12
Hạ Ngạn Lâm trả thù vừa nhanh vừa tàn nhẫn.
Đầu tiên là Đổng Gia bị sa thải, còn nhận được thư luật sư từ công ty, yêu cầu cô ta bồi thường tổn thất do cô ta lạm dụng quyền lực gây ra trong thời gian tại vị.
Lúc này tôi mới biết, cô ta dùng thân phận quản lý nhân sự để tuyển dụng người nhà đâu chỉ có mình tôi?
Người giật dây hối lộ cũng không chỉ có Chu Lập Dương.
Chỉ riêng tiền bồi thường đã có thể đào sạch gốc gác của Đổng Gia, thậm chí có thể gặp phải vào t//ù.
Chu Lập Dương đương nhiên cũng bị loại tư cách nhà cung ứng. Chẳng qua tội lỗi chủ yếu ở trên người Đổng Gia, không đến mức động đến căn cơ làm ăn của anh ta.
Đổng Gia xám xịt trở về Chu gia dưỡng thai, tôi lại ngoài ý muốn nhận được thông báo trúng tuyển của Hạ Ngạn Lâm.
Để bày tỏ xin lỗi vì đã hiểu lầm tôi, anh chủ động tăng thêm 10 nghìn tệ tiền lương mỗi tháng của tôi. Thu nhập của tôi bây giờ là 60 nghìn tệ một tháng.
Nhưng lúc này tôi ngược lại lại có chút do dự.
Tôi thực sự có thể làm việc với một chủ thuê có suy nghĩ thâm trầm như vậy sao?
Nhưng lão cáo già này lại chủ động chào hàng chính mình: “Ninh Dĩ, tiền lương của tôi trả cho cô có thể không phải cao nhất, nhưng mối quan hệ giữa các cá nhân trong gia đình tôi tuyệt đối là nhà đơn giản nhất mà cô có thể tìm được.”
Điểm này tôi quả thật không thể từ chối.
Đối với loại tay mơ mới vào nghề như tôi, kiểu gia đình cha đơn thân như Hạ Ngạn Lâm, tuyệt đối là đối tượng phục vụ tốt nhất. Mà tôi, đương nhiên cũng không làm Hạ Ngạn Lâm thất vọng.
Hiểu rõ thực lực và tâm tính tích cực vươn lên của tôi đều làm cho anh yên tâm.
“Hợp tác vui vẻ!” Tôi mỉm cười.
……
Lần sau nhìn thấy cả nhà chồng cũ, là ở khu biệt thự của Hạ gia. Bảo vệ thông báo cho tôi biết, nói có một gia đình ở bên ngoài cãi nhau muốn gặp tôi.
Lúc này tôi may mắn, tôi lựa chọn Hạ Ngạn Lâm làm đối tượng phục vụ.
Ban ngày anh đi làm, Điềm Điềm đi học, buổi trưa tôi đưa cơm cho anh, thời gian buổi chiều tôi có thể linh hoạt sắp xếp.
Vừa vặn có thể gặp người Chu gia đàng hoàng một lúc. Tôi đặc biệt mặc quần áo hàng hiệu, giày dép, còn đeo túi LV. Hiện tại tôi căn bản là không thiếu tiền tiêu.
Bởi vì chuyện Hạ gia đều là tôi xử lý, lúc tôi gia nhập ban chấp hành của người sở hữu xí nghiệp, quen biết rất nhiều phu nhân, còn có quản gia nhà họ.
Có tài nguyên, tôi giới thiệu thành công mấy vụ làm ăn.
Sau đó dùng tiền ly hôn mua cổ phần của một công ty quản lý gia đình nhỏ, hiện tại khu biệt thự này có rất nhiều khách hàng của tôi.
Những điều này tôi đều không giấu Hạ Ngạn Lâm, anh cũng ủng hộ tôi tự mình gây dựng sự nghiệp, chỉ cần không ảnh hưởng đến công việc của tôi.
Sau thời gian thử việc ba tháng, thành tích học tập của Điềm Điềm cải thiện đáng kể, anh chủ động sửa hợp đồng, thay thời hạn phục vụ của tôi thành 10 năm.
Anh không sợ tôi chạy.
Mối quan hệ tin cậy lẫn nhau này cũng khiến tôi vô cùng vui vẻ và dốc hết sức mình.
……
Vừa tới cửa, đội trưởng đội bảo vệ lập tức nghênh đón.
“Cô Giang, có người tự xưng là con của cô, nhất định ầm ĩ đi vào tìm cô.”
Tôi tỏ vẻ xin lỗi, đi về phía Chu gia.
Chu Lập Dương nhiệt tình đi về phía tôi.
“Bà xã?” Anh ta đánh giá tôi một phen, do dự gọi một câu.
Tôi cười lạnh một tiếng: “Anh còn chưa tỉnh ngủ à.”
Anh ta cười dối trá, đẩy con trai tôi: “Mau, Tiểu Tuấn, gọi mẹ.”
Con trai lắp bắp đi tới, trong mắt không thể tin: “Bà… thật sự là mẹ tôi?”
Tôi nhìn về phía con trai, cả người nó mập mạp, dưới mắt là quầng thâm mắt đậm, trên mặt dầu mỡ như là mấy ngày không tắm. Quần áo cũng nhăn nhúm, có vẻ rất không có tinh thần.
Tôi không nói lời nào, nó cau mày lầm bầm: “Không phải bà đang làm bảo mẫu cho người có tiền sao?”
Tôi sửa lại: “Là quản gia cao cấp. Con cũng lớn rồi, tầm mắt cũng phải mở rộng hơn một chút, phải bắt kịp thời đại.”
Đổng Gia vuốt bụng đã hiện rõ, chua xót nói: “Chị cả, nghe nói bây giờ lương của chị là 60 nghìn, cao hơn rất nhiều quản lý cấp cao.”
Trần Phi Dung hít vào trong miệng một ngụm khí lạnh, cao giọng: “Sáu mươi nghìn!”
Lúc này đội trưởng đội bảo vệ nói với Đổng Gia: “Cô thoạt nhìn lớn hơn cô Giang mười tuổi, vậy mà cô cũng thốt ra chữ chị cả được à.”
Tôi bật cười, Đổng Gia sờ mặt, nhìn tôi, giận mà không dám nói gì.
Không có hào quang của quản lý cấp cao, không có tiền tiết kiệm, cô ta đã không có tư cách kiêu ngạo từ lâu rồi.
Hai mắt Trần Phi Dung trừng lớn, bước một bước dài xông lên phía trước, giọng bén nhọn nói: “Mỗi tháng 60 nghìn, cũng chỉ cho con một nghìn phí nuôi dưỡng, như vậy không được! Ít nhất phải đưa chúng tôi năm mươi nghìn.”
“Một người phụ nữ như cô chỉ cần giữ mười nghìn tệ là quá lắm rồi!”
Thái độ xem như đây là chuyện đương nhiên kia làm tôi không nhịn được mà cười thành tiếng.
Lần đầu tiên biết, hóa ra trong x//ương c//ốt của người mẹ chồng chèn ép tôi mười mấy năm lại vô tri, tham lam như vậy.
“Không phải bà cho rằng tôi từng là con dâu bà, bà từng nhất thời bắt chẹt được tôi, là có thể khống chế cuộc đời của tôi nhỉ.”
“Cô!” Bà ta bị tôi nói cho nghẹn họng, ánh mắt xoay tròn, túm lấy con trai tôi ngang ngược nói: “Còn có Tiểu Tuấn nữa! Cho dù ly hôn cô cũng là mẹ của Tiểu Tuấn! Tiền cô kiếm được không cho con trai thì cho ai!”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTôi cười như không cười đánh giá con trai tôi.
Tuy rằng nó ghét bỏ tôi, nhưng cũng biết tốt xấu, ánh mắt cũng không dám nhìn thẳng vào mắt tôi, thậm chí có chút co rúm lại.
Trốn sau lưng Trần Phi Dung nhỏ giọng phụ họa một câu: “Bà đưa tiền cho bà nội bảo quản, về sau tôi còn nhận bà.”
Tôi lạnh lùng nói: “Không cần, tôi đã không còn là mẹ cậu rồi.”
Nó sửng sốt, xấu hổ la lên một tiếng, lại mắng: “Bà tự hào cái gì chứ! Bảo mẫu lương 60 nghìn một tháng! Coi người khác là kẻ ngốc, bà được người ta bao nuôi đúng không!”
“Tôi không hám đồng tiền bẩn của bà!”
Đứa nhỏ này thật sự hết thuốc chữa rồi.
Chu Lập Dương sờ mũi, lấy lòng nói: “Ninh Dĩ, em đừng nghĩ nhiều, Tiểu Tuấn ngầm khen em xinh đẹp đó. Trước đây anh cũng không biết em lại giỏi giang như vậy.”
Tôi lười nói chuyện với bọn họ, nhìn về phía Trần Phi Dung: “Tiền mà tôi kiếm được không liên quan gì tới bà, bên trên thỏa thuận ly hôn viết rõ không cho phép tôi thăm hỏi, bà cũng đừng lấy Tiểu Tuấn để uy hiếp tôi.”
Lại cảnh cáo Chu Lập Dương: “Còn anh nữa, đừng đến trước mặt tôi làm tôi ghê tởm, cái tát lần trước ở trong xe còn ngại chưa đủ đau sao?”
Đổng Gia biến sắc, nhéo lỗ tai Chu Lập Dương, lớn tiếng hỏi: “Anh có ý gì, thấy vợ cũ của anh có tiền, trở nên xinh đẹp, nên hối hận rồi?”
“Anh hại tôi mất việc làm, giờ muốn vứt bỏ tôi, không có cửa đâu!”
Chu Lập Dương vội vàng kêu đau giải thích.
Trần Phi Dung thấy tôi hoàn toàn không có ý định thương lượng, kéo con tôi rồi đẩy tới trước mặt tôi.
“Không đưa tiền thì mang Tiểu Tuấn đi! Cô đừng hòng thoải mái sống một mình! Chúng tôi mặc kệ đấy!”
Rõ ràng là muốn chơi xấu tôi.
Tôi buồn cười nhìn về phía Chu Tuấn: “Thế nào, đây cũng là các người bàn bạc hết rồi à?”
Sắc mặt nó khó coi, tròng mắt xoay vài vòng, đột nhiên kéo tay tôi khóc.
“Mẹ, con theo mẹ, bố và bà nội hoàn toàn không thương con, chỉ thích em trai trong bụng dì Đổng, chờ nó sinh ra con khẳng định không có ngày lành!”
Tôi trầm mặc nhìn nó chằm chằm, lẳng lặng nhìn nó diễn trò.
Nó hung hăng lau nước mắt, chỉ vào Đổng Gia lớn tiếng nói: “Mẹ, bà ta là mụ đàn bà xấu, sau lưng bà nội và bố ghét bỏ con, mắng con.”
“Có gì ngon cũng chỉ cho con gái của mình, còn lén lút đưa tiền tiêu vặt cho con gái, con ở nhà sống thật thê thảm mà!”
“Chu Tuấn, cậu thay đổi rồi.” Tôi buồn cười nhìn nó.
Nó nhìn tôi với vẻ mặt mơ hồ.
“Trở nên biết diễn kịch, nhưng tôi vẫn thích bộ dáng có khí phách của cậu trước kia hơn, đừng để tôi khinh thường cậu.”
Bị tôi nhìn thấu, sắc mặt nó đỏ bừng, bàn tay kéo lấy tay tôi cũng buông lỏng ra.
Nhưng miệng vẫn không cam lòng la lên: “Mẹ, mẹ đang nói cái gì, con không nghe hiểu.”
Tôi mặc kệ nó, xoay người nói với đội trưởng đội an ninh: “Báo cảnh sát đi, bọn họ tới lừa bịp tống tiền tôi.”
Tôi lạnh giọng cảnh cáo: “Đừng lấy Chu Tuấn ra uy hiếp tôi nữa, các người lấy thỏa thuận ly hôn làm trò đùa đấy à!”
“Còn ép tôi nữa, tôi sẽ làm cho công ty nhỏ của Chu Lập Dương không mở nổi!”
Chu Lập Dương lập tức toát mồ hôi lạnh: “Chuyện của Đổng Gia là do cô giở trò?”
Tôi khẽ cười: “Cả người cô ta toàn là sơ hở, còn cần tôi giở trò sao, Chu Lập Dương, anh nghĩ anh có thể sạch sẽ đến mức nào chứ?”
Chu Lập Dương nghiến răng nghiến lợi chỉ vào tôi: “Giang Ninh Dĩ, cô hay lắm! Tôi xem cô có thể đắc ý tới khi nào!”
Thấy đội trưởng đội bảo vệ đã báo cảnh sát, anh ta vội vàng kéo người một nhà rời đi.
Chu Tuấn không đạt được mục đích, còn bị tôi vạch trần bộ mặt, đột nhiên xông tới đẩy tôi một cái thật mạnh.
“Đồ đàn bà ác độc! Đi chet đi! Tôi thật sự không nhận bà nữa!”
“Cầu còn không được.”
“Một mụ bảo mẫu hôi thối mà thôi, còn không xứng xách giày cho bố nữa! Có vài đồng tiền thối thì ghê gớm lắm sao, ghê tởm!”
Tôi nhất thời không để ý, giày cao gót bị gập, trẹo một chân.
Một cơn đau nhói ập đến.
Tôi cắn răng chịu đựng, tuyệt tình nói: “Chỉ cần cậu đừng tới gần, sẽ không nhìn thấy tôi.”
Người một nhà tức giận rời đi.
Tuy rằng tôi đã sớm quyết định từ bỏ con trai, nhưng hôm nay mới nhận thức sâu sắc được, nguyên lai nó là người bị đầu đ//ộc sâu nhất trong nhà.
Từ nhỏ mưa dầm thấm đất, sự ghét bỏ của nó dành cho tôi đã khắc sâu trong x//ương tủy.
Vừa rồi khóc lóc kể lể, chẳng qua là cảm thấy có lợi.
Vừa thấy bị nhìn thấu, lập tức thay đổi sắc mặt.
Những lời chửi rủa này mới là lời thật lòng của nó.
Tôi chỉ có thể nói, giáo dục từ nhỏ của Trần Phi Dung và Chu Lập Dương đã quá thành công.
Chẳng qua trong lời chỉ trích Đổng Gia của nó, hẳn là không nói dối.
Tôi sẽ chờ, chờ ngày mâu thuẫn gia đình phức tạp của cuộc hôn nhân thứ hai này hoàn toàn bùng nổ!
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.