5
Trong ánh mắt khó tin của bạn cùng phòng, tôi mặt không đổi sắc vén chăn, bước lên giường đi ngủ.
Nỗi buồn sau khi chia tay Từ Sênh đã được nguôi ngoai sau từng tiếng “yêu ơi” kia của Triệu Tuyết.
Những người không cùng chí hướng khó có thể làm việc cùng nhau!
Tôi hẳn phải nên thấy may vì đã dừng lại kịp lúc!
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, tôi không còn bị giọng nói của Triệu Tuyết quấy nhiễu nữa, trở mình ngủ thật say.
Tôi không có thói quen ngủ nướng.
Buổi sáng vẫn rời giường như bình thường, và cũng là lần đầu tiên tôi trông thấy Triệu Tuyết cũng thức dậy.
Tôi ngẩng đầu nhìn lại, vừa vặn đối diện với ánh mắt của cậu ta.
Triệu Tuyết có tướng mạo bình thường, da dẻ cũng không được đẹp.
Hôm nay, vừa liếc mắt là có thể trông thấy năm lớp phấn trên gương mặt kia, ăn mặc trang điểm lộng lẫy.
“Yêu ơi, anh đến đưa bữa sáng cho em á!
“Mua những món gì thế? Bánh bao hấp tiệm A Hương à, phải xếp hàng tận một tiếng mới mua được bánh của cửa tiệm đó đấy.”
“Anh tốt với em nhất rồi, em xuống ngay đây.”
Triệu Tuyết cố ý mở loa ngoài.
Tôi chính tai nghe thấy Từ Sênh hôm qua vẫn còn là bạn trai mình, hôm nay đã ấm giọng thì thầm với cô gái khác.
Trái tim vẫn có chút quặn đau.
Thỉnh thoảng, Triệu Tuyết lại bắn ánh mắt khiêu khích sang phía tôi bên này, âm thầm tuyên bố bản thân đã chiến thắng.
Hai người bạn cùng phòng khác cũng bị cậu ta đánh thức.
Kể từ sau khi biết bạn trai của Triệu Tuyết là Từ Sênh, thái độ của bạn cùng phòng đối với cậu ta chuyển từ không mặn không nhạt sang đầy mắt xem thường.
“Mới sáng mà đã kêu la cái gì thế, có để cho người ta ngủ hay không?”
“Muốn tỏ vẻ thân mật thì ra ngoài tỏ vẻ thân mật đi.”
Triệu Tuyết đưa ánh mắt lạnh lùng đảo qua đám người: “Mấy ngày nữa sẽ có kết quả kiểm tra DNA rồi, đợi tôi thành công nhận lại tỷ phú, tôi sẽ bảo bố tôi mua một căn biệt thự ở ngoài cho tôi, tôi không thèm ở lại căn ký túc xá cũ nát này nữa đâu.”
Còn chưa nhận người thân mà ngay cả bố cũng gọi luôn rồi.
“Ồ, vậy tôi đây phải đốt pháo ăn mừng rồi.”
Điều kiện gia đình của bạn cùng phòng Lý Yên không tệ, cũng không hề cố ý nịnh nọt Triệu Tuyết chỉ vì cậu ta có thể là con gái của nhà tỷ phú.
Triệu Tuyết ngạc nhiên, tức giận đến mức thở dốc, mỉa mai hừ một tiếng rồi cầm túi xách đi xuống lầu.
Tôi nán lại trong ký túc xá một lúc, không muốn chạm mặt với hai kẻ xúi quẩy kia.
Cũng có chút xui xẻo, vừa xuống lầu tôi đã đụng phải hai người đang dính lấy nhau.
Trên tay họ không hề có bữa sáng, trái lại dường như họ đang cố ý đợi tôi.
Triệu Tuyết vừa trông thấy tôi xuất hiện, cả người mềm nhũn hệt như không có xương, chỉ hận không thể dính lên người Từ Sênh.
Tôi trông thấy được vẻ mất tự nhiên từ trong mắt Từ Sênh.
Nhưng anh ta lại đưa tay ôm Triệu Tuyết dưới thái độ bất mãn của cậu ta.
Tôi vô cùng đau đớn.
Không chỉ bởi vì Từ Sênh, mà còn vì quan hệ giữa tôi với Triệu Tuyết.
Bọn tôi đã lớn lên cùng nhau từ nhỏ, bởi vì đều là trẻ mồ côi, bình thường luôn đối xử với nhau như người thân.
Tại sao Triệu Tuyết cậu ta lại phải đối xử với tôi như vậy?
Chẳng lẽ bởi vì cậu ta sắp trở thành con gái của nhà tỷ phú ư?
Mãi cho đến khi nghỉ chuyển tiết, cậu ta chặn tôi lại trong nhà vệ sinh, lộ ra bộ mặt thật đã được che giấu suốt hơn hai mươi năm.
Vẻ mặt cậu ta dữ tợn: “Triệu Khả Khả, Triệu Tuyết tôi có chỗ nào thua cậu hả, dựa vào đâu cậu lại được tất cả mọi người yêu thích, tán dương, còn tôi chỉ có thể làm nền cho cậu hả.”
“Ha ha ha, bây giờ đã khác xưa rồi, Triệu Tuyết tôi đây sẽ cướp đi hết mọi thứ của cậu, để cậu nếm thử mùi vị bị người ta xem thường suốt hơn hai mươi năm qua của tôi.”
Tôi thấy được sự phẫn nộ, không cam lòng từ dưới đáy mắt cậu ta, còn lờ mờ có một chút hưng phấn sau khi đã trả thù thành công.
“Đừng nên vui mừng quá sớm, còn chưa đến một phút cuối cùng, chưa biết ai thắng ai thua đâu.”
Tôi vòng qua người cậu ta trở về phòng học, đi ngang hành lang chợt bị giáo viên hướng dẫn gọi lại.
“Triệu Khả Khả, nhà em đến nhận người thân này, đang ở phòng bảo vệ đấy, em sang đó một chuyến đi.”
Người thân?
Một đứa trẻ mồ côi như tôi, lấy đâu ra người thân?
6
Tôi đi đến phòng bảo vệ với tâm trạng đầy nghi ngờ.
Liếc mắt liền trông thấy một người đàn ông xanh xao vàng vọt, vóc người thấp bé đang ngồi trên ghế.
Thấy tôi đến, người đàn ông đưa mắt nhìn sang.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTôi nhíu chặt mày, đã có ý định rút lui.
“Con là Triệu Khả Khả?” Người đàn ông kích động đứng lên.
Đôi mắt ông ta sáng ngời, dùng ánh mắt hèn mọn dò xét tôi từ trên xuống dưới.
Kiểu nhìn thẳng này khiến cho tôi rất khó chịu, cứ cảm thấy mình giống như một món hàng vậy.
“Vâng, tôi là Triệu Khả Khả, ông là ai thế?”
Tôi có thể khẳng định rằng người đàn ông trước mặt đây không phải là người thân của mình.
Lại nghĩ đối phương có thể gọi ra được tên của tôi và nơi này cũng có bảo vệ.
Thế là, tôi nén buồn nôn ngồi xuống.
Dường như người đàn ông rất hài lòng về tôi, thỉnh thoảng lại nhìn tôi gật đầu, trong miệng thì cứ lẩm bẩm “tốt tốt tốt”.
Ngay lúc tôi không thể ngồi yên nữa và định đứng dậy, cuối cùng ông ta cũng mở miệng.
“Bố là bố của con.”
Cái gì?
Tôi mờ mịt luôn rồi.
Phải mất một lúc lâu tôi mới kịp phản ứng và nhận ra rõ ràng.
Đây chắc hẳn là “ma cờ bạc” mà Triệu Tuyết nói đến, là một người đến nhận người thân khác.
Có điều tôi cũng khá tò mò, vẫn còn chưa có kết quả, sao ông ta lại có thể nhận định tôi là con gái ông ta mà không phải Triệu Tuyết.
Tôi còn chưa kịp mở miệng, Triệu Tuyết đột nhiên từ bên ngoài chạy vào.
Trong giọng nói của cậu ta là một sự hưng phấn khó mà che giấu được: “Ông chính là người bố ma cờ bạc của Triệu Khả Khả à?”
“Cô là ai?”
Mặt mũi Triệu Tuyết đầy kiêu ngạo: “Bố tôi là tỷ phú.”
Bảo vệ đưa ghế cho Triệu Tuyết.
Trong hai ngày ngắn ngủi, Triệu Tuyết nhờ vào sự cố gắng tuyên truyền của mình, trong trường từ hiệu trưởng cho đến bác bảo vệ không ai không biết cậu ta là con gái của tỷ phú.
Tôi biết cậu ta đến xem trò cười của tôi.
Nhưng tôi không ngờ Từ Sênh cũng đến.
Anh ta bước vào, liếc nhìn người đàn ông một cách ghét bỏ, sau đó lại liếc nhìn tôi bằng ánh mắt chán ghét, lúc này mới đứng sau lưng Triệu Tuyết giống như một kẻ simp chúa.
“Sắp vào tiết học rồi, tôi đi trước đây.”
Tôi không muốn tiếp tục nán lại đây nữa.
Tôi vừa đứng dậy, ma cờ bạc cũng đứng dậy theo.
“Không đúng!”
Tôi cho rằng ông ta đang nói chuyện với tôi, nhưng khi ngoảnh lại, phát hiện ông ta đang nhìn Triệu Tuyết.
“Sao tôi lại cảm thấy cô mới là con gái của tôi nhỉ, trông có mấy phần giống với người vợ đã chết kia của tôi.”
Ông ta nhỏ giọng lầm bầm, kéo áo Triệu Tuyết chặn cậu ta lại.
Triệu Tuyết bị dọa đến mức hét lên một tiếng, nhảy dựng lên khỏi ghế.
“A a a, lưu manh, ông không được chạm vào tôi!”
Từ Sênh đột nhiên lao ra, xô đẩy với người đàn ông một trận.
Người đàn ông chửi mát rồi bỏ chạy.
Triệu Tuyết nấp trong lòng Từ Sênh lau nước mắt.
Hai người này có thể gọi là yêu sâu đậm.
Từ đó về sau, Từ Sênh càng thường xuyên đến lớp của bọn tôi hơn.
Anh ta chỉ hận không thể canh giữ bên người Triệu Tuyết mỗi ngày, khiến tất cả các bạn học cùng lớp đều khen ngợi anh ta dịu dàng biết quan tâm, là bạn trai nhị thập tứ hiếu.
Nhưng dường như họ đều quên rằng vài ngày trước đây, người này vẫn còn là bạn trai của tôi đấy!
Có điều, tôi cũng chẳng quan tâm.
Chẳng mấy chốc đã đến ngày có kết quả xét nghiệm DNA.
Bọn tôi nhận được điện thoại của cô nhi viện, tỷ phú muốn đích thân đến trường học nhận người thân.
Vì việc này, Triệu Tuyết còn cố ý lội về cô nhi viện một chuyến, muốn nhận được tin chính xác trước.
Nhưng viện trưởng hoàn toàn không biết kết quả.
Hiện tại chỉ có mỗi mình tỷ phú biết kết quả.
Vào cái hôm nhận người thân, tôi với Triệu Tuyết đã được hiệu trưởng mời đến văn phòng từ rất sớm.
Đương nhiên, người được mời chính là Triệu Tuyết, còn tôi chỉ là thuận tiện mà thôi.
Vừa đúng mười giờ, tôi đã nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
Tỷ phú đến rồi ——
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.