Trong khi cảnh giới Lận Thiên Vực vì Túy Sinh Mộng Tử mà đau khổ tìm kiếm Dược Linh Giới thì Quân Thường Tiếu đã xoát được địa đồ trong thương thành.
Gian lận!
Bởi vì mua sắm cần có điểm cống hiến, mà cái này đã sập rồi nên mua cũng không tốn nhiều sức.
Địa đồ có hơi cổ xưa, theo cảm giác khi chạm vào nó thì rất giống là quyển da cừu.
“Tại sao lại có người để lại địa đồ?” Quân Thường Tiếu có chút buồn bực.
Những thứ mua sắm được trong thương thành thì có hơn phân nửa là trộm.
Cũng có nghĩa là địa đồ Dược Linh Giới là có người cố ý để lại, giống như là sợ người khác không tìm được đường vào.
“Hả?”
Lúc này, Quân Thường Tiếu phát hiện góc bên trái dưới địa đồ có viết một dòng chữ nhỏ rất đặc thù, hắn nói: “Ngươi phiên dịch cho ta một cái.”
Hệ thống nói ngay: “Không cần phiên dịch, đây là kinh hỉ.”
Quân Thường Tiếu gầm lên: “Phiên dịch ra cho ta nghe, nói cái mẹ gì mà kinh hỉ, phi! Phiên dịch nội dung nó viết!”
“Nha.”
Lúc này hệ thống mới để ý tới, bắt đầu phiên dịch chữ trên địa đồ, nói: “Ta từng gieo trồng một loại thiên tài địa bảo tên là Chiêu Hồn Quả ở trong Dược Linh Giới, nếu như ai có địa đồ này thì sẽ dễ dàng tìm được.”
“Chiêu hồn quả?”
Quân Thường Tiếu kinh ngạc nói: “Hẳn là có thể khởi tử hồi sinh?”
Hắn dựa vào hai chữ chiêu hồn mà đoán vậy.
“Hẳn là.” Hệ thống nói.
Hiếm khi hai người thống nhất ý kiến, thống nhất tư tưởng, không có đấu võ mồm và chế nhạo nhau.
“Xem ra.”
Quân Thường Tiếu cười nói: “Không chỉ là địa đồ mà còn là tàng bảo đồ.”
Dứt lời, cẩn thận nghiên cứu.
Cái địa đồ này hơi lạ, không có khoanh tròn đánh dấu, cũng không có vị trí địa lý và tọa độ, chỉ vẽ một bức đồ án giống như ngũ mang tinh, khu vực trung tâm có một điểm đen.
Quân Thường Tiếu chống cằm nói: “Không giống địa đồ.”
“A a!”
Nghiên cứu một đêm, nghiên cứu đến đầu cũng muốn nổ.
“Thế nào?” Hoa Mân Côi bị bừng tỉnh, tóc dài xõa xuống giường, chân trần đứng trước mặt Quân Thường Tiếu, đặt tay lên vai phu quân theo thói quen, trong ánh mắt mê người có chút ủ rũ.
Khí chất chết tiệt này rất dễ khiến cho người ta tim đập nhanh.
Không thể không nói.
Hoa Mân Côi càng ngày càng có vị nữ nhân.
Tướng mạo Quân Thường Tiếu cũng không kém.
Con của hai người này, cho dù là nam hay nữ thì chỉ hình dáng thôi cũng đạt tới cấp yêu nghiệt.
“Tấm địa đồ này.”
Quân Thường Tiếu vuốt vuốt huyệt thái dương nói: “Hoàn toàn xem không hiểu.”
“Ồ?”
Hoa Mân Côi hơi cúi người về phía trước, gối cằm lên đầu hắn, sau đó nhìn địa đồ trên bàn, hiếu kỳ nói: “Còn có thứ mà phu quân không hiểu?”
“Nói nhảm.”
Quân Thường Tiếu nói: “Thứ mà ta không hiểu, nhiều lắm!”
Ngàn năm qua hắn tham ngộ và tu luyện, để cho hắn nhận ra được võ đạo không có đầu cuối, mặc dù mình đã đạt đến cấp độ đỉnh cao nhưng còn có rất nhiều thứ chưa biết.
“Để ta xem thử.”
Hoa Mân Côi bắt đầu nhìn kỹ, cũng đưa ra ý kiến của mình: “Cái này không giống địa đồ, giống một loại cảnh tượng.”
“Cảnh tượng?”
“Khoan hãy nói, đúng là có chút giống!”
Được Hoa Mân Côi nhắc nhở, Quân Thường Tiếu lập tức phát hiện khác biệt, nhất là ngũ mang tinh rất giống năm loại cảnh tượng tự nhiên, thậm chí càng giống năm cái vị diện, sắp xếp theo quy tắc xung quanh điểm đen.
“Ta hiểu rồi!”
“Đây là tinh vực nào đó!”
“Chỉ cần tìm được ngũ mang tinh thì hẳn là có thể tìm được Dược Linh giới!”
“Đi!”
“Chúng ta mau đi tìm!”
Quân Thường Tiếu kéo Hoa Mân Côi, muốn đi, người sau thì vội vàng nói: “Ta còn mặc đồ ngủ!”
. ..
“Cái này. . .”
Trong phòng khách, Tang Thành Thiên nhíu mày lại.
Bây giờ là sáng sớm, hắn lại mùi rượu đầy người.
Không sai, ngày hôm qua uống hết một bát Túy Sinh Mộng Tử, mùi rượu còn không có tiêu tán.
“Tiền bối.”
Tang Thành Thiên nói: “Chỗ này, vãn bối có chút ấn tượng.”
“Dẫn lão phu đi.”
Đã có manh mối, Quân Thường Tiếu ước gì có thể lập tức đến mục đích, sau đó tìm kiếm dược tài trong đơn thuốc.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net“Nhưng mà. . .” Tang Thành Thiên nói: “Chỗ này là cấm địa Tuyệt Mật của Lận Thiên Vực, nếu như tự tiện xông vào thì sẽ mệnh tang hoàng tuyền.”
Đột nhiên ánh mắt Quân Thường Tiếu trở nên lạnh lùng, nói: “Ngươi đang nghi ngờ thực lực của lão phu?”
Dát!
Tang Thành Thiên trợn tròn mắt.
Đúng!
Vị này là Càn Khôn tiền bối, là cường giả truyền kỳ, sao mình có thể dùng tâm thái của phàm phu tục tử để đánh giá được!
“Không không không!”
Tang Thành Thiên vội vàng giải thích: “Vãn bối. . .”
“Không cần nhiều lời.” Quân Thường Tiếu nói: “Mau dẫn lão phu đi.”
“Vâng!”
. ..
Mỗi cái vũ trụ đều có bí cảnh thần quỷ khó lường hoặc cấm địa, Lận Thiên Vực cũng không ngoại lệ, thậm chí còn tương đối nhiều.
Thực ra thì bí cảnh và cấm địa giống như phó bản, mặc dù tràn ngập nguy hiểm nhưng cũng có cơ duyên trong đó, xưa nay vô số sinh linh chết trong đó, cũng khiến cho vô số người phất lên như diều gặp gió.
Không phải sao.
Tang Thành Thiên dẫn đầu, Quân Thường Tiếu đứng trước cấm địa nguy hiểm nhất và cũng nhiều cơ duyên nhất Lận Thiên Vực.
Nếu dùng thị giác của thượng đế nhìn thì xung quanh lối vào có năm cái vị diện, mơ hồ tạo thành ngũ mang tinh.
“Không sai.”
Quân Thường Tiếu lấy quyển da cừu ra, sau khi so sánh thì nói: “Chính là chỗ này!”
“Đi.”
“Chúng ta đi vào!”
Tang Thành Thiên hít thở sâu một hơi, sau đó nhấc chân muốn vào theo, lại nghe Quân Thường Tiếu nói: “Ngươi chờ ở bên ngoài.”
“Vâng.”
Hắn không theo thật, đứng ở cửa ra vào nhìn hai người đi vào, cho đến khi bóng dáng hai người hoàn toàn biến mất trong bóng tối, trong ánh mắt vừa có buồn vừa có vui.
Vui là vì mình không cần phải đi vào cấm địa mạo hiểm.
Buồn là không thể tận mắt nhìn thấy Càn Khôn tiền bối sáng tạo cấm địa.
“Ai.”
Tang Thành Thiên thở dài, nói: “Rối rắm.”
. ..
Bên trong cấm địa Tuyệt Mật là một cái thông đạo như hành lang, không gian xung quanh vặn vẹo, có cảm giác như là đang xuyên qua thời không.
Có tình cảnh gì mà Quân Thường Tiếu và Hoa Mân Côi chưa từng thấy? Cho nên cũng đã thành thói quen, thậm chí khi ở trong đó thì trong lòng cũng không có chút gợn sóng nào.
Đi chừng nửa canh giờ, nơi cuối đường có ánh sáng, mà khi hai người đi qua thì phát hiện mình đứng ở một chỗ giống như là vách núi.
“Hết đường rồi?”
Quân Thường Tiếu kinh ngạc nói.
“Phu quân.”
Hoa Mân Côi chỉ bức tương có góc cạnh, nói: “Đó là cái gì?”
Quân Thường Tiếu nhìn sang thì phát hiện giữa bức tường có mấy cái hố nhỏ vuông vuông, giống như là một loại hốc tối, lại giống. ..
Chờ chút!
Nhìn hình dáng và kích thước sao lại khớp với quyển da cừu như vậy?
Quân Thường Tiếu đi tới, vội vàng lấy địa đồ ra, sau đó cẩn thận dán lên.
Khoan hãy nói.
Đúng là cực kỳ ăn khớp.
“Ông!”
Nhưng vào lúc này, đột nhiên vách tường và mặt đất lay động, mà dưới vách núi thì tuôn ra sóng nhiệt cuồn cuồn.
“Rống.” Tiếng rống giận dữ đinh tai nhức óc từ dưới vách núi vọng lên, khiến cho người ta cảm giác như nó vọng từ sâu trong địa ngục ra.
“Lui ra phía sau.”
Quân Thường Tiếu cau mày nói.
Hoa Mân Côi ngoan ngoãn đứng sau lưng hắn, mặc dù bầu không khí bốn phía hơi kiềm chế nhưng thật ra nàng không lo lắng chút nào, thậm chí còn hiếu kỳ đoán, có lẽ là chỗ này có một loại yêu thú nào đó ẩn nấp?
“Hô hô!”
Đúng vào lúc này, dưới vách núi yêu khí tung hoành, không lâu sau thì nhìn thấy một cái đầu to lớn vọt lên, sau đó là hai tay và thân thể, cuối cùng giống như một ngọn núi lớn nằm ngang ở trước mặt hai người.
Nhìn hình dáng thì cái tên này giống như cự nhân, nhưng nhìn nhan sắc và ngũ quan thì giống yêu hơn.
“Nhân loại!”
Quái vật đó lãnh đạm nói: “Các ngươi đang tự tìm đường chết!”
Không đúng!
Tại sao trong mắt người trẻ tuổi nhỏ yếu như con kiến trước mắt lại có ánh sáng lấp lóe?
Hoa Mân Côi cũng chú ý tới biểu cảm của Quân Thường Tiếu, thế là im lặng nói: “Yêu thú xấu như vậy, hẳn là phu quân muốn bắt nó về làm yêu thú hộ tông?”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.