Quân Thường Tiếu đang dùng nắm đấm cố gắng đánh cho Phương Sơn Nhai tỉnh táo lại, thình lình bốn tên Bát Bộ Thiên Long xuất hiện.
Rất mất hứng, rất mất hứng.
Nhưng Quân Thường Tiếu dường như đã hiểu được.
Phương Sơn Nhai đã bán linh hồn bán cho Thiên Ma Hoàng, vào lúc này thủ hạ của hắn chạy đến, dường như là chuyện quá bình thường.
Trên thực tế thì sao?
Giới Chủ Hằng Viễn Giới bụm mặt, có chút kinh ngạc nói: “Sao các ngươi tới đây?”
A?
Không phải hắn gọi tới?
“Phương Giới chủ.” Một tên Bát Bộ Thiên Long có thân hình cao lớn thản nhiên nói: “Chúng ta phụng mệnh Thiên Ma Hoàng đại nhân, đặc biệt đến đây chiêu mộ võ giả của quý giới.”
Người này là Na Già Vương.
Ba người bên cạnh là Bì Sa Vương, Lâu La Vương, Ma Vân Vương.
Mặc dù tướng mạo và tên gọi đều khác biệt, nhưng điểm giống nhau là thực lực tương đương nhau, đều thuộc về tại cảnh giới Thiên Cơ thượng lưu.
“Chiêu mộ?”
Phương Sơn Nhai nhăn mày, nói: “Có ý gì?”
“Trong khoảng thời gian này, hầu như khắp nơi đều có thể lực phản kháng Thiên Ma Hoàng đại nhân, nhân thủ có chút không đủ, cho nên muốn đến đây mượn người của ngươi.” Cách nói chuyện của Na Già Vương đầy vẻ đương nhiên, thật sự giống như là người ta đang mắc nợ hắn không bằng.
Phương Sơn Nhai không vui.
Tuy là suy nghĩ của hắn vô cùng cực đoan, nhưng đều xuất phát từ suy nghĩ sinh linh có thể sống một cuộc sống thái bình không lo âu, đương nhiên là không thể nào chấp nhận được việc bắt họ làm binh lính.
Nếu như được làm binh lính thì còn được.
Chỉ sợ. . . bị bắt đi làm bia đở đạn.
Trên thực tế, Thiên Ma Hoàng đã nuôi rất nhiều binh lính, căn bản không thèm dùng đến võ giả của những vị diện khác, nhưng dạo gần đây đã bị tiêu diệt đi rất nhiều binh linh, thực sự đã như bị cắt thịt gọt xương rồi.
Cộng thêm trước đó không bao lâu.
Phái binh lính tinh nhuệ đến Tinh Linh giới, kết quả chỉ có bốn tên tướng tài trở về, toàn bộ chiến hạm và đại quân đều bị chôn trong đó.
“Xin lỗi.”
Phương Sơn Nhai cự tuyệt nói: “Không cho mượn.”
“Quả nhiên như vua của ta nói, Phương Giới chủ yêu dân như con.” Na Già Vương cũng không ngạc nhiên, nói: “Nhưng mà chúng ta đã có nhiệm vụ trong người, hôm nay đã đến đây thì nhất định phải mang tất cả võ giả đi.”
Tất cả?
Phương Sơn Nhai nổi giận.
“Aiii.”
Quân Thường Tiếu nói: “Phương Giới chủ còn chưa nhận ra sao? Trong mắt con chó già Thiên Ma Hoàng, bất kể là ngươi hay là Hằng Viễn Giới chung quy cũng chỉ là quân cờ gọi thì phải đến, mà đuổi thì phải đi thôi.”
“Chó già?”
Ánh mắt Na Già Vương âm trầm nói: “Ngươi dám sỉ nhục ngô hoàng!”
“Có ý kiến sao?” Quân Thường Tiếu lạnh lùng nói.
Nhìn thấy hắn ta chảnh chó như vậy, bốn tên Bát Bộ Thiên Long nổi giận.
“Trở về nói cho Thiên Ma Hoàng.”
Vào lúc này Phương Sơn Nhai mở miệng nói: “Hằng Viễn Giới chúng ta không tham dự bất kỳ cuộc chiến nào, muốn mượn binh thì xin mời đi nơi khác mà muwonj.”
Có người mắng Thiên Ma Hoàng là chó già đã khiến bốn người rất tức giận, bây giờ lại bị cự tuyệt, lửa giận trong bụng lửa có thể gọi là tràng giang đại hải rồi.
“Phương Sơn Nhai!”
Na Già Vương cả giận nói: “Cho ngươi mặt mũi rồi?”
“Này ca.”
Bì Sa Vương nói: “Vua của ta đã nói rồi, chuyện mượn binh này không cần phải thương lượng với hắn.”
“Xém chút nữa quên.”
Na Già Vương đè lửa giận xuống, cười lạnh một tiếng nói: “Phương Giới chủ, ngươi cho rằng không cho mượn, thì chúng ta không lấy được sao?”
“Có ý gì?” Phương Sơn Nhai nhăn mày.
“Soạt!”
Na Già Vương không nhanh không chậm lấy ra một cái lục lạc nhỏ tinh xảo, sau đó nhẹ nhàng đung đưa, nói: “Sinh linh Hằng Viễn Giới nghe ta hiệu lệnh, nhanh chóng tụ họp.”
“Đinh đang!”
“Đinh đang!”
Lục lạc vang lên, những gợn sóng bằng âm thanh mà mắt trần có thể thấy được lan ra khắp vị diện, cho đến khi nó chạm vào sinh linh trong thành trì, thì khiến cho bọn hắn không hề phản kháng mà phi thân lên.
Vù Vù Vù!
Vù Vù Vù!
Mỗi một thành trì, mỗi một khu vực, võ giả của Hằng Viễn Giới lần lượt tụ họp lai, sếp hàng thẳng tắp giữa không trung.
Ánh mắt của bọn họ đã lỗ trống vô thần, biến thành những cái xác không hồn với đúng nghĩa của nó.
“Cái này. . .”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetPhương Sơn Nhai trợn tròn mắt.
“Không hiểu sao?” Quân Thường Tiếu nhún nhún vai, nói: “Dược vật mà ngươi cho bọn hắn uống, khiến bọn họ có thể bị khống chế bằng một loại sức mạnh khác.”
“Khặc khặc khặc!”
Na Già Vương chống nạnh cười quái dị nói: “Ngươi thực sự nghĩ là vua của chúng ta đang giúp ngươi thành lập Đại Đồng Thế Giới sao? Đừng nằm mơ!”
“Răng rắc!”
Phương Sơn Nhai nắm chặt nắm tay, tròng mắt xuất hiện tơ máu.
Tuy là hắn rất cực đoan, nhưng không phải là người ngu, giờ phút này dĩ nhiên là đã hiểu rõ.
Giúp ta là giả.
Mục đích thực sự là khi Thiên Ma Hoàng cần đến bia đỡ đạn, có thể mang hết sinh linh của mình đi bất kỳ lúc nào.
“Aiii.”
Quân Thường Tiếu thở dài một tiếng nói: “Bây giờ ngươi không chỉ khiến cho sinh linh diễn cùng với ngươi, mà còn bán luôn cả linh hồn của bản thân và bọn hắn cho ác ma, nói ngươi là tội nhân của Hằng Viễn Giới thậm chí là của thượng tầng vũ trụ cũng chẳng quá đáng.”
“Ta chỉ là muốn thành lập Đại Đồng Thế Giới! Ta chỉ muốn cho bọn hắn thái bình vô lo!” Phương Sơn Nhai hét lớn.
Hắn lại nhắc lại lý tưởng của mình, bây giờ nghĩ lại thì nó thật là nực cười.
“Cái này không quan trọng.”
Quân Thường Tiếu nói: “Quan trọng là màn kịch đã hết rồi.”
Không sai.
Tiết mục thái bình vô lo đã kết thúc, bởi vì những người diễn phụ đã bị người khác khống chế.
Bởi vì có sinh linh Hằng Viễn Giới làm diễn viên quần chúng, mới có thể tiếp tục màn kịch, bây giờ chỉ còn lại có một mình Phương Sơn Nhai, vậy thì đã biến thành vở diễn có một vai chẳng hề thú vị nữa rồi.
“Tiểu tử!”
Na Già Vương lạnh lùng nói: “Ngươi là người phương nào, sao mà nói nhiều như vậy?”
“Xoạt!”
Quân Thường Tiếu hất tay áo, tiêu sái ngồi giữa không trung cũng vắt chéo hai chân, ngạo nghễ tự giới thiệu mình: “Tông chủ Vạn Cổ Tông Quân Thường Tiếu.”
“Vạn Cổ Tông?”
Bốn tên Bát Bộ Thiên Long cười kinh.
Tiểu tử này nhìn thì rất phách lối, không ngờ là tên của một tông môn lại càng phách lối hơn. ..
Chờ chút!
Vạn Cổ Tông, Quân Thường Tiếu?
“Xoạt!”
Cũng rong nháy mắt, bốn người Na Già Vương nhanh chóng dựa vào nhau, bày ra tư thế công kích long xà Hổ Hạc, trăm miệng một lời kinh hô: “Thì ra là ngươi!”
“Bất ngờ sao?”
“. . .”
Đám người Na Già Vương tỏ ra nghiêm túc hẳn lên.
Bọn họ đúng là thật sự bất ngờ, lại gặp phải tên nhóc mà Thiên Ma Hoàng đại nhân hận nhất ở Hằng Viễn Giới.
“Cái kia ca!” Lâu La Vương truyền âm nói: “Lấy đầy của con hàng này xuống, chúng ta có thể trở về báo cáo rồi!”
“Không thể chủ quan!”
Na Già Vương trầm giọng nói: “Kẻ này đã có thể liên tiếp giết chết đám người Sỉ Lạp Vương, chắc chắn là thực lực không kém gì chúng ta!”
Vừa mới tỏ ra vô cùng phách lối, bây giờ lại tỏ ra vô cùng cẩn thận.
Hết cách rồi, bốn tên Bát Bộ Thiên Long đã chết dưới tay Cẩu Thặng, nếu như bốn tên còn lại còn kinh thường hắn, thì cũng thực sự được xếp vào loại không có óc rồi.
“Trở về nói cho tên chó già Thiên Ma Hoàng.” Quân Thường Tiếu thản nhiên nói: “Hằng Viễn Giới đã bị Vạn Cổ Tông nhìn trúng, các ngươi đừng có mà chỏ mỏ vào.”
“Hừ.”
Na Già Vương lạnh giọng nói: “Ngươi là cái thá gì?”
“Vù —- “
Đúng vào lúc này, Quân Thường Tiếu đột nhiên đi tới, trở tay nắm lấy Hiên Viên Thần Kiếm hung hăng chém qua.
“Vù vù!”
Hề Tịnh Tuyền hóa thành khí linh, kiếm khí mạnh mẽ bùng lên.
Ở đây có sử dụng máy quay chậm, có thể nhìn thấy rõ ràng sự sắc bén trong ánh mắt của Quân Thường Tiếu, có thể nhìn thấy rõ ràng mỗi một sợi tóc của hắn đang phiêu động, và vẻ kinh hãi cùng động tác khó khăn vận động thân thể của Na Già Vương.
“Vù!”
Ống kính trở về như bình thường, lợi kiếm đảo quan sát chóp mũi.
“Phốc!”
Na Già Vương nhanh chóng tránh được, Ma Vân Vương đứng bên cạnh lại bị vạch trúng bả vai, máu tươi phun tung toé, cả người sững người đứng tại chỗ, trong lòng gào thét: “Ca ca kia bán đứng ta!”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.