11
Nhất thời, trong ngoài hoàng cung đều là tin tức về ta.
Mọi người đều nói sủng phi của Thẩm Đình Chi mới nạp không thể mang thai, không thể nối dõi cho hoàng gia.
Ta sắp xếp tai mắt ở Hầu phủ, đặc biệt tìm hiểu chuyện của Lâm Ngữ Hi.
Nhưng gần đây, tin tức tai mắt đưa cho ta đều là tin Lâm ngữ Hi mang thai, ta bị bá tánh trong kinh thành mắng là nỗi nhục của nữ tử.
Chuyện này thậm chí còn đến tai Thái Hậu.
Ta bị ma ma mời đến Cảnh Đức Cung để gặp Thái Hậu.
Khi nhìn thấy Thái Hậu cao quý, tim ta đập như trống.
“Thần thiếp gặp qua Thái Hậu nương nương, nương nương vạn phúc kim an.”
Thái Hậu thản nhiên nói “Ừm” một tiếng, ánh mắt liếc nhìn cái bụng phẳng lì của ta.
“Được hoàng đế sủng hạnh hơn mấy tháng, nhưng bụng lại không hề có động tĩnh.”
Thái Hậu hạ giọng chất vấn:
“Chẳng lẽ lời đồn trong cung là sự thật?”
Ta lập tức quỳ xuống, thấp giọng nói:
“Thái y đã kiểm tra thân thể của thần thiếp, không hề nói thần thiếp có chứng không thể mang thai.”
Nghe vậy, sắc mặt của Thái Hậu hơi dịu đi.
Bà ta xua tay, ma ma lập tức đưa thái y đang đợi ngoài điện vào.
Mí mắt ta giật giật, Thái Hậu có chuẩn bị từ trước.
“Nếu không phải sự thật thì tốt nhất là để thái y khám cho ngươi.”
“Thần thiếp tạ ơn ân điển của Thái Hậu.”
Từ thái y bước vào, bắt mạch cho ta.
Lúc đầu hắn ta cau mày, sau đó dần dần thả lỏng.
Sau đó, Từ thái y trực tiếp quỳ xuống.
“Chúc mừng Thái Hậu nương nương, Chiêu Nghi nương nương đã mang thai, long tử trong bụng khỏe mạnh!”
Thời gian gần đây, ta vẫn luôn uống thuốc hỗ trợ mang thai.
Tính ra ta đã không có kinh nguyệt trong một thời gian.
Ta luôn nghĩ là do tức cơ hoàn dẫn đến kinh nguyệt không đều.
Nhưng không ngờ mình lại có thai.
Thái Hậu lại càng vui mừng hơn.
“Thật sự?”
Thái Hậu lập tức tháo chuỗi ngọc trắng ra đeo vào tay ta.
“Ai gia cũng đang suy nghĩ cho thế hệ sau của hoàng thất, ngươi có thể yên tâm nghỉ ngơi, yên tâm dưỡng long thai.”
Ta vuốt ve hạt châu, mỉm cười nhẹ nhàng:
“Tạ Thái Hậu.”
Chỉ trong một ngày, tin tức về việc ta mang thai lan truyền khắp hoàng cung.
Thẩm Đình Chi tuyên bố tin vui trên triều đình, các đại thần cũng liên tiếp chúc mừng hắn.
Những ngày này, ta vẫn luôn trong trạng thái tĩnh dưỡng, không dám có bất cứ sơ suất nào.
Không dễ gì ta mới có thai.
Không lâu sau đó, khi thai khí ổn định, Thẩm Đình Chi tổ chức cung yến để mừng ta mang thai.
Khi phi tần trong hậu cung có thai, không nên làm rầm rộ như vậy.
Nhưng Thẩm Đình Chi lại nói:
“Đây là đứa con đầu lòng của trẫm nên trẫm rất coi trọng.”
Vì vậy, Hầu gia dẫn Lâm Ngữ Hi, cha ta dẫn nương ta đến dự yến tiệc trong cung.
Khi ta gặp lại nương, y phục và cách trang điểm của bà ấy đã thay đổi rất nhiều.
Dù sao bây giờ ta là Chiêu Nghi, cuộc sống của bà ấy ở phủ tướng quân cũng tốt hơn.
Bụng của Lâm Ngữ Hi phồng lên, đặc biệt rõ ràng.
Khuôn mặt nàng ta hồng hào tự nhiên, vẻ mặt hạnh phúc.
Trước khi yến tiệc bắt đầu, Thẩm Đình Chi vẫn còn ở Dưỡng Tâm Điện.
Lâm Ngữ Hi cười lạnh, lộ ra nụ cười quyết tâm giành chiến thắng.
Ta không biết nàng ta đang cười cái gì, ta mơ hồ có dự cảm không lành.
Cho đến khi Lâm Ngữ Hi và Lương phi đứng cùng nhau, tim ta hoảng hốt hai lần.
Lương phi kiên định bước tới, ánh mắt nhìn thẳng vào ta.
Sau đó, nàng ta nghiê người hành lễ:
“Khởi bẩm Thái Hậu, thần thiếp muốn tố giác Lâm Chiêu Nghi tư thông với thị vệ bên cạnh bệ hạ!”
Lòng ta run lên, lập tức đánh rơi tách trà trên tay.
Đê tiện!
Lâm Ngữ Hi đã lợi dụng Lương phi còn nhỏ tuổi, dễ dàng bị người khác thao túng tâm trí, lợi dụng nàng ta tới tố giác ta.
12
Lời này vừa nói ra, toàn bộ cung yến đều im lặng.
Tất cả bọn họ đều nhìn ta.
Vẻ mặt Thái Hậu không vui, trong mắt tràn đầy tức giận.
“Lương phi, ngươi có chứng cứ gì không? Vu khống Chiêu Nghi chính là đại tội!”
Lương phi thẳng lưng, nghiêm túc nói:
“Thần thiếp có nhân chứng, nghe nó lúc Chiêu Nghi nương nương ở chùa đã không yên phận, lén lút hẹn hò với người nào đó ở hồ băng sau núi!”
Nghe vậy, sắc mặt Thái Hậu đột nhiên biến đổi, tức giận gầm lên:
“To gan!”
Trong phút chốc, tất cả mọi người đều quỳ xuống.
Ta quỳ trên mặt đất, vẻ mặt không thay đổi, nhẹ giọng nói:
“Thần thiếp chưa từng dan díu đến bất cứ người nào, xin Thái Hậu nương nương minh giám!”
Nghe vậy, Lương phi cười khẩy một tiếng:
“Chiêu Nghi nương nương, ngay cả nha hoàn Tiểu Điệp bên cạnh ngươi cũng thừa nhận ngươi tư thông với thị vệ, ngươi còn muốn ngụy biện?”
Ta ngạc nhiên ngước lên, ánh mắt đầy khiếp sợ.
“Tiểu Điệp?”
Tiểu Điệp đang quỳ bên cạnh ta lập tức đứng dậy bước tới:
“Hồi Thái Hậu, chính mắt nô tỳ đã nhìn thấy nương nương nhìn thấy nhìn vật nhớ người, suốt ngày nhìn khoá đồng tâm mà buồn bã.”
“Gần đây nô tỳ phát hiện nửa mảnh khóa đồng tâm còn lại đang ở trên người thị vệ.”
Bên hông ta chỉ lộ ra nửa mảnh khoá đồng tâm.
Ta nắm chặt tay, ánh mắt càng lạnh hơn.
Khoảnh khắc ngước mắt lên, ta nhìn thấy nụ cười vui vẻ của Lâm Ngữ Hi.
Nàng ta đẩy Lương phi ra tố giác ta, còn chính mình lại đứng ngoài cuộc.
Quả thực là một kế hoạch tốt!
Lương phi bước tới lấy khóa đồng tâm từ tay ta:
“Đây là tín vật đính ước của bọn họ!”
Sắc mặt Thái Hậu thay đổi rõ rệt, ánh mắt càng tức giận hơn:
“Lâm Thanh Thù, hiện tại ngươi còn có cái gì muốn nói không?”
Ta cúi đầu, giao khóa đồng tâm cho ma ma, giọng run run nói:
“Tình cảm của thần thiếp đối với bệ hạ có trời đất chứng giám, nếu người không tin thì có thể lục soát.”
Thái Hậu ra lệnh lục soát toàn bộ Chiêu Hoa Điện.
Bao gồm cả nơi ở của thị vệ cũng lục soát toàn bộ.
Các đại thần trong cung yến liên tục nghị luận.
Sắc mặt cha nương ta ngày càng trở nên khó coi.
Thái Hậu lạnh lùng nhìn ta, sắc mặt tối sầm.
Hiện tại chắc chắn bà ta không tin ta.
Tiểu Điệp nói rất có đạo lý, thậm chí còn có vật chứng.
Đổi lại là ai cũng không thể giải thích được tình hình lúc đó.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetChẳng bao lâu, thái giám đã tìm được nửa còn lại của khóa đồng tâm từ phòng của thị vệ.
Ma ma lập tức so sánh, phát hiện hai nửa được khóa đồng tâm khớp với nhau.
Thái Hậu lập tức tức giận, hung hăng ném khoá đồng tâm xuống đất.
“To gan! Thân là Chiêu Nghi đương triều thế mà lại tư thông với thị vệ, ngay cả hài tử trong bụng…”
Thái Hậu không đành lòng nói thêm nữa, ngực tức giận kịch liệt phập phồng.
Lương phi thuận thế quỳ xuống, nhỏ giọng nói:
Thái Hậu, Chiêu Nghi nương nương đã tư thông với thị vệ trong chùa vào nửa năm trước.”
“Chỉ sợ hài tử trong bụng không phải long thai mà chính là nghiệt chủng!”
Những lời lẽ bẩn thỉu quét qua khắp đại điện.
“Đây quả thực là sỉ nhục hoàng thất, nhục nhã của vương triều, nữ nhân này nên bỏ vào lồng heo, tru di cửu tộc!”
“Hiện tại tất cả nhân chứng và vật chứng đều ở đây, Lâm Thanh Thù, ngươi còn có lời gì để nói?”
“Lâm tướng quân, đây chính là nữ nhi tốt mà ngươi nuôi dưỡng, thật không biết xấu hổ!”
Mọi người đều tức giận, muốn dùng ngàn con dao chém ta thành từng mảnh!
Lâm Ngữ Hi đắc ý nhìn về phía ta, dường như đang muốn nói:
“Từ nhỏ tới lớn ngươi đều kém hơn ta, cho dù là hiện tại.”
Thái Hậu lập tức ra lệnh:
“Người đầu, bắt lấy Lâm Thanh Thù!”
Ngay lập tức, tất cả thị vệ đều tiến về phía ta.
Nhưng bọn họ còn chưa kịp đến gần, một giọng nói tràn ngập đe doạ vang lên trong đại điện.
“Ai dám nói con cháu hoàng thất là nghiệt chủng, lập tức kéo ra ngoài chém đầu!”
13
Thẩm Đình Chi từng bước một đi về phía trước, vẻ mặt càng ngày càng lạnh nhạt.
Hắn đưa tay ra, nâng ta đứng dậy khỏi mặt đất.
“Không sao chứ?”
Ta yếu ớt ngã vào lòng ngực hắn, nước mắt lưng tròng:
“Bệ hạ, thần thiếp bị oan.”
Nhìn thấy cảnh tượng này, Thái Hậu tức giận đến trừng mắt.
“Hoàng đế, ngươi sủng hạnh ai, ai gia chưa từng phản đối, nhưng ai gia không thể để ả yêu nữ này ở bên cạnh ngươi, đem tai hoạ đến cho ngươi!”
Dứt lời, Thái Hậu nhìn ma ma một cái.
Ma ma lập tức đưa chiếc khóa đồng tâm trên mặt đất cho Thẩm Đình Chi.
“Cái khóa đồng tâm này hợp lại thành một, chứng minh Lâm Thanh Thù tư thông với thị vệ!”
“Nhân chứng vật chứng đều ở đây, nàng đừng hòng ngụy biện lần nữa!”
Nhìn thái độ của Thái Hậu lại cứng rắn như vậy, Lâm Ngữ Hi càng thêm đắc ý.
Lầm tưởng cho dù hiện tại ta được sủng ái thì sao? Ngay cả hoàng thượng cũng không thể bảo vệ ta.
Thật đáng tiếc phải làm nàng ta thất vọng.
Nhưng giây tiếp theo, Thẩm Đình Chi lại lấy ra chiếc khóa đồng tâm giống hệt.
Hắn thản nhiên ném nửa còn lại của chiếc khóa đồng tâm sang một bên.
Chỉ để lại mảnh khóa đồng tâm của ta, ghép lại với nhau, vẫn khớp hoàn hảo.
Thái Hậu cau mày, sửng sốt một lát.
Nụ cười của Lâm Ngữ Hi lập tức tắt đi.
Thẩm Đình Chi nhướng mày, nhẹ giọng nói:
“Không phải chỉ là một mảnh khóa sao? Trẫm cũng có một cái!”
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều sửng sốt.
Tình huống gì đây?
Thẩm Đình Chi ném chiếc khóa đồng tâm sang một bên, bình tĩnh nói:
“Không chỉ có trẫm, còn có tất cả hạ nhân của Chiêu Hoa Điện, còn công công ở Dưỡng Tâm Điện đều có.”
Nghe vậy, các công công lập tức lấy khoá đồng tâm bên eo ra.
Khóe miệng Lâm Ngữ Hi giật giật, nhìn đến trợn mắt há mồm.
Thẩm Đình Chi nghiêng đầu nhìn Tiểu Điệp bằng đôi mắt u ám và sâu thẳm.
“Ngươi không có sao?”
Tiểu Điệp lập tức sợ hãi quỳ xuống.
“Cầu xin nương nương, bệ hạ, nô tỳ biết mình đã sai.”
“Nếu ái phi không đưa khoá đồng tâm cho ngươi tức là nàng tin tưởng ngươi.”
Ánh mắt Thẩm Đình Chi càng lạnh, nói.
“Lôi ra ngoài, dùng gậy đánh chết hắn.”
Mọi người đều chết lặng.
Tiểu Điệp tê liệt ngã xuống đất, nhanh chóng bò đến quỳ xuống trước mặt ta:
“Nương nương, xin hãy cứu nô tỳ.”
“Nô tỳ đã biết sai rồi, cầu xin nương nương tha mạng!”
Mũi tên đã bắn đi thì không thể quay đầu.
Nếu nàng ta đã chọn con đường này thì phải trả giá lớn.
Tiểu Điệp khóc lóc đến khàn giọng, bị người kéo ra ngoài.
Chiêu Hoa Điện rơi vào im lặng.
Thái Hậu thở dài, thấp giọng hỏi:
“Vậy sự việc sau núi tại chùa cũng là bịa đặt sao?”
Nói xong, ánh mắt sắc bén của Thái Hậu nhìn Lương phi.
Lương Phi sợ đến mức không dám lên tiếng.
Thẩm Đình Chi chủ động thừa nhận:
“Đúng là có chuyện như vậy.”
Thẩm Đình Chi nắm tay ta, bình tĩnh nói:
“Việc xảy ra ở sau núi là chuyện giữa trẫm và Thanh Thù, không liên quan gì đến người khác.”
“Cái hồ đó là chỗ đính ước của trẫm và nàng ấy, nhưng lại bị người cố ý bôi nhọ thành chỗ tư thông dâm loạn, đáng tội gì?”
Lương phi vội vàng quỳ xuống đất, đẩy trách nhiệm:
“Xin hoàng thượng thứ tội, thần thiếp cũng bị tiện tì lừa gạt.”
Sắc mặt Thẩm Đình Chi lạnh lùng, trong mắt tràn đầy lãnh lẽo, tức giận nói:
“Lương phi tâm địa không trong sạch, vu khống và bịa đặt Chiêu Nghi, biếm vào lãnh cung, cả đời không được bước ra khỏi lãnh cung nửa bước!”
Lương phi bịch một tiếng ngã xuống đất, nước mắt không kìm được mà rơi xuống.
Nàng ta mới 14 tuổi nhưng đã bị người khác lợi dụng.
Bây giờ cả đời cũng không thể rời khỏi lãnh cung, chỉ sợ còn tệ hơn cả cái chết.
Ánh mắt tuyệt vọng của Lương phi nhìn ta:
“Tỷ tỷ, ta biết sai rồi, cầu xin tỷ cứu ta!”
Sai lầm lớn nhất của nàng ta là tin tưởng Lâm Ngữ Hi.
Trong toàn bộ quá trình, Lâm Ngữ Hi đều đứng ngoài cuộc, không tham gia vào dù chỉ một chút.
Cho đến khi, Lương phi lao tới trước mặt Lâm Ngữ Hi:
“Tại sao là giả? Rõ ràng đều có nhân chứng và vật chứng, vậy tại sao lại là giả? Mọi người đều lừa gạt ta!”
“Các ngươi đều lừa gạt ta, các ngươi đều lừa gạt ta…”
Hầu gia đã kịp thời bảo vệ Lâm Ngữ Hi, sai người kéo Lương phi đi..
Sau khi Lương phi bị đưa đi, ta duỗi tay đỡ bụng, suy yếu ngã vào lòng ngực Thẩm Đình Chi.
Thẩm Đình Chi lập tức luống cuống.
“Thanh Thù?”
Ta kịp thời nắm lấy cổ áo hắn, thì thầm nói:
“Thần thiếp đau bụng…”
Mọi người nhất thời kinh sợ, đến mức không dám thở ra tiếng.
Vẻ mặt Thẩm Đình Chi hoảng sợ, gầm lên một tiếng:
“Mau truyền thái y!”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.