Vong Linh Giới.
Từng chiếc từng chiếc chiến hạm đáp xuống gần các thành trì lớn, đám võ giả tranh nhau đi vào.
Hiển nhiên, bọn họ đang muốn chạy nạn.
Nhưng nhân số quá nhiều, hoàn toàn không thể di chuyển hết tất cả ra ngoài trong thời gian ngắn, cho nên chỉ đành cho một phần thần dân lên thuyền trước.
“Giới chủ!”
Một tên cao tầng thống khổ nói: “Chỉ sợ không kịp, chúng ta phải lựa chọn lấy hay bỏ!”
“. . .”
Giới chủ đứng trên bầu trời nắm chặt nắm đấm.
Hắn là người có trách nhiệm, hi vọng có thể cho toàn bộ con dân rời đi, nên hắn khó mà chấp nhận được chuyện này.
Hết cách rồi.
Bây giờ nhất định phải chọn, hoặc là mang một bộ phận sinh linh đi hoặc là ở lại chờ chết.
“Ai.”
Giới chủ thở dài một tiếng nói: “Mang hết những người đã lên thuyền đi đi.”
“Ầm ầm!” Khó lắm mới quyết định được thì đột nhiên một tiếng nổ lớn vang lên, toàn bộ mặt đất đều hơi run rẩy.
Có người đang chiến đấu?
Đây là phản ứng đầu tiên của Giới chủ và cao tầng.
Mà khi bọn hắn phóng ý niệm qua đó thì nhìn thấy một nam tử cầm kiếm từ trong khu vực đổ nát đi ra, khuôn mặt như điêu khắc, ánh mắt lạnh lùng, không phải là. . . cái thằng xuất hiện trên màn sáng đó sao!
“Tại sao hắn lại ở chỗ này?”
Giới chủ ngạc nhiên, cho đến nhìn thấy Thiên Ma Hoàng đứng trên đỉnh núi đối diện, cảm nhận được ma khí ngập trời thì trên mặt lộ vẻ khủng hoảng.
Làm chủ một giới, hắn đã là Thiên Cơ cảnh, nhưng nếu so với ma đầu đó thì chỉ với khí thế cũng sẽ bị miểu sát!
“Quân Thường Tiếu!”
Thiên Ma Hoàng muốn rách cả mí mắt, nói.
Diệt thủ hạ mình, diệt đại quân mình, còn cắt đứt cơ duyên đi vào vùng đất vĩnh sinh, nỗi hận của hắn với Cẩu Thặng đã ăn sâu vào cốt tủy.
“Thiên Ma Hoàng.”
Quân Thường Tiếu đi tới, lãnh đạm nói: “Lần này có thể nói là lần đầu ta và ngươi gặp mặt.”
Không sai.
Lần đầu gặp mặt.
Lúc trước tuy hai người có gặp nhau nhưng một người là phân thân, một người là hư ảnh, bây giờ bản tôn gặp bản tôn, hiện thực gặp hiện thực, xem như là lần đầu tiên.
“Thiên. . . Ma Hoàng?” Nghe Quân Thường Tiếu nói, vẻ kinh khủng trong mắt Giới chủ và các cao tầng Vong Linh Giới càng đậm hơn.
“Nhanh nhanh nhanh!”
“Nhanh chóng rút lui!”
Mới rồi còn đau khổ vì phải tạm thời từ bỏ một bộ phận võ giả mà rời đi trước thì bây giờ, khi biết được người đứng ở đỉnh núi xa xa chính là đại ma đầu làm hại vũ trụ thì Giới chủ Vong Linh Giới chỉ hận mình không thể lập tức dẫn người biến mất, có thể chạy được bao xa là bao xa.
Còn những người không mang thì được thì chỉ có thể phó thác cho trời.
Đừng trách Giới chủ này vô tình, mà trước nguy cơ sinh tử, chỉ có thể cố hết sức để cho một số người sống sót, nếu không muốn bị tiêu diệt toàn bộ.
“Quân Thường Tiếu!”
Thiên Ma Hoàng ánh mắt lạnh lùng nói: “Hôm nay là lần đầu gặp mặt, cũng là ngày giỗ của ngươi!”
“Vù vù!”
Trong lúc nói chuyện, hai tay áo không gió mà bay, ma khí âm lãnh mạnh mẽ hội tụ bên trong, khiến cho toàn bộ Vong Linh Giới rơi vào trong bóng tối trong nháy mắt.
“Chờ một chút.”
Đang chuẩn bị xuất thủ, Quân Thường Tiếu mở miệng nói.
“Còn có di ngôn muốn nói?” Thiên Ma Hoàng lạnh lùng nói.
“Giao thủ trong vị diện này quá vướng víu, không bằng ngươi và ta đi vào trong vũ trụ chiến một trận.” Quân Thường Tiếu nói.
“Khặc khặc khặc!”
Thiên Ma Hoàng cười quái dị nói: “Là muốn tranh thủ thời gian cho những phế vật này chạy đi sao?”
“Trong mắt ngươi thì bọn họ đều là phế vật, hẳn là người cũng khinh thường lấy đi tính mạng của bọn họ chứ?” Quân Thường Tiếu nói.
“Hừ.”
Thiên Ma Hoàng nói: “Đương nhiên bản Hoàng sẽ không để ý tới mấy phế vật.”
“Hưu.” Nói xong, hắn bay ra khỏi Vong Linh Giới trước, lãnh đạm nói: “Có điều, cuối cùng vị diện này cũng sẽ trở thành đồ ăn của bản Hoàng, không ai ngăn cản được!”
Quân Thường Tiếu âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Hắn sợ tên đó sẽ liều lĩnh chém giết ở chỗ này, cuối cùng liên lụy tới nhiều sinh linh hơn.
“Ngẩn ra đó làm gì.”
Nhìn Giới chủ Vong Linh Giới đang sợ hãi, Quân Thường Tiếu trầm giọng nói: “Còn không nhanh dẫn bọn họ xéo đi!”
Dứt lời, hắn bay ra khỏi Vong Linh Giới.
Mặc dù nói có chút khó nghe nhưng Giới chủ Vong Linh Giới lại vô cùng cảm kích, bởi vì hắn biết, đối phương đang kéo dài thời gian cho mình và con dân của mình!
“Đi!”
“Hưu hưu hưu!”
Mấy trăm chiếc chiến hạm bay ra khỏi Vong Linh Giới, dùng tốc độ nhanh nhất thoát khỏi khu vực này.
Còn Quân Thường Tiếu, đứng ngoài vị diện, nhìn thấy bọn họ đi thì giơ một tay lên, phóng ra năng lượng dồi dào, nhanh chóng bao phủ Vong Linh Giới, sau sau đó nâng lên nó dễ như trở bàn tay, ném đi như ném một quả bóng.
Chuyển từ đợt thì quá chậm, làm như vầy thì nhanh gọn hơn!
Thiên Ma Hoàng không có thừa cơ xuất thủ, hứng thú nói: “Thực lực có tăng lên.”
“Kém ngươi nhiều.” Quân Thường Tiếu thản nhiên nói.
Lúc trước, khi gặp nhau trong vùng đất vĩnh sinh với trạng thái hư ảo, Thiên Ma Hoàng mang tới cho hắn cảm giác mạnh mẽ đến không thể kháng cự, bây giờ đột phá Thiên Cơ cảnh đỉnh phong, tuy khoảng cách rút ngắn không ít, không còn cảm giác ngạt thở đó nhưng vẫn có áp lực thật lớn.
Thực ra thì nếu như Thiên Ma Hoàng không có nuốt nhiều vị diện như vậy thì chênh lệch giữa hai người cũng không quá lớn, cho dù đánh không lại thì vẫn có thể tự vệ được.
Bây giờ.
Khó mà nói.
Cũng vì chuyện này nên hệ thống mới khuyên hắn tiếp tục cẩu.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetQuân Thường Tiếu không qua loa, bởi vì thượng tầng vũ trụ đứng trước tai nạn to lớn, mình nhất định phải đứng ra.
Ví dụ như Vong Linh Giới, nếu như hắn không đến sớm, nếu như hắn không ngăn chặn Thiên Ma Hoàng thì mấy trăm tàu chiến hạm chở vô số sinh linh đâu thể an toàn chạy đi.
Có thể rất nhiều người còn đang hoài nghi, có phải là Cẩu Thặng nhận nhiệm vụ gì, nhất định phải đứng ra.
Sự thật là gì? Không có!
Tâm tính hiệp chi đại giả, vì nước vì dân này không phải tự nhiên mà có, mà là lựa chọn của Quân Thường Tiếu khi đi vào Tuyệt Vọng Thâm Uyên, đi vào hoàn cảnh đặc thù.
Lúc đó Thất Huyền Thánh Tôn hỏi hắn, hắn xả thân thủ nghĩa hay là chỉ lo cho thân mình?
Bây giờ không có bất kỳ công danh lợi lộc gì, cũng không có bất kỳ lợi ích gì, Quân Thường Tiếu có can đảm đứng ra, chắc chắn là hắn chọn cái trước.
“Quân tông chủ.”
Sau khi chọn lựa, giọng nói của Thất Huyền Thánh Tôn vang lên bên tai: “Thượng tầng vũ trụ giao cho ngươi.”
Chỉ mấy chữ đơn giản nhưng khiến cho hắn cảm thấy rất nặng nề.
Nhưng mà, nếu đã lựa chọn xả thân thủ nghĩa thì cũng chỉ có thể dốc hết toàn lực!
Con đường này là do hắn tự chọn, dù là phía trước phủ đầy bụi gai thì cũng phải đi tiếp, cam tâm tình nguyện, không oán không hối!
Một khắc này, linh hồn và tư tưởng của nhân vật chính vừa ngu ngốc vừa không biết xấu hổ không chỉ được thăng hoa, mà hắn cũng biến thành. . . rất tự kỷ!
“Bớt nói nhiều!”
Thiên Ma Hoàng vung tay lên, lạnh lùng nói: “Chịu chết đi!”
“Vù vù!”
Trong khoảnh khắc, không gian bốn phía vặn vẹo, cũng dần dần hiện ra ma khí đen nhánh, giống như một cái nồi lớn úp xuống.
“Hưu.”
Quân Thường Tiếu hóa thành lưu quang bay ra, nhưng chiếc nồi đen lớn đó như được lắp đặt hệ thống định vị GPS, thấy hắn dịch chuyển ra thì quay đầu đuổi theo, trong quá trình di chuyển, ma khí khủng bố càng mãnh liệt hơn.
“Tạch tạch tạch!”
“Tạch tạch tạch!”
Những nơi đi qua, không gian nứt toác.
May mà Vong Linh Giới bị Quân Thường Tiếu ném ra ngoài, nếu không thì sẽ không chịu được Ma lực khủng bố ăn mòn mà vỡ nát thành hư vô trong nháy mắt.
“Ầm ầm.”
Đột nhiên, nồi đen lớn úp xuống, vùng tinh vực này run rẩy kịch liệt.
Quân Thường Tiếu giơ kiếm, chỉ lên trời.
Tuy chống được nồi lớn trấn áp, nhưng Ma lực trong đó không ngừng bạo phát, thân thể từ từ hạ xuống, biểu hiện trên mặt cũng trở nên dữ tợn.
“Chênh lệch quá lớn!”
Hệ thống nói: “Hay là mau chạy đi!”
Người trong nghề ra tay một phát là biết ngay.
Thiên Ma Hoàng nuốt mấy chục cái vị diện, thực lực chiếm ưu thế tuyệt đối!
“. . .”
Quân Thường Tiếu cắn chặt răng, không ngừng rót năng lượng vào Hiên Viên Thần Kiếm, cố gắng giảm tốc độ hạ xuống lại, cũng quát to: “Chạy cái cọng lông!”
“Vù vù!”
“Hô hô hô!”
Đột nhiên, phía sau lưng bất ngờ hiện ra sáu cánh tay, trực tiếp ấn lên nồi đen, hỏa diễm như hoa sen đột nhiên bạo phát, trực tiếp bao phủ toàn bộ nồi lớn này như gói bánh chưng!
“Ừm?”
Thiên Ma Hoàng ngạc nhiên.
“Hưu.”
Ngay lúc này, một đạo hỏa quang tới gần trong nháy mắt.
Tốc độ rất nhanh, lúc trước nam tử tóc đỏ từng trải qua, kết quả hắn không trốn được, chỉ có thể đứng ngây ngốc tại chỗ.
Thiên Ma Hoàng thì không như vậy, trong điện quang hỏa thạch, thân thể hơi né sang một bên, năm ngón tay hội tụ ma khí, dùng một góc độ xảo trá đánh tới.
Né tránh, phản kích.
Toàn bộ quá trình như nước chảy mây trôi!
“Bành!”
Hỏa quang đột nhiên vọt tới không những không trúng mục tiêu mà còn bị đánh bay ra ngoài, sau khi đứng vững lại thì hóa thành Na Tra cầm Hỏa Tiêm Thương trong tay, chân đạp Phong Hỏa Luân, vai đeo Càn Khôn Quyển.
“Ầm ầm!”
Cùng lúc đó, cái nồi đen lớn bị hỏa diểm bao phủ đó hoàn toàn nổ tung, Quân Thường Tiếu được giải thoát, đầu đầy mồ hôi đứng tại chỗ, trong lòng sụp đổ nói: “Quá mạnh!”
“Tiểu tử.”
Na Tra thản nhiên nói: “Ma đầu đó có chút khó giải quyết.”
“Có thể giải quyết được hay không?”
“Không thể.”
“. . .”
“Ngươi có thể mời Đại Thánh ra.”
Nghe được câu này, Quân Thường Tiếu suýt chút khóc.
Nếu Đại Thánh nghe lệnh ta thì ta đâu cần gọi ngươi ra làm gì chứ!
“A.” Thiên Ma Hoàng khinh thường nói: “Khó trách dám đi tìm cái chết, hóa ra còn có người giúp.”
“Đáng tiếc.”
“Trong thượng tầng vũ trụ này, bản Hoàng đã vô địch, các ngươi chỉ là con kiến hôi!”
Anh linh Na Tra nghe vậy thì giơ Hỏa Tiêm Thương lên, Hỗn Thiên Lăng quấn trên chuôi thương, lãnh đạm nói: “Chỉ là một cái yêu ma quỷ quái mà lại phách lối như thế, có thể nhẫn nại không thể nhẫn nhục!”
Trong lúc hai người nói chuyện, Quân Thường Tiếu đã trốn đến rất xa, cũng hò hét trợ uy: “Tam ca, cố lên, ta xem trọng ngươi!”
“. . .”
Hệ thống gào thét: “Đã nói là sẽ xả thân thủ nghĩa, bây giờ chạy còn nhanh hơn cả thỏ!”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.