08
Chu Hoan Nhan và Diêu Quang ở trong sân thầm thì to nhỏ ta cũng không lo lắng.
Bởi vì tiểu nha hoàn bên cạnh Chu Hoan Nhan là người của ta.
Ta đã báo cho ma ma bên cạnh mẫu thân biết không cần cản Chu Hoan Nhan gần gũi với mẫu thân nữa, chỉ cần luôn để mắt đến hành động của nàng ta là được.
Mặc dù lúc này mẫu thân vẫn chưa gần gũi với Chu Hoan Nhan giống như kiếp trước, nhưng cũng bị nàng ta dụ dỗ rất vui vẻ.
Giai đoạn này Chu Hoan Nhan đã lôi kéo không ít người, nói nàng ta là Nhị tiểu thư trong phủ cũng không ngoa.
Bản lĩnh của người thư đồng này từng bước tăng lên, nước dâng thuyền cao, ta liền mượn cơ hội lắp thêm cho nàng ta một tiểu nha hoàn.
Nếu không nàng ta cũng sẽ đến trước mặt mẫu thân làm ầm ĩ, không bằng ta sắp xếp cho nàng ta một người.
Chu Hoan Nhan đã chọn trúng Thúy Thúy nhỏ tuổi nhất trong nhóm nha hoàn, muốn tự bản thân bồi dưỡng thành người của mình.
Nhưng nàng ta không biết, mười nha hoàn được tuyển chọn đều là người của ta.
Nàng ta chọn ai cũng đều như nhau.
Kể từ khi Diêu Quang tới thăm lần này, số lần đến đây thường xuyên hơn.
Lần này hắn ta đến Giang Bắc sẽ không đi nữa, phụ thân dùng không ít sức điều hắn ta đến nơi này, với ý định bảo vệ hắn ta.
Tạm thời Diêu Quang ở gần đây, là nhà phụ thân tìm cho hắn ta.
Cũng không biết là phụ thân cố ý để cho hắn ta tới, hay là hắn ta mặt dày muốn tới.
Tóm lại, số lần hai người chúng ta gặp nhau càng ngày càng nhiều.
Không, là ba người chúng ta.
Dưới vỏ bọc là một nữ tử hài lòng với vẻ ngoài của mình, mỗi ngày ta ăn mặc như một con khổng tước rực rỡ.
Y phục mới được cắt đi cắt lại, đồ trang sức được thay đi thay lại, son phấn càng giống như là không lấy tiền, giống như lấy từ trong viện.
Về phần Chu Hoan Nhan, lăn qua lộn lại chỉ có mấy bộ y phục và đồ trang sức như vậy, căn bản không đủ nhìn.
Thật ra bạc mỗi tháng của Chu Hoan Nhan cũng không ít, cộng thêm mẫu thân khen thưởng, nàng ta vốn có thể sống một cuộc sống thoải mái.
Chẳng qua là, nàng ta còn phải lấp vào một cái động không đáy.
Hơn nữa căn bản không thể lấp đầy, chỉ biết càng lấp càng sâu.
Trong lòng Chu Hoan Nhan cảm thấy khó chịu, nhất là sau khi ánh mắt Diêu Quang dần dần bị ta hấp dẫn, nàng ta bắt đầu có tâm tư xiêu vẹo.
Mọi người trong phủ đều biết bây giờ Chu Hoan Nhan không chỉ là thư đồng của ta mà còn như tỷ muội của ta.
Viện tử của ta, thậm chí khuê phòng nàng ta cũng có thể tùy tiện ra vào.
Mẫu thân lại sắp xếp cho ta một nha hoàn thiếp thân khác.
Trưa hôm đó, nha hoàn vội vã báo lại, nói là lúc kiểm kê đồ trang sức của ta thì phát hiện mất vài món.
Ta hỏi thiếu những món gì thì nha hoàn ấp úng không nói ra lời.
Chu Hoan Nhan ở bên cạnh bồi ta đánh cờ nói vòng nói quanh, khi nàng ta nghe thấy nha hoàn không bằng không chứng mới hoàn hoãn không ít.
Ta ném bàn cờ, vô cùng tức giận.
“Ngay cả chút chuyện nhỏ này cũng làm không được thì các ngươi có ích gì! Chẳng bằng để quản gia phát bán hết các ngươi đi!”
Nha hoàn bị dọa sợ không nhẹ, quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.
Chu Hoan Nhan sao có thể bỏ lỡ cơ hội này, đích thân cầu xin thay cho nha hoàn thiếp thân của ta.
“Tỷ tỷ, cần gì phải tức giận với một đứa nha hoàn như vậy! Cho người lấy sổ sách ra đối chứng một chút chẳng phải sẽ biết sao?”
“Hôm nay ta sai nha hoàn kiểm kê hộp trang điểm ở hậu viện trong kho, đều là đồ trang sức không có giá trị quá lớn, nào có sổ sách gì đâu!”
Những đồ trang sức quý giá của ta và một số đồ trang sức có ý nghĩa đặc biệt đều được ghi vào sổ sách, mà ngày thường những thứ ta mua để đeo chơi kia đều được đặt tùy ý vào hộp trang điểm trong kho khi chúng còn mới.
Chu Hoan Nhan biết chuyện này nên vừa rồi nàng ta mới cố ý dò xét.
Ta không dấu vết cong khóe môi, “Được rồi, ném thì ném, cũng không phải là đồ có giá trị!”
Ta liếc nàng ta một cái, nhìn cái thứ đung đưa trên đầu nàng ta là biết kiểu mới ra.
“Tỷ tỷ, thất lạc đồ là chuyện nhỏ nhưng mặc kệ hạ nhân bay nhảy sẽ không tốt. Nếu không hay là báo quan đi?”
Chu Hoan Nhan giống như là đột nhiên nghĩ đến gì đó, “A! Là muội hồ nháo! Lão gia là quan lớn nhất Giang Bắc, chút chuyện nhỏ này truyền đi sẽ chỉ khiến người ta chê cười mà thôi!”
Ta cười thầm trong lòng, thiết kế như vậy để chờ nàng ta mắc câu.
Nàng ta thật sự đã cắn câu!
“Cũng đúng…” Ta cố ý do dự, “Được rồi, coi như chuyện này chưa từng xảy ra! Đừng nói cho người khác biết, kẻo mẫu thân phát hiện ra lại mắng ta!”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetGần đây mẫu thân luôn tìm lý do mắng ta, nhìn đâu cũng thấy ta không vừa mắt, người trong phủ đều biết chuyện này.
Tất nhiên, trong này không thiếu Chu Hoan Nhan khích bác ly gián.
Tiễn Chu Hoan Nhan đi, ta thủ thỉ với nha hoàn thiếp thân: “Nói với Thúy Thúy để ý kỹ hơn chút!”
09
Sau khi Diêu Quang đến Giang Bắc, giữa những người quyền quý qua qua lại lại nhiều hơn.
Ai cũng biết hắn ta là tế tử tương lai của phụ thân nên đương nhiên đồng ý tiếp xúc với hắn ta.
Tương tự như vậy, các quý nữ cũng qua lại thường xuyên hơn.
Đặc biệt là thiệp mời mời ta được niêm phong lần lượt gửi đến phủ.
Thiệp mời ta quá nhiều nên dứt khoát cũng mời tất cả các nàng đến chỗ ta tụ họp một chút.
Ngày tổ chức yến hội, Chu Hoan Nhan cũng tham dự.
Vốn nàng ta không có tư cách tham gia, nhưng nàng ta đến cầu mẫu thân.
Mẫu thân còn thưởng cho nàng ta một bộ trang sức phù hợp, ngay cả y phục mới cũng được làm từ chất liệu ngang hàng với ta.
Tướng mạo của Chu Hoan Nhan xuất chúng hơn cả ta, tuy khí chất không quá phóng khoáng, nhưng cách ăn mặc rất ra dáng, xen lẫn trong một đám quý nữ không hề đột ngột.
Thiên kim của đối thủ một mất một còn của phụ thân cũng đến, nói chuyện kẹp thương mang gậy, thật không có chút khách khí nào với ta.
Ta hiểu nàng ấy, thế hệ phụ thân là đối thủ một mất một còn, thế hệ con cái cũng không khác mấy.
Cho nên ta cũng không khách khí với vị đích nữ Mạnh gia này.
Mạnh Uyển Nhi thấy không chiếm được tiện nghi gì ở chỗ ta liền đâm mũi dùi về hướng Chu Hoan Nhan.
“Ồ, chẳng qua chỉ là một nha hoàn được mua về, thật sự coi mình là Nhị tiểu thư trong phủ này đấy à! Ăn mặc nhân mô cẩu dạng cũng chỉ trông vào chủ tử ban thưởng cho mà thôi!”
“Chỉ có điều đã nói rồi, cả người ngươi còn không đáng tiền bằng chiếc vòng cổ trên cổ con chó nhà ta đâu!”
Xung quanh có không ít tiếng cười nhạo.
Đôi mắt của Chu Hoan Nhan thoáng chốc đỏ một vòng.
Ngày thường hạ nhân trong phủ dưới sự bày mưu đặt kế của ta, cố ý tâng bốc nàng ta, đương nhiên khiến nàng ta sinh ra cảm giác ưu việt, nàng ta há có thể chịu được người khác làm nhục như vậy.
“Mạnh tỷ tỷ nói đùa! Chu gia của ta nổi tiếng đối xử tử tế với hạ nhân! Hỏi thử nha hoàn nhà nào có thể phô trương lãng phí như ta vậy?”
“Nhưng mà Chu gia quả thật không so được với Mạnh gia, cầm chó khi người, bắt người khi chó!”
Mạnh Uyển Nhi cậy mạnh quá đáng, thường xuyên tùy ý đánh chửi hạ nhân, nhưng đối xử với sủng vật quả thật dịu dàng lạ thường.
Nhưng không ai dám nói những lời này trước mặt nàng ấy.
Phải biết, nàng ấy không chỉ có thể tùy ý đánh hạ nhân nhà mình mà phát điên lên thì ai cũng dám đánh.
Sở dĩ ta mời nàng ấy tới cũng bởi vì nàng ấy dễ bị chọc giận.
Màn kịch tiếp theo, nhóm quý nữ dù ở thân phận nào cũng không dám phối hợp.
Mạnh Uyển Nhi hoàn toàn bị những lời này chọc giận, động thủ ngay tại chỗ.
Vừa rồi ta cố ý nhích sang một bên để Chu Hoan Nhan hoàn chỉnh lộ ra trước mặt Mạnh Uyển Nhi.
Bốp bốp hai tiếng!
Chu Hoan Nhan bị đánh ngã trên đất, gương mặt trắng noãn lập tức sưng lên!
“Thứ gì thế! Sao dám ầm ỉ ở trước mặt bổn tiểu thư ! Thật là xui xẻo!”
Ta nhanh chóng bước tới đỡ lấy, Chu Hoan Nhan cảm thấy mất mặt trước mặt nhóm quý nữ nên dùng sức hất tay ta ra.
“Mạnh Uyển Nhi, ngươi làm hỏng đồ trang sức của ta, ngươi bồi thường nổi không?”
Mọi người đều biết mặc dù Mạnh gia là thế gia vọng tộc nhưng mẫu thân Mạnh Uyển Nhi mất sớm, trong phủ hiện do di nương quản lý.
Của hồi môn của mẫu thân nàng ấy bị di nương thiết kế, đã bị tịch thu từ lâu.
Cho nên Mạnh Uyển Nhi chỉ được cái hống hách chứ không hề có tiền của.
Câu nói “Không bồi thường nổi” của Chu Hoan Nhan thật sự khiến nàng ấy nhói như kim châm.
“Chu Hoan Nhan! Có gì mà bổn tiểu thư không bồi thường nổi, ta liền bồi thường cho ngươi!”
Vừa nói nàng ấy giơ tay lên qua loa đánh một trận vào đầu Chu Hoan Nhan.
Chu Hoan Nhan không ngờ Mạnh Uyển Nhi lại động thủ, hiển nhiên nàng ta không dám đánh trả, chỉ có thể liều chết bảo vệ mặt.
Bộ trang sức mới kia rơi xuống đất, vỡ vụn và bẩn thỉu.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.