“Có thời gian đó thì ở nhà nấu bát mì còn hơn.”
Treo khăn lau mặt lên tường, tôi vừa nói vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh.
Vẻ mặt chờ tôi khen ngợi của Trần Hạo trên mặt bỗng chốc tan biến đi phân nửa, anh dường như không hiểu tại sao tôi lại nói như vậy.
Giống như trước đây tôi cũng không hiểu, tại sao mỗi lần tôi cố ý chuẩn bị bất ngờ cho anh ta, anh ta đều dội cho tôi một gáo nước lạnh.
“Không phải là muốn làm em vui sao?”
Trần Hạo nhếch mép đẩy bát cháo đã mua đến trước mặt tôi, vẻ nịnh nọt đó, nhìn thế nào cũng thấy buồn cười.
“Đã ba mươi tuổi rồi, có thể bớt làm mấy chuyện vô bổ rồi tự cảm động được không!”
Tôi đương nhiên sẽ không ngốc đến mức từ chối sự nịnh nọt khó có được này, dù sao cũng đã đơn phương trả giá nhiều năm như vậy, thật không dễ dàng bây giờ mới có chút hồi báo nhỏ nhoi, có ngu mới không nhận.
“Cũng không nhìn xem mình bao nhiêu tuổi rồi, còn học theo mấy đứa trẻ bày đặt lãng mạn, chán không chịu được.”
Vẻ mặt Trần Hạo khựng lại, dường như có chút không kiên nhẫn nhưng có vẻ sợ tôi tức giận, chỉ có thể cố nhịn.
Vừa ăn cơm, vừa tùy tiện trả lời qua loa mấy câu của Trần Hạo, trong phút chốc, tôi bỗng hiểu ra, cô gái trước đây luôn ríu rít bên Trần Hạo, muốn chia sẻ với anh ta tất cả những chuyện vụn vặt trong cuộc sống của mình, cuối cùng là ngây thơ và phiền phức đến mức nào.
E rằng lúc đó, tôi cũng không thể ngờ được, cư nhiên có một ngày tôi với Trần Hạo lại có thể hoán đổi vị trí.
“Đúng rồi.”
Dường như phát hiện ra tôi có chút thất thần, Trần Hạo cố ý nâng cao giọng để tôi chú ý đến anh ta.
“Mẹ anh hỏi em, cuối tuần có thời gian đến nhà anh ăn cơm với mọi người không.”
“Hai đứa mình cũng không còn trẻ nữa, trước đây em không phải còn muốn dẫn anh về ra mắt bố mẹ em sao?”
“À.”
Tôi hoàn hồn, đáp lại một tiếng ngắn ngủi, sau đó trả lời gần như không chút do dự:
“Công ty cuối tuần phải tăng ca đột xuất, em không có thời gian.”
“Hay là để sang tuần nhé.”
Trần Hạo cau mày: “Đột xuất tăng ca sao? Sao hôm qua anh không nghe em nói?”
“Em không nói sao? Có lẽ em quên mất rồi.”
Tôi vừa nói vừa rút khăn giấy lau miệng, nở một nụ cười xin lỗi với anh ta.
“Ăn xong rồi, em đi làm trước đây.”
“Anh đưa em đi.”
Trần Hạo ngẩn người trong chốc lát nhưng rất nhanh đã hoàn hồn, theo động tác tôi đứng dậy đi về phía cửa ra vào, lập tức cầm áo khoác chuẩn bị đưa tôi đến công ty.
Tôi không từ chối sự ân cần của anh ta, ngồi ở ghế phụ, suốt dọc đường chúng tôi đều im lặng.
Có thể thấy sự im lặng này khiến Trần Hạo rất khó chịu, anh ta đã định mở miệng nói gì đó với tôi mấy lần nhưng cuối cùng đều ngậm miệng lại.
Tôi nghĩ anh ta hẳn đã nhận ra một điều.
Dường như đã rất lâu rồi tôi không kể cho anh ta nghe những chuyện xảy ra xung quanh mình.
Tôi không biết tâm trạng của Trần Hạo bây giờ thế nào nhưng tâm trạng của tôi thực sự rất tốt.
Giả vờ không nhìn thấy ánh mắt muốn nói lại thôi của Trần Hạo, tôi vẫy tay chào anh ta, đóng cửa xe rồi bước vào công ty.
Có lẽ vì tâm trạng tốt nên công việc hôm nay cũng được xử lý rất nhanh chóng, khi đồng nghiệp rủ đi ăn cơm, tôi đã đồng ý rất dứt khoát.
Một nhóm đồng nghiệp thân thiết ngày thường tụ tập lại với nhau vừa uống rượu vừa trò chuyện, không ít người trêu chọc tôi:
“Hôm nay lạ thật, sao cô lại đồng ý dứt khoát thế!”
“Sao thế, không về nhà ăn cơm với bạn trai à?”
Một chị cùng đợt vào công ty với tôi khoác vai tôi, nhướng mày trêu chọc.
“Thỉnh thoảng cũng phải ra ngoài thư giãn chứ.”
Tôi nhận lấy ly rượu mà đồng nghiệp đưa tới, thuận theo lời chị ấy mà trả lời.
Ngửa đầu uống cạn ly rượu, tôi liếc mắt nhìn thấy điện thoại của mình trên bàn đang rung liên hồi.
Mở điện thoại ra xem, có rất nhiều cuộc gọi nhỡ cũng như tin nhắn đều từ cùng một người.
Men rượu xông lên, tôi lướt qua tin nhắn, là một bức ảnh Trần Hạo chụp.
Trong ảnh bày ba món ăn mặn với một bát canh, không biết là do anh ta tự nấu hay là gọi đồ ăn bên ngoài.
Trần Hạo: Đều là những món em thích ăn, em tan làm lúc nào anh đón em nhé?
Trần Hạo: Có vài chuyện muốn nói với em, hôm nay em có thể về sớm một chút không?
…
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTrần Hạo: Sao không trả lời tin nhắn? Chưa tan làm à?
…
Trần Hạo: Em đang làm gì thế? Sao không nghe điện thoại?
Trong lúc xem tin nhắn, điện thoại của Trần Hạo lại gọi đến, tôi chào đồng nghiệp một tiếng rồi ra ngoài nghe điện thoại.
Vừa nghe máy, đầu dây bên kia đã truyền đến giọng nói tức giận của Trần Hạo:
“An Tử Lạc, em đi đâu thế? Sao tin nhắn không trả lời mà điện thoại cũng không nghe?”
“Vừa rồi anh đến công ty tìm em, đồng nghiệp của em nói em đã tan làm từ lâu rồi! Tan làm rồi sao không về nhà?”
Có lẽ là do hơi men, lúc này tôi chỉ thấy giọng nói đầu dây bên kia vô cùng châm chọc khó nghe.
Trước đây, tôi cũng từng chất vấn anh ta như vậy.
“Em đang đi ăn tối với đồng nghiệp, có chuyện gì thì đợi em về nhà rồi nói.”
Tôi day day huyệt thái dương đang hơi nhức, rõ ràng là khoảnh khắc đáng để vui mừng nhưng không hiểu sao tôi chỉ cảm thấy mệt mỏi vô cùng.
Trần Hạo không chịu buông tha: “Sao không nói với anh trước? Anh ở nhà nấu cả bàn đồ ăn đợi em lâu như vậy, em không thể nhắn cho anh một tin sao?”
“Ai mà lúc nào cũng dán mắt vào điện thoại chứ, anh phải để cho em có chút không gian riêng chứ!”
“Em đã nói rồi, có chuyện gì thì đợi em về nhà rồi nói, em là bạn gái của anh, không phải là đồ vật của anh, đừng có vô lý không chịu buông tha như vậy được không?”
Giọng tôi cao hơn vài độ, trong lời nói đầy vẻ không kiên nhẫn, giống như anh ta của ngày xưa vậy.
Đầu dây bên kia im lặng trong chốc lát, tôi như nghe thấy tiếng thủy tinh rơi xuống đất vỡ tan nhưng tôi không muốn truy cứu, dứt khoát cúp điện thoại.
Gió lạnh buổi tối thổi qua má, xua tan đi chút hơi men vừa mới tụ lại, tôi rùng mình một cái, lúc này đầu óc lại tỉnh táo lạ thường.
Hóa ra khi một người không yêu nữa, thực sự có thể nói ra những lời tổn thương người khác.
Vậy thì, Trần Hạo khi nói những lời này với tôi, anh ta có thực sự yêu tôi không?
Khóe miệng tôi từ từ nở một nụ cười lạnh, đáng thương cho tôi đến tận bây giờ mới nhận ra những điều này.
Mẹ kiếp, tôi đúng là ngu ngốc!
Nụ cười lạnh trên khóe miệng dần biến thành nụ cười chua chát, hiếm lắm mới có một ngày được thư giãn, tôi dứt khoát tắt điện thoại, không muốn để ý đến sự không chịu buông tha của Trần Hạo nữa.
Đang định quay về thì đột nhiên có một chiếc áo khoác được khoác lên vai tôi.
“Cãi nhau với bạn trai à?”
Giọng nói quen thuộc truyền đến từ phía sau, tôi nhìn chiếc áo khoác trên người, quay đầu lại liền thấy một gương mặt trẻ trung đang mỉm cười nhìn tôi.
“Sao cậu lại ra đây?”
Tôi nhanh chóng chỉnh lại biểu cảm trên mặt, cố gắng không để người bên cạnh nhìn thấy vẻ mặt như một bà nội trợ chanh chua vừa rồi.
Lâm Nhiên, sinh viên mới ra trường, đồng nghiệp mới vào công ty.
Nghe nói là con trai của một vị cao tầng nào đó trong công ty, thời gian thực tập từng ở dưới trướng tôi một thời gian.
“Vì lo lắng cho chị Tử Lạc mà.”
Lâm Nhiên hào sảng cười với tôi, gương mặt vốn đã đẹp trai lại như được phủ thêm một lớp ánh sáng dịu dàng, khiến người ta không nhịn được muốn xoa đầu cậu ta.
“Chỉ là ra không đúng lúc, ai ngờ lại gặp chị đang cãi nhau với bạn trai.”
Lâm Nhiên vừa nói vừa bĩu môi, thấy tôi chỉ cúi đầu không nói gì, cậu ta lại tiếp tục nói:
“Sau này nếu có thể tìm được một người bạn gái như chị Tử Lạc, em chắc chắn sẽ nâng niu cô ấy trong lòng bàn tay.”
“Chị Tử Lạc hiểu chuyện như vậy, tính cách lại tốt, lại còn xinh đẹp, sao lại có người không biết trân trọng chứ.”
Nói xong, Lâm Nhiên thở dài.
“Phải không?”
Tôi hơi nghiêng đầu nhìn cậu ta, nhìn vẻ mặt tiếc nuối của cậu ta, ánh mắt tôi tối sầm lại.
Bây giờ trẻ con đều dẻo miệng thế sao?
Tôi khẽ cười, thực ra đã sớm nhìn thấu hết những tâm tư nhỏ nhặt của cậu ta.
Nhìn vào đôi mắt cún con của Lâm Nhiên đẹp trai trước mặt, đột nhiên tôi lại hiểu được tại sao hầu hết đàn ông đều không thể cưỡng lại trà xanh.
Lúc Trần Hạo đối mặt với Hạ Thanh Thanh, tâm trạng của anh ta hẳn cũng giống như tôi bây giờ.
Nhưng về một số mặt, tôi mạnh mẽ hơn anh ta.
“Đừng cố nữa, trả lại áo cho cậu đây, nhìn cậu lạnh đến nỗi mặt trắng bệch rồi kìa.”
Ném trả lại áo trên người cho Lâm Nhiên, không để ý đến vẻ mặt ngơ ngác của cậu ta, tôi quay người bước vào khách sạn.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.