” Túc Dã ở bên kia rất ồn ào, hắn không nhanh không chậm ngắt lời tôi.
“Vừa rồi là Túc tổng thua, phạt ba ly rượu.”
Tiếng cười duyên của người phụ nữ xen lẫn giọng nói lãnh đạm qua loa của hắn, có vẻ đặc biệt chói tai.
Túc Dã cúp máy.
Tiếng bíp ngắn ngủi của điện thoại cùng một tiếng “bụp” bên ngoài.
Đó là âm thanh của cửa sổ kính trong phòng bị đập vỡ.
Tôi ôm đầu gối, lưng dán sát vào gạch men lạnh lẽo, cuộn tròn ở góc tường.
Khói đặc theo khe cửa nhà vệ sinh bay vào, sặc đến mức nước mắt chảy ròng ròng.
Hành lang lộn xộn, tiếng chửi bới của đàn ông và tiếng súng ống lên đạn đứt đoạn.
Giờ khắc này, tôi rốt cuộc hoàn toàn chết tâm với Túc Dã.
2
Tiếng ồn ào tản đi, bình minh ló dạng.
Chúng tôi được sắp xếp lên máy bay để về nước.
Liên quan đến tình hình quốc tế, nên tin tức của đoàn làm phim và tất cả người liên quan về khu vực Tây Á đều bị đè xuống.
Để xoa dịu tâm trạng, công ty đã mời tôi tham dự một bữa tiệc cao cấp của thương hiệu trang sức vào vài ngày sau đó.
Cùng ngày, bên thương hiệu đặc biệt đã cấp cho tôi quyền sử dụng phòng cao cấp nhất của họ.
Sau khi đi hết thảm đỏ và trước khi bữa tiệc tối bắt đầu, chúng tôi đã đến phòng trang điểm để nghỉ ngơi một chút.
Trình Trình và thợ trang điểm xách túi lớn túi nhỏ, vừa đi vừa nói chuyện phiếm.
“May mà hôm đó trước khi đi làm, tôi quên đóng cửa sổ. Ban ngày trời mưa làm ướt rèm cửa sổ, cháy không bao lâu thì liền tắt.”
“Đại nạn không chết, ắt có phúc, phúc khí của tôi và chị Vãn tới rồi……”
Cô ấy cười vui vẻ vì may mắn.
Tôi cũng không nhịn được mà cong môi.
Sống sót sau tai nạn, cũng là may mắn.
Tất cả những gì về Túc Dã trước đây, đối với tôi mà nói, đều không quan trọng như vậy.
Mang theo lễ phục cao cấp đi tới cửa phòng.
“Nói không chừng, tối nay chị có thể giành được giải Kim Sư, vậy là thành công mỹ mãn rồi.”
Trình Trình cười hì hì, vừa nói vừa mở cửa.
Vừa muốn đi vào, đột nhiên xoay người gọi tôi một tiếng.
“Chị Vãn, Túc tổng ở đây.”
Tôi thu lại nụ cười, giương mắt nhìn qua.
Căn phòng tối sầm, không bật đèn.
Bóng đen trên sô pha mơ hồ cao lớn, ngoài cửa sổ lác đác ánh đèn neon chiếu vào sườn mặt anh tuấn sắc bén của hắn.
“Lại đây.”
Túc Dã vắt chéo hai chân, tư thái rụt rè.
Không chút để ý nghịch bật lửa trong tay, hạ mắt ra lệnh.
Trình Trình và mọi người tự giác rời đi.
Tôi không nhúc nhích, không có cảm xúc gì mở miệng: “Tìm tôi có chuyện gì?”
“Nổi giận rồi sao.”
Túc Dã cười một tiếng cực nhẹ.
Hắn lười biếng đứng lên đi tới bên tôi.
Bàn tay to nóng bỏng ôm lấy eo tôi, đóng cửa đè tôi ở cửa.
“Trốn anh sao?”
“Bảo bối, mấy ngày nay anh vì tìm em, sắp lật tung cả Hải Thành rồi.”
3
Trước khi lên máy bay, tôi dứt khoát xóa số điện thoại di động của hắn ta, xóa wechat.
Sau khi hạ cánh, tôi không quay trở lại biệt thự mà hắn đã mua cho tôi.
Tránh khách sạn dưới trướng Túc thị, chuẩn bị đầy đủ cùng Trình Trình tìm một khách sạn nhỏ để ở.
“Tối hôm đó anh em mời uống rượu, ồn quá, không nghe rõ em nói cái gì, là anh không đúng.”
“Sợ không, để anh ôm một cái.”
“Cũng may không bị thương, sau này còn dám tùy tiện chạy loạn không?”
Túc Dã thấy tôi không nói lời nào, hạ thấp địa vị xuống mềm giọng giải thích, dỗ dành tôi.
Ngón tay thon dài vuốt nhẹ qua lớp son môi trên môi tôi.
Ánh mắt hắn tối sầm, yết hầu hơi lăn, cúi đầu muốn hôn xuống.
Tôi nhận loại phim mình yêu thích, cắn răng kiên trì quay phim ở những nơi có điều kiện gian khổ, đầy sự nguy hiểm.
Trong mắt hắn, tôi chính là chạy loạn.
Túc Dã biết tôi không cần thế thân, cũng không cho phép tôi nhận phim tình cảm và đánh nhau.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetHắn nói làm người bên cạnh hắn không thể liều mạng như vậy.
Không thể thân mật với người đàn ông khác.
Diễn cũng không được.
Tôi đã theo hắn 5 năm, hắn chưa bao giờ quan tâm đến sở thích và cảm nhận của tôi.
Tim tôi hơi cứng lại, giống như bị một bàn tay lớn siết chặt, đau đến mức tôi gần như không thở được.
Tôi nghiêng đầu tránh được nụ hôn của hắn, giọng nói rất nhẹ.
“Chúng ta kết thúc đi.”
Môi Túc Dã lướt nhẹ qua sườn mặt tôi, dán lên chiếc khuyên tai kim cương màu hồng nhạt.
Lực đạo bên hông phút chốc tăng mạnh.
Túc Dã nắm cằm tôi, buộc tôi và hắn đối diện, chậm rãi nhếch môi.
“Đi ra ngoài một chuyến, em lại có bản lĩnh rồi.”
Rõ ràng là cười, ngữ khí lại lạnh đến kỳ cục.
“Đừng tức giận nữa.”
“Đêm nay em thích cái gì, anh sẽ mua cho em.”
Túc Dã chống cằm, có chút phiền não.
Hắn còn tưởng rằng tôi đang làm loạn với hắn, lại thành thạo dùng chiêu thức trấn an phụ nữ kia của hắn.
“Tôi không làm loạn.”
“Tôi tỉnh táo hơn bất cứ lúc nào.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm, thản nhiên nhìn đôi mắt đen kịt của hắn.
4
Đáng lẽ phải thế này lâu rồi.
Không phải là tôi không nghĩ tới chuyện rời khỏi hắn.
Trước kia tôi luôn tự nói với mình, kiên trì một chút, ở bên hắn lâu một chút.
Hắn luôn yêu tôi.
Hiện tại xem ra đều là lừa mình dối người mà thôi.
“Rời khỏi anh, ai cho em tài nguyên đây?”
“Ai cho em tất cả những thứ như bây giờ?”
“Ôn Vãn, em đừng hối hận.”
Túc Dã nhếch môi cười lạnh, sự giận dữ hiện lên rõ ràng trong mắt hắn.
Hắn trầm mặt xuống, không khí như đóng băng.
Hắn ta đang tức giận.
Hắn không giận vì tôi bỏ hắn.
Mà là tôi dám to gan đến mức bỏ hắn trước.
“Không hối hận.”
Tiếng cửa sập thật lớn vang lên.
Một lát sau, Trình Trình và thợ trang điểm đẩy cửa đi vào.
“Chị Vãn, chị không sao chứ.” Trình Trình cẩn thận hỏi tôi.
“Không sao, tới trang điểm lại cho chị đi.” Tôi lộ ra một nụ cười xinh đẹp.
Trang điểm xong, tiệc tối sắp bắt đầu.
Tôi biết hôm nay chắc chắn Túc Dã sẽ đến, mang theo thẻ và hợp đồng ủy thác để luật sư viết.
Trình Trình cầm những thứ này đi xuống gara ngầm để đưa cho tài xế của hắn.
Tất cả những gì hắn ký và đưa cho tôi sẽ được trả lại cho hắn.
Tôi không muốn gì cả.
Hắn luôn cho rằng tôi muốn chính là tiền và tài nguyên của hắn.
Không phải.
Tôi là từ trong vùng núi cằn cỗi đi ra, đã trải qua mọi khó khăn và gian khổ.
Tôi không ham muốn cuộc sống thượng lưu xa hoa lãng phí.
Từ đầu đến cuối chỉ là vì hắn mà thôi.
5
Tiệc tối cao cấp, nhân vật nổi tiếng hội tụ lại một chỗ.
Không ít người trong nghề nhìn thấy tôi, liên tiếp kêu bảo bối hay Honey.
Giọng điệu thân mật, ánh mắt lại có chút vi diệu.
Thường ngày tham gia các bữa tiệc, bạn gái đi bên Túc Dã luôn là tôi.
Hôm nay tôi lại đơn độc một mình.
Tôi cười nhạt phản ứng lại.
Chào hỏi xong, mặt cứng đờ.
Tôi đi đến một góc, đứng trước cửa sổ, dùng lòng bàn tay nâng cằm nhẹ nhàng xoa xoa.
“Chào Túc tổng, tôi là Cố Phạm.”
Phía sau đột nhiên truyền đến một giọng nữ, tôi theo bản năng quay đầu lại.
Túc Dã đứng cách đó không xa.
Tiểu Hoa Cố Phạm đỏ mặt chậm rãi bước tới tìm hắn bắt chuyện.
“Cố, Phạm sao.”
Túc Dã bưng ly rượu khẽ nhấp.
Khóe miệng nở nụ cười quen thuộc, càng lộ ra vẻ khí chất mê người của hắn.
Hắn miễn cưỡng mở miệng, lặp lại hai chữ đó một cách nỉ non, hai chữ đó bị hắn nói ra với sự lưu luyến mập mờ.
“Hôm nay Cố tiểu thư ăn mặc rất đẹp, chỉ là thiếu một thứ, vòng cổ kim cương ngọc lục bảo trưng bày tối nay rất hợp với cô, lát nữa tôi sẽ lấy rồi đưa đến địa chỉ của Cố tiểu thư.”
“E là vậy sẽ khiến Túc tổng tốn kém rồi.” Cố Phạm tự nhiên hào phóng, cười mềm mại ngọt ngào, thuận thế tựa vào người hắn.
Túc Dã nhếch môi mỏng, đường nét khuôn mặt sắc bén đẹp mắt.
Hắn đặt ly rượu xuống, ôm eo Cố Phạm.
Xoắn mái tóc dài màu đỏ rượu trên xương quai xanh của cô, quấn từng vòng quanh xương ngón tay của hắn.
Giọng nói vừa thấp vừa chậm, gằn từng chữ.
“Tôi tự mình đưa.”
……
Cơn đau không khống chế được từ ngực lan ra, khuếch tán về phía tứ chi.
Bụp – –
Bầu trời đêm đột nhiên nổ tung từng đợt pháo hoa rực rỡ.
Trước cửa sổ gần sát mặt đất, tôi hoảng hốt nhớ tới ngày đầu tiên nhìn thấy Túc Dã.
Cũng là đêm dài yên tĩnh như vậy.
Cũng là pháo hoa long trọng như vậy.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.