7
Khi Tạ Điền đến, ta đang nằm bên giường, nắm chặt tay tỷ tỷ.
Xoa xoa tay nàng cho ấm.
Sao lại lạnh như vậy.
Tỷ tỷ sợ lạnh nhất.
Nhưng hồi nhỏ, ta và tỷ tỷ cùng nhau phiêu bạt khắp nơi, sống bằng nghề ăn xin.
Trong ký ức, những ngày đông lạnh giá như vậy, tuyết rơi như lông ngỗng, chỉ chớp mắt là có thể phủ trắng xóa cả một vùng.
Nhưng tỷ tỷ lại nhường hết quần áo ấm áp cho ta mặc.
Còn mình thì mặc một chiếc áo mỏng, lạnh đến nỗi mặt không còn chút máu.
Ta khóc nức nở nhét tay nàng vào trong áo ta nhưng lại bị nàng rút ra.
Nàng luôn cười nói: “Tay ta lạnh, đừng làm lạnh Uyên Uyên.”
Nhưng mà.
Lúc này tay nàng.
Lại còn lạnh hơn cả trong ký ức của ta.
Ta có làm ấm thế nào cũng không ấm lên được chút nào.
Tạ Điền bước nhanh đến trước giường: “Sao…”
Nói một câu, giọng đã khàn đặc không nói nên lời.
Hắn hít thở một lúc, đột nhiên lên tiếng.
“Giả.”
Trong lòng ta run lên, không dám động đậy.
Bởi vì, đến tận bây giờ ta cũng không dám chắc cái chết của tỷ tỷ là thật hay giả.
Nàng không hề nói gì với ta.
Cố gắng bình tĩnh lại, ta mắt đỏ hoe, ngẩng đầu nhìn Tạ Điền.
Nhưng thấy hắn lạnh lùng nhìn tỷ tỷ, nghiến răng nói: “Một người kiêu ngạo như nàng, sao có thể vì một bình thê mà tự vẫn?”
Hắn dần bình tĩnh lại: “Nói đi, đây lại là trò gì của hai tỷ muội các ngươi?”
“Thuốc giả chết? Hay là thuật dịch dung?”
Hắn giọng điệu châm chọc: “Phí công như vậy, chỉ để ép ta không cưới Vi Như?”
“Tỷ tỷ ngươi đúng là nhiều trò.”
“Câm miệng!”
Ta thuận tay cầm đồ vật trên giường ném về phía hắn: “Tỷ tỷ còn chưa chôn cất, ngươi nói những lời này không sợ trời phạt sao?”
Tạ Điền sắc mặt khó coi.
Một lúc lâu.
Hắn tiến lên, bắt mạch cho tỷ tỷ.
Bàn tay bắt mạch nặng nề buông xuống.
Hắn muốn nói gì đó nhưng môi lại run dữ dội.
Kết quả tự nhiên không cần nói cũng biết.
Ta không nhịn được nữa, nước mắt rơi lã chã.
Nhỏ xuống mu bàn tay tỷ tỷ, lại trượt xuống, thấm vào chăn.
Ta phát hiện ra một góc giấy dưới chăn.
Ta từ từ rút ra.
Mở ra.
Trên đó chỉ có vài câu thơ.
“Nguyện được một người tâm đầu ý hợp, bạc đầu không xa rời.”
“Nghe nói chàng có hai lòng nên đến quyết tuyệt.”
Tạ Điền cứng đờ rất lâu, run rẩy, giật lấy tờ giấy trong tay ta.
Chỉ có vài câu nhưng hắn lại nhìn rất lâu.
Đôi tay khi cầm cung có thể bắn trúng mục tiêu cách xa trăm bước, lúc này lại run đến nỗi suýt không cầm nổi tờ giấy.
Hắn mặt cắt không còn giọt máu, giọng khàn đặc trong nháy mắt: “Tô Vũ…”
Ta nắm tay tỷ tỷ lạnh ngắt, cười ra nước mắt: “Giờ thì ngươi hài lòng rồi chứ? Ngươi có thể vô tư vô lự cưới ả kỹ nữ kia làm thê tử rồi.”
“Tạ Điền, là ngươi bức chết tỷ tỷ ta.”
“Ngươi có mặt mũi gì mà rơi nước mắt?”
Tạ Điền loạng choạng, đưa tay vịn vào tường, ngón tay nghiến chặt đến mức chảy máu.
Ánh đèn bao quanh khuôn mặt hắn.
Trắng bệch một màu.
Có thứ gì đó nhỏ xuống, một giọt, hai giọt.
Làm ướt tờ giấy kia.
Rơi xuống đất không một tiếng động.
8
Tỷ tỷ đã được chôn cất.
Ta không cho phép bất kỳ ai đụng vào thi thể tỷ tỷ.
Tạ Điền vốn định sai người kéo ta ra nhưng hễ ai đụng vào ta, ta liền phát điên khóc lóc.
Tạ Hành không đành lòng, đứng chắn trước mặt ta, không cho bất kỳ ai ngăn cản nữa.
Ta chôn cất tỷ tỷ.
Đợi Tạ Điền và những người khác vừa đi, ta lập tức đào nàng lên.
Ta đưa tỷ tỷ đến một ngôi miếu hoang đổ nát, an trí nàng xong xuôi mới lặng lẽ quay về phủ.
Nhưng mà.
Nhưng mà…
Ba ngày rồi.
Thi thể đã bốc mùi, tỷ tỷ vẫn không như ta đoán mà tỉnh lại.
Mùa hè oi bức, không biết qua bao nhiêu ngày, khi ta đến miếu hoang thì phát hiện thi thể tỷ tỷ đã sinh giòi.
Những con giòi đó bò lúc nhúc trên người nàng, gặm nhấm cơ thể mà tỷ tỷ từng nâng niu.
Ta không đành lòng nhìn nữa.
Ta khóc nức nở, chôn cất tỷ tỷ.
Cho đến lúc này, ta mới không thể không tin.
Tỷ tỷ thật sự đã——
Chết rồi.
9
Hôm đó về phủ, ta ngã bệnh.
Trong mơ thấy tỷ tỷ đến thăm ta.
Nàng vuốt mặt ta, cười mắng ta ngốc.
Tỉnh lại thì lại muốn khóc.
Nhưng ánh mắt liếc sang.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetLại thấy khuôn mặt của một nha hoàn xa lạ.
Nàng chớp mắt với ta.
Mở miệng, lại là giọng của tỷ tỷ: “Uyên Uyên, đi thôi.”
“Tỷ tỷ dẫn ngươi đi nuôi nam sủng.”
Ta nhìn nàng ta một lúc lâu, cắn môi khóc.
“Tỷ tỷ, bây giờ cũng là mơ sao?”
“Sao tỷ lại thay đổi diện mạo rồi, mặt to hơn, lông mày cũng nhạt hơn…”
Nha hoàn véo mặt ta: “Muội xem đây còn là mơ không?”
Vẫn là giọng của tỷ tỷ.
Ta kinh ngạc nhìn nàng.
“Suỵt.” nàng đưa ngón trỏ lên môi: “Đừng lên tiếng, đi theo tỷ tỷ.”
Tư duy của ta dần trở nên rõ ràng.
Thật sự là tỷ tỷ.
Ta lập tức nhẹ nhàng bước xuống giường.
Tỷ tỷ thật sự chưa chết.
10
Tỷ tỷ đổi cho ta một bộ quần áo của nha hoàn, lại đắp lên mặt ta một chiếc mặt nạ da người đơn giản.
Cứ như vậy đưa ta trốn khỏi phủ tướng quân.
Trên phố rẽ trái rẽ phải, tỷ tỷ đưa ta lên một chiếc xe ngựa đỗ ở đầu ngõ nhỏ.
Một đường phi như bay.
Rời khỏi cái lồng gọi là phủ tướng quân.
Cũng… rời xa Tạ Hành.
Một đường chạy ra khỏi kinh thành, trên đường đi về phía nam, tỷ tỷ ngồi xổm trước mặt ta, nhìn ta một lúc lâu.
Khi ta tủi thân rơi nước mắt.
Nàng thở dài, lau nước mắt cho ta: “Bị dọa sợ rồi sao? Đều tại tỷ tỷ.”
Ta lắc đầu.
Ta biết mình khá ngốc.
Diễn xuất cũng không tốt, chỉ cần căng thẳng là dễ dàng lộ tẩy.
Nếu tỷ tỷ nói cho ta biết sự thật sớm hơn, chưa nói đến Tạ Hành, kẻ phế vật giống ta, ta sợ là thật sự không thể lừa được tên khốn Tạ Điền kia.
Trên đường đi, tỷ tỷ hỏi ta.
“Tạ Hành tuy rằng có phần phóng túng nhưng xuất thân tốt, đối xử với muội cũng rất tốt, muội…”
Nàng do dự một chút: “Thật sự nỡ sao?”
Ta vội vàng gật đầu.
“Nỡ!”
“Chỉ cần được ở bên tỷ tỷ, ta cái gì cũng nỡ.”
Ta nói thật.
Nhưng mà, nghĩ đến đôi mắt đào hoa luôn nhìn chằm chằm ta trên giường, không hiểu sao, trong lòng vẫn luôn thấy nặng trĩu.
11
Ta và tỷ tỷ một đường đi về phía nam.
Ở một ngôi làng nhỏ tại Giang Nam định cư.
Chúng ta mua một căn nhà.
Nuôi mấy con mèo, mấy con chó nhỏ, còn có——
Vài nam sủng.
May mà tiền lộ phí tỷ tỷ mang theo đủ dùng.
Tạ Điền tuy rằng lạnh nhạt với nàng về phương diện tình cảm nhưng lại khá hào phóng, Tạ Hành đối với ta càng như vậy.
Những đồ vật quý hiếm, đồ vật nhỏ quý giá trong phủ, Tạ Hành đều sẽ tranh thủ đưa đến phòng ta trước.
Mặc dù.
Ta chưa từng nhìn nhiều hơn một lần.
Nhưng tỷ tỷ đều đã âm thầm bán đi, đổi hết thành ngân phiếu lộ phí, đủ để chúng ta sống ở ngôi làng nhỏ dựa vào núi gần sông này mấy đời.
Ngày thường, nam sủng này cày ruộng thì nam sủng kia dệt vải, nam sủng nọ gánh nước thì nam sủng này cày ruộng.
Sống sờ sờ biến mấy tên yêu tinh chỉ biết dựa vào nhan sắc thành những người nông dân thô kệch.
Còn ta và tỷ tỷ thì ngắm hoa, nuôi cá.
Cuộc sống thật là vui vẻ.
Nhưng mà.
Gần đây tỷ tỷ luôn kêu đau đầu, ngày nào cũng chạy đến chỗ Bùi đại phu.
Ta thấy có chút không ổn.
Bùi đại phu tên một chữ là Dự, là đại phu duy nhất trong làng chài nhỏ.
Mấy cuốn sách y học tổ truyền mỗi ngày gần như bị hắn lật nát.
Bùi đại phu là người tốt.
Là người rất đẹp.
Ít nhất thì mạnh hơn tên chó Tạ Điền kia nhiều, đôi mắt luôn chứa nụ cười, ôn nhu đa tình.
Hôm nay tỷ tỷ lại đi từ sáng sớm.
Ta phe phẩy quạt mo, men theo bóng cây đi đến nhà Bùi đại phu.
Quả nhiên tỷ tỷ đang ở trong sân nhà hắn.
Bùi đại phu đang bắt mạch cho tỷ tỷ.
Dưới gốc cây quế, Bùi đại phu cúi đầu bắt mạch, tỷ tỷ thì ngẩng đầu nhìn hắn.
Ánh mắt đó ngàn lần vạn lần dịu dàng vô cùng.
Tỷ tỷ nhất định thích hắn.
Bởi vì, ánh mắt nàng nhìn Bùi Dự, ta quá quen thuộc rồi——
Tỷ tỷ cũng luôn nhìn ta như vậy.
12
Tỷ tỷ thường chạy đến sân nhà Bùi đại phu.
Ngay cả Lâm thẩm bên cạnh cũng không nhịn được trêu ta: “Tiểu Uyên à, ta thấy tỷ tỷ ngươi và Bùi đại phu… e là chuyện tốt sắp đến rồi.”
Ta không nghe ra sự chế nhạo trong lời thẩm, chỉ cười theo: “Đúng vậy.”
“Bùi đại phu là người tốt, tỷ tỷ và ngài ấy, ta yên tâm.”
Trong làng nhiều phụ nữ và trẻ em, thỉnh thoảng nhà nào có người ốm, lại không có tiền khám bệnh, Bùi đại phu đều tự bỏ tiền túi mua thuốc sắc cho họ uống.
Thậm chí, gà vịt ngỗng chó của dân làng bị bệnh, cũng đều đến tìm Bùi đại phu.
Hắn cũng không bao giờ từ chối.
Luôn cười đáp ứng.
Người như vậy, tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện như Tạ Điền.
Tỷ tỷ đã khổ cả nửa đời.
Nên tìm một nơi nương tựa tốt như vậy.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.