Vũ trụ tinh không, vỡ nát như hố.
Lực lượng kinh khủng cỡ nào mới có thể tạo thành hư hỏng lớn như vậy?
Nhưng kỳ quái là nhìn tình huống vỡ nát thì không phải là nổ tung mà ra, mà là kéo đai theo một hướng, tựa như bị vũ khí nào đó đảo mạnh qua.
Đối với cái này.
Quân Thường Tiếu tỏ vẻ đồng ý, bởi vì hắn là người chứng kiến!
Khoảng đã?
Cái tên này còn sống?
Quân Thường Tiếu không chỉ còn sống mà trong tay còn cầm bom linh hồn.
Nếu như vậy, trận nổ mới nãy. . . chuyện này phải nói từ lúc hắn hô lên ‘Đại cát đại lợi, tối nay ăn gà’.
Lúc đó đúng là Quân Thường Tiếu đã chuẩn bị đồng quy vu tận với Thiên Ma Hoàng, nhưng khi đang chuẩn bị nhân nút kích nổ thì đột nhiên, một tiếng quát lạnh vang lên bên tai: “Dừng tay!”
Giọng nói này rất quen tai!
Hầu ca!
Ngay lúc Quân Thường Tiếu mừng như điên thì linh hồn ngủ say sâu trong thức hải đột nhiên mở to mắt.
Khúc này nhất định phải thêm BGM, thêm các loại đặc hiệu mới có thể hoàn mỹ thể hiện ra cảm giác nhiệt huyết khi trong lúc nguy nan thì mãnh nam từ trên trời rớt xuống!
Người vẽ Manga ghi lại.
Người vẽ Anime cũng ghi lại.
“Vù vù!”
Cùng lúc đó, khí tức nổ tung từ trong cơ thể Quân Thường Tiếu tỏa ra, nhanh chóng hình thành hỏa diễm như dung nham trước người hắn, đầu tiên là ngưng tụ thân thể, sau đó ngưng tụ Tỏa Tử Hoàng Kim Giáp, Phượng Sí Tử Kim Quan, Ngẫu Ti Bộ Vân Lý!
Đến!
Hoa Quả Sơn Thủy Liêm Động Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không!
Khi mình sắp chết thì Hầu ca đột nhiên đứng ở trước mặt, bảo hộ an toàn cho mình ở sau lưng, Quân Thường Tiếu không ngại bị áo choàng tung bay điên cuồng đánh vào mặt, cảm động đến sắp muốn khóc.
Phía trên là cảnh tượng trước khi tiếng nổ vang lên, tuy miêu tả có chút rườm rà nhưng thực ra thì nó xảy ra trong thời gian rất ngắn.
Nếu như Hầu ca không ra sân, thì quyển tiểu thuyết này cũng kết thúc ở đây.
Nhưng vấn đề lại xuất hiện.
Quân Thường Tiếu không có ấn nút kích nổ thì tại sao Thiên Ma Hoàng lại sợ hãi chạy trốn? Bởi vì hắn cảm nhận được nguy cơ, mà cảm giác nguy cơ này còn!@#!@# rất quen thuộc!
“Chạy?”
Hầu ca cười lạnh một tiếng, chợt giơ tay lên, phát ra hỏa diễm nóng rực, nhanh chóng ngưng tụ ra Như Ý Kim Cô Bổng!
Thiên Ma Hoàng thấy thế thì trong lòng càng sợ hãi!
Lúc trước, một bộ phân thân của hắn bị cây gậy này diệt, tuy không có uy hiếp gì với bản tôn nhưng cảm giác sợ hãi được phân thân truyền về trước khi sụp đổ lại rất rõ ràng!
Nói trắng ra là phân thân bị diệt, bị ám ảnh tâm lý cực nặng, cho nên mới đào tẩu, không phải là kiêng kị bom linh hồn.
“Xoát!”
Hầu ca năm lấy Định Hải Thần Châm, nhún người nhảy lên, lạnh lùng nói: “Ăn một gậy của Lão Tôn ta!”
Không có chiêu thức hoa lệ như Na Tra, chỉ đơn giản là nhấc côn lên đập tới, nhưng mẹ nó, cây gậy đang không ngừng biến lớn, không ngừng biến rộng!
Hình thái thứ nhất của Nan Thu Chi Đao, bốn mươi mét đại đao, có thể cho địch nhân chạy trước ba mươi chín mét, Như Ý Kim Cô Bổng này của Hầu ca có thể cho địch nhân chạy trước mười vạn bảy ngàn chín trăm chín mươi chín dặm.
“Vù vù!”
“Vù vù!”
Gậy sắt cực lớn đánh xuống, những nơi đi qua không gian cực độ vặn vẹo, đây cũng chính là dấu vết lộn xộn hiện ra sau khi tinh không vỡ nát!
Thiên Ma Hoàng đang chạy trốn phía trước cực kỳ sợ hãi, nhưng cho dù trốn như thế nào thì cũng bị cây gậy bao phủ, khiến cho hắn càng tuyệt vọng và sụp đổ hơn!
“Ầm ầm.”
Cuối cùng, vẫn không chạy thoát được, bị nện trúng!
Quân Thường Tiếu tận mắt nhìn thấy quá trình Thiên Ma Hoàng bị Như Ý Kim Cô Bổng nện thành hư vô, kích động đến suýt chút quát to lến.
Ma đầu đó chết, vũ trụ thái bình!
Đại cát đại lợi, tối nay ăn gà!
“Quân Thường Tiếu!”
Khi còn đang phấn khởi thì một tiếng rống không cam lòng từ trong khu vực hư không vỡ nát vọng ra: “Chờ bản Hoàng!”
“Hưu!”
“Hưu!”
Từng đạo lưu quang u ám bay về phía bốn phương tám hướng.
“Móa!”
Quân Thường Tiếu ôm đầu, ngao ngao gào to: “Như vậy mà cũng không chết? Hầu ca! Sao ngươi không cản hắn. . .”
Nói chưa hết câu thì im bặt, bởi vì Tề Thiên Đại Thánh giơ Như Ý Kim Cô Bổng đứng trước mặt tuy vẫn uy vũ bất phàm như cũ nhưng thân thể lại dần dần hư hóa.
“Hầu ca. . .”
“Tiểu tử.”
Đại Thánh đưa lưng về phía hắn, có chút kiêu ngạo nói: “Ta chỉ có thể giúp ngươi đến đây, sau này gặp được cường địch thì phải dựa vào chính mình.”
Dứt lời, hóa thành hư vô.
“Hưu.” Lưu quang bay tới, dung nhập vào trong mi tâm Quân Thường Tiếu, sau đó hóa thành anh linh ngủ say giống như Na Tra.
Tuy Hầu ca đánh tan Thiên Ma Hoàng nhưng cũng hao hết tất cả năng lượng.
Thực ra mới đầu hắn không muốn ra, nhưng Quân Thường Tiếu nguy cơ sớm tối, nếu như chết thì hắn cũng không tồn tại, cho nên chỉ có thể ra mặt.
Một trận chiến này.
Tổn thất hai anh linh cấp SSS.
Bởi vậy có thể thấy được, Thiên Ma Hoàng mạnh thật, đối mặt với một đòn toàn lực của Đại Thánh mà còn có thể sống, đào tẩu.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net“Răng rắc!”
Quân Thường Tiếu đứng ở trong tinh không, nắm chặt tay.
Hắn còn sống được là vì có Na Tra và Hầu ca, nếu như không có bọn họ thì có phải mình rất vô năng hay không!
Hệ thống nói: “Mời tay chân cũng là biểu hiện của thực lực, kí chủ không cần phải vì thế mà nghi ngờ chính mình.”
Trong một ít trường hợp thì có thể chế giễu, trong một ít trường hợp thì có thể an ủi, đây mới là bạn bè thật sự, ngược lại, ngày thường xưng huynh gọi đệ, kết quả đâm đao sau lưng, đó mới là bi kịch nhất.
“Rõ ràng đã đột phá đến đỉnh cao nhưng kết quả vẫn không là gì cả trước mặt người ta.” Quân Thường Tiếu thống khổ nói: “Ta không cam lòng!”
“Bây giờ không phải là lúc chất vấn.” Hệ thống nói: “Ma đầu đó chống được Như Ý Kim Cô Bổng, mặc dù không chết nhưng chắc chắn bị trọng thương, đây là cơ hội tốt để giết chết hắn!”
“Không sai!”
Quân Thường Tiếu vứt phiền não qua một bên, vội vàng đuổi theo hướng mà lưu quang biến mất.
Thừa dịp hắn bệnh!
Nhất định phải lấy mạng hắn!
. ..
“Chúng ta. . . Được cứu?”
Vong Linh Giới bị Quân Thường Tiếu ném ra rất xa, những sinh linh không kịp đào tẩu cảm nhận được bên ngoài không còn năng lượng dao động do chiến đấu thì đồng loạt hai mặt nhìn nhau, sau đó là mừng rỡ vì còn sống sót sau tai nạn.
Không sai.
Bọn họ được cứu.
Quân Thường Tiếu thành công ngăn cản Thiên Ma Hoàng, cứu được vị diện, cứu được vô số sinh linh.
“Quân tông chủ!”
Giới chủ Vong Linh Giới nói: “Đại ân không lời nào cảm tạ hết được!”
“Giới chủ, chúng ta còn rút lui không?” Một tên thủ hạ nói.
“Rút lui.”
“Rút lui đến chỗ nào?”
“Vạn Cổ Giới!”
Cứu Vong Linh Giới, Quân Thường Tiếu được các sinh linh tán thành, cho nên bọn họ nguyện từ bỏ gia viên, đi về tinh vực càng xa xôi hơn.
Đương nhiên.
Tin tức Vong Linh Giới được cứu cũng được bọn họ cố gắng tuyên truyền mà dần dần truyền đến các vị diện khác, làm cho rất nhiều người chú ý tới Quân Thường Tiếu, chú ý tới Vạn Cổ Giới.
“Đánh cược một lần!”
“Chúng ta đi Vạn Cổ Giới!”
Kết quả là trong lúc Quân Thường Tiếu truy tìm Thiên Ma Hoàng thì rất nhiều vị diện, rất nhiều thế lực xuất phát đi tới Vạn Cổ Giới.
Lần di chuyển này được các nhà sử học cho rằng là lựa chọn sáng suốt nhất của vô số sinh linh, bọn họ không chỉ bắt đầu tin tưởng Quân Thường Tiếu mà cũng là tự cứu lấy mình.
. ..
“Vù vù!”
Lĩnh vực Hỏa Diễm nóng rực, nam tử tóc đỏ ngồi xếp bằng trong đó, đang thu nạp thuộc tính hệ hỏa dồi dào để uẩn dưỡng thân thể bị hao tổn nghiêm trọng.
“Ừm?”
Đột nhiên, hắn mở to mắt.
Ma khí hắc ám dần dần nổi lên.
Thiên Ma Hoàng vô cùng chật vật ngưng tụ ra thân thể, mặt trắng xám, xem ra thương thế không nhẹ.
Nam tử tóc đỏ kinh ngạc.
Con hàng này đã lĩnh ngộ tà pháp mà Thôn Thiên Ma Tổ để lại, sao lại bị người khác đánh bị thương chứ? Chẳng lẽ, trong thiên địa này còn có tồn tại mạnh hơn hắn?
“Đáng giận!”
Trong mắt Thiên Ma Hoàng tràn đầy lửa giận.
Nuốt nhiều vị diện như vậy, thực lực nâng cao một bước, kết quả vẫn không thể kháng nổi một gậy của tên miệng lôi công đó.
Không được!
Phải tiếp tục ăn!
“Người nào đả thương ngươi?” Nam tử tóc đỏ hỏi.
“Không liên quan tới ngươi.”
Thiên Ma Hoàng nói: “Bây giờ, bản Hoàng có chuyện cho ngươi làm, nếu như hoàn thành thì trả tự do cho ngươi.”
“Thương thế của ta còn chưa khôi phục.”
“Không cần chiến đấu.”
“Chuyện gì?”
Nam tử tóc đỏ thấy hứng thú.
“Nghĩ cách hấp dẫn Quân Thường Tiếu, đừng cho hắn tìm tới nơi này!” Đương nhiên Thiên Ma Hoàng cũng nghĩ ra được đối phương sẽ thừa dịp mình bị thương mà giết tới, tuy hắn rất tự tin với chỗ ẩn thân nhưng lỡ như bị tìm tới thì sao? Cho nên nhất định phải phòng ngừa chu đáo.
“Cái này mà là không cần chiến đấu?”
“Ngươi chỉ chịu trách nhiệm dụ hắn rời đi là được.”
“. . .”
Nam tử tóc đỏ trầm mặc một lát, sảng khoái nói: “Có thể!”
. ..
“Đáng giận!”
Trong một vùng tinh không nào đó, linh niệm của Quân Thường Tiếu tràn ngập bốn phía, sau khi không thu hoạch được gì cả thì giận dữ nói: “Phải làm sao mới tìm được cái tên đó!”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.