Hnay ta có việc bận nên chậm trễ lên chương, mong các đọc giả bỏ qua ^^! “Sưu! Sưu!”
Võ giả đứng gần Đài n Oán bị phong mang thổi quần áo đầu tóc bay tán loạn, trên mặt hiện ra vẻ kinh ngạc.
Một quyền này của Vi trưởng lão quá là khủng bố.
Coi như trên đài là một tảng đá lớn, khẳng định dưới một quyền này cũng sẽ vỡ nát.
Một khắc này, bọn hắn lần lượt phán đoán, chưởng môn Thiết Cốt phái tiếp nhận một quyền dữ dội thế này, khẳng định không chết thì cũng bị lột một lớp da.
Thậm chí, mọi người còn nhìn xuống dưới đài, xem có thi thể bay ra hay không.
Hả?
Không có?
Chẳng lẽ Quân chưởng môn không bị đánh bay, mà chết luôn ở trên đài?
“Xoát!”
“Xoát!”
Mọi người cùng nhau xoay đầu lại, nhìn về phía Đài n Oán.
Quả nhiên.
Bọn họ nhìn thấy bóng người của Quân Thường Tiếu, nhưng dần dần càng nhìn rõ thì càng há hốc cả mồm, ánh mắt hiện lên vẻ khó có thể tin được.
“Cái này…”
Thần sắc Lý Thanh Dương cũng trở lên ngốc trệ.
Rút cuộc là chuyện gì xảy ra, mới có thể khiến cho mọi người xuất hiện biểu hiện rung động như vậy?
Nhìn lên Quân Thường Tiếu ở trên đài, một bước chân cũng không nhúc nhích. Bàn tay, cổ, thậm chí toàn bộ khuôn mặt hiện lên một màu vàng của đồng, nhìn qua giống như một pho tượng bằng đồng vậy.
“Sao màu da của hắn thay đổi rồi?”
“Chẳng lẽ đây là võ học?”
“Chưa từng nghe có võ học nào có thể thay đổi màu da nha!”
Chuyện này không quan trọng.
Điều đáng chú ý ở đây là, Vi trưởng lão đứng trước mặt, nắm tay phải đang đặt ở ngực Quân Thường Tiếu, rõ ràng là quyền vừa rồi đã đánh trúng mục tiêu.
Lực lượng đủ để đánh nát tảng đá mấy ngàn cân, vậy mà nện vào người Quân Thường Tiếu, không nhúc nhích một ly. Không những thế, hắn còn duy trì nụ cười trên môi.
Võ giả các phái hoang mang.
Bọn họ nghĩ rằng, Quân Thường Tiếu sẽ bị đánh bay, sẽ bị hành hạ, chứ không bao giờ tưởng tượng được hắn sẽ trực tiếp đỡ một quyền này, còn đứng thẳng vững như bàn thạch.
Vi Nhất Nộ cũng không nghĩ tới, mình tụ toàn lực nện một quyền lên người hắn, mà hắn ngay cả một bước nhỏ cũng không lùi.
“Ngươi…”
Hắn vẫn giữ nguyên trạng thái công kích nói “Đây là loại võ học gì thế?”
Quân Thường Tiếu thản nhiên trả lời “Kim Chung Tráo Thiết Bố Sam!”
“Kim Chung Tráo Thiết Bố Sam?!”
“Cái võ học này có cấp bậc gì? Sao ta chưa bao giờ nghe nói qua?”
“Tên võ học này nghe rất lạ à nha? Chắc là không phải võ học của thành Thanh Dương chúng ta đâu.”
Đâu chỉ thành Thanh Dương không có, toàn bộ Tinh Vẫn đại lục cũng không có môn võ học này, bởi vì đây là một loại võ công của Trung Hoa ở Trái Đất.
Chẳng lẽ Quân Thường Tiếu đã từng là người luyện võ?
Luyện võ cái rắm chó ấy!
Một người bình thường ở Trái Đất, đừng nói hiểu công phu, nếu như thiếu quá trình rèn luyện lâu dài, chạy vài vòng quanh sân thôi cũng thở không ra hơi rồi.
Nói chi đến ‘Kim Chung Tráo Thiết Bố Sam’ này.
“Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật!”
Quân Thường Tiếu bình tĩnh mà đứng, âm thầm may mắn nói “May mà mình có bùa đỡ đòn, nếu không thì không chết cũng phải bị trọng thương rồi!”
Hóa ra, lúc Vi Nhất Nộ đánh tới, hắn đã kịp thời đem bùa đỡ đòn bóp nát.
Trong nháy mắt, màu da Quân Thường Tiếu phát sinh biến hóa, bắp thịt trở nên cực kỳ cứng cáp, giống như tường đồng vách sắt vậy.
Lúc đó hắn cũng chỉ là đánh cược mà thôi, cược rằng đan dược mua bằng 1 điểm cống hiến có thể nghịch thiên như vậy, thì bùa chú trong quà tân thủ chắc chắn sẽ không yếu.
Hắn thành công.
Bùa đỡ đờn! Quá thần kỳ!
“Ta nói”
Quân Thường Tiếu thản nhiên nói “Ngươi phải chăng chưa ăn cơm hay sao? Một quyền toàn lực của ngươi mà sao có như đập muỗi phủi ruồi thế?”
Bùa đỡ đòn có tác dụng tận 60 phút đồng hồ, Quân Thường Tiếu muốn lợi dụng thời gian còn lại để thể hiện thật tốt. Cần bao nhiêu oai phong, có bấy nhiêu oai phong!
“Đáng chết!”
Vi Nhất Nộ lửa giận ngút trời, lùi lại mấy chục bước, đến tận mép sàn đấu, rồi đột nhiên lao vọt lên.
“Hô!”
Nắm tay phải lần nữa vung lên, khí lưu quanh nắm đấm có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
“Lại tới nữa kìa!”
“Còn mạnh hơn lần trước!”
“Quân chưởng môn không nhúc nhích, chẳng lẽ lại muốn cứng rắn chịu đòn?”
“Hắn tự tin như vậy sao?”
“Oanh!”
Nắm đấm của Vi Nhất Nộ trực tiếp đánh vào bụng của Quân Thường Tiếu, dư lực còn yếu ớt bay ra.
Kết quả?
Quân đại chưởng môn vẫn đứng nguyên tại chỗ, không nhúc nhích chút nào.
Khóe miệng của hắn nhếch lên, mỉm cười nói “Vi trưởng lão, cố gắng thêm chút lực nữa nha, bằng vào mấy đòn như thế này, không đủ gãi ngứa cho bổn tọa, chỉ đang lãng phí thời gian của bổn tọa mà thôi.”
“A a!”
Vi Nhất Nộ tức muốn điên hết cả người.
Hắn không để ý đến việc lùi lại tạo thế đánh nữa, mà trực tiếp đấm lên người Quân Thường Tiếu.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net“Bành!”
“Bành!”
“Bành!”
Trong khoảng thời gian ngắn, Quân Thường Tiếu trúng quyền liên tục ở bụng, bả vai, ngực, nhưng trước sau hắn vẫn đứng nguyên tại chỗ, không nhúc nhích, môi nhếch lên mỉm cười khinh bỉ.
Một khắc này, trong mắt các võ giả, Quân Thường Tiếu chính là một cái cọc gỗ, mặc cho Vi trưởng lão thoải mái tấn công.
Cọc gỗ?
Cái thứ đồ chơi kia bị công kích mạnh như vậy, có lẽ còn có chút phản ứng.
Còn Quân Thường Tiếu? Vi Nhất Nộ có công kích long trời lở đất, trước sau vẫn vững như bàn thạch.
Không phải cọc gỗ.
Là một cái thành đồng vách sắt!
“Thật đáng sợ quá!”
“Môn võ học này có sức phòng ngự mạnh mẽ đến mức nào đây!”
“Kim Chung Tráo Thiết Bố Sam! Về sau nếu như tìm thấy tốn bao nhiêu tiền cũng phải mua cho bằng được!”
Mọi người đối với võ học của Quân Thường Tiếu thuận miệng nói ra, trong lòng thì khao khát không thôi.
Lục Thiên Thiên và Lý Thanh Dương buông lỏng một hơi, khó trách chưởng môn dám tiếp nhận khiêu chiến của Vi Nhất Nộ, hóa ra ban đầu đã tu luyện một loại võ học phòng ngự khủng bố như thế.
…
“Oanh!”
“Oanh!”
Vi Nhất Nộ tung ra liên tục mấy chục quyền, sau cùng thở hồng hộc dừng lại.
Loại công kích không có chút kiềm chế nào như thế này cực kỳ hao tốn linh lực.
“Chuyện này không có khả năng?”
Quân Thường Tiếu khinh thường nói “Đánh mệt rồi hả?”
“Đáng…đáng chết!” Vi Nhất Nộ nắm chặt nắm đấm, trong mắt hiện lên tia máu.
Quân Thường Tiếu thản nhiên nói “Thực lực không có cũng dám đứng trước mặt bổn tọa khởi xướng khiêu chiến. Đúng là làm mất thời gian của bổn tọa.”
Vi Nhất Nộ tức giận đến mức hàm răng run rẩy, đột nhiên hắn lui về phía sau mấy bước, một cái tay đưa lên mặt, phát ra tiếng cười ha ha.
“Làm sao thế?”
“Vi trưởng lão sẽ không bị tức đến điên thật rồi?”
Mọi người thấp giọng nghị luận.
Đột nhiên, Vi Nhất Nộ ngừng cười, sắc mặt dữ tợn nói “Tiểu tử thối, có thể ép lão tử vận dụng át chủ bài, ngươi dù có chết cũng có thể cảm thấy vinh hạnh.”
Quân Thường Tiếu nói “Át chủ bài?”
“Xoát!”
Hai chân Vi Nhất Nộ mở ra, hơi hơi cong, hai tay nắm lại để ở trước bụng, tư thế trông giống như động tác của đứng tấn.
“Vù Vù!”
Quân Thường Tiếu thấy thế thầm nghĩ “Mẹ nó, chắc không phải là Kamejoko của Songoku chứ?”
Vẻ mặt Lý Thanh Dương nghiêm túc nói “Đây là võ học độc môn của Thánh Tuyền Tông, tên là Kim Quang Vạn Quân Thiết Thạch Quyền.”
Quân Thường Tiếu kém chút ngã xuống đất.
Một môn võ học mà thôi, có cần phải đặt tên xa hoa vậy không? Ai đặt được tên như thế, con mẹ nó đúng là một nhân tài.
Mà lại nói nhị đệ tử kia của ta, tên dài như vậy mà hắn đọc một hơi, cũng là một cái nhân tài mà.
Đậu xanh rau má!
Trên mặt Quân Thường Tiếu xuất hiện vẻ ngưng trọng, dù sau nhìn thấy hai đạo năng lượng đang hội tụ linh khí, phát ra lực lượng càng ngày càng mạnh.
“Thứ ánh sáng này là…”
Lý Thanh Dương nói “Võ học này tựa như là võ học phàm phẩm trung giai thì phải.”
Võ học tuyệt kĩ, mỗi phẩm sẽ chia nhỏ thành ba cái tiểu giai: sơ giai, trung giai, cao giai.
Cửu Thức Điệp Lãng kiếm mặc dù chỉ là Đê phẩm sơ giai, nhưng uy lực của thức thứ chín có thể so với phàm phẩm sơ giai.
Võ học ở Tinh Vẫn đại lục đã phân chia kỹ càng như vậy, khẳng định rằng võ học có phẩm chất càng cao, uy lực sẽ càng mạnh.
“Không phải chứ?”
“Võ học phàm phẩm trung giai sao?”
“Loại võ học này ở thành Thanh Dương, có tiền cũng không mua được đó!”
“Không hổ là đệ tử Thánh Tuyền Tông, tu luyện võ học mạnh mẽ như thế.”
Trong khi mọi người còn đang hâm mộ không thôi, Vi Nhất Nộ đã đem linh lực áp súc đến cực đại, hai đạo năng lượng lấp lóe ánh sáng chói mắt.
“Vù Vù!”
Trên Đài n Oán, gió đột nhiên thổi mạnh.
“Trời đất quỷ thần!”
“Khí thế thật mạnh ghê hồn!”
“Đây chính là võ học phàm phẩm trung giai sao?”
Võ giả các phái cố gắng giữ vững hô hấp, trên mặt vẫn còn vẻ kinh hãi và ngạc nhiên.
“Tiểu tử thối!”
Vi Nhất Nộ quát lên “Giờ chết tới rồi!”
Quân Thường Tiếu lấy ra một cây lược gỗ, chải lại mái tóc đang bị thổi tung nói “Tóc tai bị thổi loạn hết lên, thật là phiền phức quá đi mất!”
“Phù Phù!”
Võ giả toàn trường ngã nhào ra đất!
Đây là thời khắc sống chết đó trời!
Vi trưởng lão mang át chủ bài ra, tạo ra cuồng phong mạnh mẽ như thế, hắn không lo cho an nguy của chính mình, lại đi lo cho kiểu tóc của mình là sao?!!!
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.