Quân Thường Tiếu thấy trận pháp bị phá mất, vốn muốn chỉ vào mũi người mới tới mà chửi ầm lên, sau khi nghe Phùng Quy Trần kinh hô, đã thay đổi biểu hiện trên mặt trong thời gian nhanh nhất, cũng hô to hai chữ ‘Sư tôn’.
Quả thực đúng là phản ứng thần thánh mà!
Hệ thống bội phục nói: “Kí chủ có thể không biết xấu hổ như vậy cũng là điều bình thường!”
Thế mà, một tiếng sư tôn vừa ra, khiến cho Thông Cổ Chân Nhân vừa ra sân cũng hồ đồ luôn, thầm nghĩ: “Gia hỏa này biết ta đến thu hắn làm đồ đệ? Vì vậy gọi ta sư tôn luôn?”
Hắn lúc trước cùng người kia định ra ước hẹn, trong thời gian quy định mỗi người dạy bảo một đệ tử, sau đó tới đánh một trận định thắng thua.
Thông Cổ Chân Nhân là một người đơn thương độc mã, không chỉ không có vợ con, mà còn không thu qua đồ đệ, cho nên khẳng định phải đi thu một người.
Suy đi tính lại, cuối cùng khóa chặt mục tiêu trên người Quân Thường Tiếu, chủ yếu là từng tận mắt thấy hắn ngạnh kháng ngàn vạn lôi kiếp mang tông môn phi thăng thượng giới.
Kết quả là, Thông Cổ Chân Nhân đi vào Vạn Cổ Tiên Sơn, tuỳ tiện phá mất Tử Tiêu Tinh Tượng Trận, nhưng vừa mới tiến đến còn chưa kịp nói ra ý định, đối phương đã trực tiếp gọi là sư tôn, thực sự có chút ra ngoài ý muốn.
Điều này cũng chẳng cần suy nghĩ gì nữa.
Cẩu Thặng mặt dày vô liêm sỉ cũng không phải một ngày hai ngày.
Hôm nay chính hắn bất thình lình chạy tới, khẳng định Quân Thường Tiếu sẽ ôm chặt lấy cái đùi to này.
“Ha ha ha!”
Thông Cổ Chân Nhân cười to nói: “Đồ nhi ngoan, đồ nhi ngoan!”
Vốn là có dự định thu đồ đệ, nay đã vừa gặp mặt đã xưng hô thầy trò, thì càng tiết kiệm quy trình bái sư phức tạp.
Rất khó tưởng tượng được, một người vội vàng đụng phải một người vô liêm sỉ, chỉ đơn giản hô một câu đã có thể thành lập quan hệ thầy trò với một cái đùi to, trình độ qua loa quả thực khiến người ta giận sôi!
“Quả nhiên!”
“Hắn thật sự là đồ đệ của Thông Cổ Chân Nhân!”
Phùng Quy Trần vốn là có chút nghi vấn, khi nhìn thấy một người gọi sư tôn, một người gọi đồ nhi ngoan, đã triệt triệt để để tin tưởng.
“A?”
Thông Cổ Chân Nhân nhìn qua, kinh ngạc nói: “Ngươi hình như là Phùng Quy Trần một trong bát đại thủ lĩnh luyện đan sư của Đan Đường?”
“Không sai!”
Phùng Quy Trần vội vàng hành lễ, cung kính nói: “Chính là vãn bối!”
Hắn có thể liếc một chút đã nhận ra Thông Cổ Chân Nhân, không phải do bên hông đối phương treo lệnh bài, mà là do năm đó đi theo Đan Đường đường chủ tham gia một hoạt động, từng có may mắn gặp qua từ phía xa.
“Sư tôn!”
Quân Thường Tiếu nói: “Phùng ca muốn gia nhập tông môn!”
Con ngươi của Phùng Quy Trần trừng lớn, lời này ta lúc nào thì nói qua!
Nhưng Thông Cổ Chân Nhân ở đây, lại cảm nhận loại khí tràng cường đại không cần dùng lực phóng ra kia, vội vàng nói: “Vãn bối sợ là không đủ tư cách!”
Thông Cổ Chân Nhân liếc một chút Vạn Cổ tông, nói: “Ngạnh kháng Vạn Kiếp Thiên Lôi Trận phi thăng thượng giới, cũng là một tông môn rất có tiềm lực.”
“…”
Phùng Quy Trần thầm nghĩ: “Thông Cổ tiền bối là đang ám chỉ, muốn để ta gia nhập tông môn phụ tá đệ tử của hắn sao?”
“Nếu Thông Cổ tiền bối không chê, vãn bối nguyện ý gia nhập Vạn Cổ tông, phụ tá Quân tông chủ!” Hắn vội vàng tỏ thái độ nói.
Lão đại đều đã lên tiếng, chính mình sao có thể không theo.
Hơn nữa, loại cường giả cấp bậc đứng đầu này, trước kia có muốn gặp cũng gặp không được.
“Lão phu làm sao lại ghét bỏ đây.” Thông Cổ Chân Nhân nói ra, lời nói có một ý khác là, ta cũng chẳng có quan hệ gì với Vạn Cổ tông, ngươi gia nhập hay không đâu có liên quan gì đến ta.
Phùng Quy Trần không những không nghe ra tầng ý tứ này, ngược lại bắt đầu não bổ, Thông Cổ tiền bối đồng ý chính mình gia nhập tông môn, sau đó vội vàng chắp tay nói: “Nhận được sự coi trọng của tiền bối, vãn bối nhất định toàn lực phụ tá!”
“Sư tôn!”
Quân Thường Tiếu lo lắng sợ hai người nói tiếp thì lời chém gió lúc trước của hắn sẽ bị lộ tẩy, cho nên cưỡng ép xen vào nói: “Ngài khó lắm mới tới một lần, đệ tử sẽ sai người đi chuẩn bị thịt rượu.”
“Không cần.”
Thông Cổ Chân Nhân nói: “Ta lần này đến đây, là muốn nói cho ngươi biết, chuẩn bị tu luyện thật tốt, mười năm sau thế sư xuất chiến.”
“Thế sư xuất chiến?”
Quân Thường Tiếu vẻ mặt hoang mang.
“Chuyện là như vậy.” Thông Cổ Chân Nhân giải thích nói: “Ta cùng Cô Hồng lão nhi kia định ra ước hẹn, mười năm sau hai bên phái đồ nhi đến Vô Lượng Tiên Sơn giao đấu một trận để quyết thắng thua.”
“…”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetKhóe miệng Quân Thường Tiếu co giật.
Hắn giờ phút này rốt cuộc hiểu được cường giả đứng đầu xuất quỷ nhập thần này tại sao lại đến Vạn Cổ tông, thì ra… Là muốn bố trí cho mình một cái nhiệm vụ!
“Sư tôn, đối thủ là người nào? Thực lực như thế nào?”
“Mười năm sau, đi Vô Lượng Tiên Sơn ngươi liền biết.”
Không phải Thông Cổ Chân Nhân không muốn thông báo, mà là, chính hắn cũng không rõ ràng Cô Hồng lão nhi chọn người gọi là vị diện chi tử đến cùng là ai.
“Đệ tử hiểu rõ.”
Quân Thường Tiếu chân thành nói: “Đệ tử nhất định sẽ không để cho sư tôn thất vọng, nhưng mà…” Tiếp tục nói: “Có thể cho đồ nhi mấy chục triệu tiên thạch trước hay không? Nếu được thì đồ đệ có thể an tâm tu luyện trong vòng mười năm?”
“…”
Phùng Quy Trần giật giật khóe miệng.
Nếu như là huyền thạch, cũng không có gì, đây lại là mấy chục triệu tiên thạch tối cao cấp, một số lượng lớn đó, không hổ là đệ tử của cao nhân, mở miệng một phát thì như sư tử ngoạm!
Thông Cổ Chân Nhân cũng bị Cẩu Thặng nói cho choáng váng.
Vừa mới thành lập quan hệ thầy trò, liền trực tiếp đòi sư tôn tận mấy chục triệu tiên thạch, da mặt đồ nhi này của ta có chút dày.
“Đương nhiên.”
Quân Thường Tiếu nhếch miệng cười nói: “Võ học, trang bị tiên cấp gì đó, nếu như có thể cho đồ nhi tám trăm hay ngàn cái thì càng tốt hơn!”
“…”
Thông Cổ Chân Nhân biểu lộ đặc sắc.
Ta uốn nắn ý nghĩ vừa rồi của ta, hắn không phải có chút, hắn chính là da mặt quá dày!
“Đồ nhi.”
Thông Cổ Chân Nhân chân thành nói: “Sư phụ dẫn ngươi nhập môn, tu hành dựa vào cá nhân, trong vòng mười năm có thể đột phá đến mạnh cỡ nào, vẫn là phải dựa vào chính ngươi mới được.”
“Nói thì nói như thế, nhưng…” Quân Thường Tiếu đột nhiên ngừng nói, bởi vì Thông Cổ Chân Nhân trên đại điện biến mất, từ đằng xa truyền đến thanh âm: “Đồ nhi, vi sư đi đây.”
Bó tay!
Nhận đồ đệ đẹp trai nhất trong lịch sử là ta đây, ngay cả 100 đồng cũng không để lại đã đi, người sư tôn này cũng quá không chịu trách nhiệm!
Sau khi Thông Cổ Chân Nhân rời đi, khí tức áp chế dường như đến từ pháp tắc thiên đạo dần dần tiêu tán, Phùng Quy Trần mới lấy lại hô hấp bình thường.
Có thể ở trước mặt cường giả ổn định thân thể, ta vì chính mình kiêu ngạo!
“Đi…”
“Thông Cổ tiền bối đi…”
Tại Long Tích Phong, Hắc Bạch song sát cũng thở một hơi dài nhẹ nhõm, nghĩ đến chính mình may mắn có thể nhìn thấy cao nhân, quả thực… Quá hạnh phúc.
Đáng tiếc là, không thể cùng hắn nói chuyện, không thể cho hắn biết, chính mình ở hạ giới đã toàn lực phụ tá Quân Thường Tiếu như thế nào!
“Hắc đại ngốc.”
Bạch La Sát chân thành nói: “Nghe thấy Thông Cổ tiền bối vừa rồi nói câu gì không?”
“Nghe thấy!” Hắc La Sát nói.
Câu gì?
Ngạnh kháng Vạn Kiếp Thiên Lôi Trận phi thăng thượng giới, cũng là một tông môn rất có tiềm lực!
Câu này thực đơn giản chỉ là Thông Cổ Chân Nhân thuận miệng nói, nhưng ở trong mắt hai người, lại ẩn chứa một tầng ý nghĩa khác biệt.
Bạch La Sát nói: “Chúng ta nhất định sẽ toàn lực phụ tá tông chủ, tuyệt sẽ không để cho Thông Cổ tiền bối thất vọng!”
“Vừa mới lão đầu kia…”
Dạ Tinh Thần đứng cạnh cửa sổ ở trong phòng, vẫn chưa thể bình phục nội tâm nói: “Rất mạnh!”
Thông Cổ Chân Nhân đột nhiên đến, kinh động cả cái tông môn, cho dù là cao tầng hay là đệ tử đều bị rung động thật sâu, dù sao, chỉ nhìn một chút đã cho người ta cảm giác sâu không lường được!
Bất quá, bình tĩnh nhất vẫn là Hà Vô Địch.
Sau khi hắn phát hiện Thông Cổ Chân Nhân, từ đầu tới cuối không có bất kỳ tâm tình chập trùng gì, thậm chí khóe miệng còn mỉm cười nghiền ngẫm.
Lão nhân này, hơi yếu.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.