9.
Nhưng tôi không ngờ số phận lại thích trêu chọc tôi đến vậy. Tôi nhảy từ tầng chín xuống, vốn dĩ sẽ chet. Nhưng tôi được đỡ lại, tôi không chet mà rơi vào trạng thái thực vật.
Họ buộc phải đặt ống dẫn mỗi ngày, còn tôi nhận dinh dưỡng để sống sót qua ngày.
Bây giờ tôi buộc phải nghe Tư Lễ lật giở cuốn truyện cổ tích quý giá của tôi và nghiêm túc đọc cho tôi nghe một câu chuyện. Thứ mà anh ấy lật đến lại chính là “Con gái của Biển cả”.
Khi đọc mấy chữ này, anh ấy im lặng một lúc. Tôi nghĩ anh ấy nhất định nhớ đến hồi còn nhỏ, khi anh trai tôi tặng tôi bộ sách này, anh ấy đã đến đọc cho tôi nghe. Lúc đó chúng tôi vẫn còn là những đứa trẻ, trong nắng chiều, tôi lười biếng nằm trong lòng anh, nghe anh đọc sách.
Đọc xong Con Gái Của Biển Cả, tất cả chúng tôi đều im lặng một lúc.
Tôi thở dài, trong lòng có chút u sầu: “Nàng tiên cá cứ thế biến mất sao?”
Tư Lễ không nói gì.
Một lúc sau, anh vỗ nhẹ vào mặt tôi và nói: “Khi chúng ta lớn lên, em có làm nàng tiên cá nhỏ của anh không?”
Tôi vội vàng lắc đầu: “Em không muốn, em không muốn biến mất.”
Tư Lễ mỉm cười: “Nếu anh không bao giờ tìm được công chúa, em cũng sẽ không bao giờ biến mất.”
Giờ đây tôi đang nằm trên giường bệnh, nghĩ về tuổi thơ của mình, cảm giác như một thế giới xa xôi, như một tin cũ trên tờ báo ố vàng, và không ai ngoài tôi còn nhớ nữa.
Tôi vẫn còn nhớ ngày đó sau khi Tư Lễ về nhà, tôi đã dùng bằng nét vẽ trẻ con của mình viết một dòng trên trang cuối cùng của câu chuyện “Con gái của Biển cả”: [Tư Lễ nói rằng mình sẽ là nàng tiên cá của anh ấy, và anh ấy sẽ không bao giờ đi tìm công chúa, vĩnh viễn sẽ không bao giờ hãy để mình biến mất, ôi. Nếu không làm được sẽ biến thành chó con~]
Và bây giờ, Tư Lễ có lẽ đang đọc được dòng chữ đó. Bởi vì tôi nghe thấy tiếng cuốn sách nặng nề rơi xuống đất, đồng thời giọng nói của Tư Lễ trở nên khàn khàn.
Anh cúi xuống nhặt cuốn sách lên, môi anh chạm vào mu bàn tay gầy guộc của tôi. không hiểu sao anh ấy lại nhẹ nhàng hôn tôi, để lại một giọt nước mắt trên mu bàn tay tôi. Tôi muốn gạt những giọt nước mắt đó đi, nhưng tôi không thể, tôi không thể cử động.
Tôi rất khó chịu.
Cơ thể tôi cảm nhận được sự khó chịu của tôi, màn hình kêu bíp, các bác sĩ và y tá lo lắng chạy vào. Bác sĩ hét lên: “Oxy trong m//áu của bệnh nhân giảm quá nhanh!!!”
Giữa sự ồn ào và căng thẳng, tôi cảm thấy như có thứ gì đó nhẹ nhàng rời khỏi cơ thể mình. Tôi có cảm giác như giọng nói của Tư Lễ đang hét vào tai tôi, hét lên bảo tôi hãy cố thêm chút nữa.
Ồ, tôi không. Đây không phải là thế giới của tôi. Tôi là một kẻ không phù hợp, cũng không muốn ở lại nữa.
…
Nhưng thế giới này không sẵn lòng để tôi đi. Tôi ngày càng yếu đi nhưng cuối cùng tôi lại được cứu lần nữa. Bác sĩ nói nếu vẫn không thể khơi dậy được khát vọng sống của tôi thì kết quả lần sau sẽ còn tệ hơn thế này.
Ba mẹ và anh trai tôi đều vội vã đến bệnh viện.
Anh tôi tức giận khi nhìn thấy Tư Lễ: “Cậu đến đây làm gì?”
Trần Tư Đồng trả lời thay: “Anh ấy muốn đến gặp Tư Tư.”
Anh trai tôi chế nhạo nói: “Em thay Tư Tư quyết định muốn gặp hắn à? Em có biết rằng Tư Tư nhất định không muốn gặp tên phản bội đó không?”
Anh trai tôi chưa bao giờ nói như vậy với Trần Tư Đồng. Trước mặt cô ấy, anh luôn là người anh trai tốt nhất.
Tư Lễ giọng khàn khàn giải thích: “Tư Viễn, tôi chỉ muốn nhìn thấy Tư Tư…”
“Nhưng cậu không xứng.” Anh tôi lạnh lùng nói.
Tư Lễ tựa hồ cũng tức giận, cười nói: “Thế anh thì xứng sao?”
Anh ấy nói từng chữ một: “Trần Tư Viễn, anh thì xứng sao?”
Bầu không khí đối địch, rất căng thẳng. Vẫn là mẹ tôi đã cắt ngang cuộc đối đầu của họ bằng một giọng lạnh lùng: “Nếu muốn đánh nhau thì đi chỗ khác, xin đừng làm phiền con gái tôi.”
Tôi lập tức nghi ngờ mình đã nghe nhầm. Mẹ tôi nói đừng làm phiền con gái tôi. Bà ấy nói tôi là con gái bà ấy. Nếu không phải tôi không thể cử động thì chắc tôi đã khóc thật rồi.
Đáng tiếc, tôi biết đây là lần cuối cùng tôi nghe thấy điều này. Tôi hôn mê ngày càng thường xuyên hơn, thính giác của tôi ngày càng không rõ ràng và tôi có thể cảm nhận rõ ràng rằng cơ thể mình đang ngừng hoạt động.
Tôi sắp rời khỏi thế giới này.
10.
Những ngày tiếp theo, tôi rơi vào tình trạng hôn mê thường xuyên hơn và các chức năng cơ thể của tôi ngày càng yếu đi.
Thỉnh thoảng khi tỉnh táo, tôi có thể nghe thấy tiếng bố mẹ khóc bên cạnh. Mẹ tôi nói vào tai tôi rằng chỉ sau một đêm tóc ba đã bạc.
Mẹ bảo con ơi, con dậy nhanh rồi đưa ba đi nhuộm tóc nhé. Mẹ nói, con gái dậy đi, mẹ rất sợ, sợ không nhìn thấy con nữa. Bà ấy nói rằng con là đứa trẻ, mẹ nuôi từ nhỏ đến lớn, lớn lên trong vòng tay của mẹ. Làm sao mẹ quên con được đây?
“Xem trí nhớ của mẹ này,” Bà ấy khóc vào tai tôi: “Sao mẹ lại quên được chứ?”
Đôi khi tôi nghe thấy Trần Tư Đồng lau mặt cho tôi, vừa khóc vừa nói với tôi: “Tư Tư, tỉnh dậy đi, chúng ta sẽ thành chị em tốt.”
“Thực ra chị không hề ghét em, em cũng đâu làm gì chị, tại sao chị lại phải ghét em? Em dậy đi, bố mẹ và anh chị đều yêu thương em.”
Cảm ơn, bỏ đi, không kịp nữa rồi. Mấy người cứ sống tốt đi, tôi không tiếp được nữa. Sinh mệnh của tôi đã hoàn toàn cạn kiệt. Chỉ vài ngày này thôi. Chỉ cần chịu đựng thêm vài ngày nữa thôi.
Ba ngày sau, tôi lại được cứu.
Bác sĩ đã gọi điện cho gia đình tôi, bảo họ chuẩn bị, thế là xong.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetÔng ấy rất bực bội: “Có lẽ khát vọng sống của cô ấy đã xuống mức thấp nhất có thể rồi.”
Tôi đã mơ hồ nhiều ngày, nhưng ngày hôm đó đầu óc tôi cuối cùng cũng tỉnh táo và tôi lại có thể nghe rõ âm thanh đó.
Điều đầu tiên tôi nghe thấy là tiếng bước chân của anh trai gần như lao vào phòng bệnh. Khi đến gần giường tôi, anh ấy đột nhiên dừng lại.
Có vẻ như anh ấy không dám tới gần. Vài giây sau, anh nhẹ nhàng tiến tới, nắm lấy tay tôi và cúi xuống hôn. Nước mắt anh ướt đẫm ngón tay tôi.
Giọng anh run run: “Tư Tư, em gái của anh.”
Sự dịu dàng, không nỡ, đau buồn.
Tôi bối rối, anh ấy chưa bao giờ nói chuyện với tôi như thế này, từ nhỏ đến lớn đều không có.
Anh trai tôi hôn lên đầu ngón tay tôi và nói: “Tư Tư, sao em có thể rời xa anh được? Anh đã tự tay bế em về mà.”
Hơi thở của tôi nghẹn lại và tôi không thể tin vào tai mình. Tôi thậm chí còn nghi ngờ rằng mình vẫn đang mơ. Hoặc anh trai tôi đ//iên rồi.
Nhưng tay anh quá nóng, nhiệt độ cơ thể tôi dường như quá lạnh, cảm giác đó rất chân thực, không phải mơ. Nước mắt của anh tôi rơi từng giọt xuống lòng bàn tay, cổ tay và cánh tay của tôi.
Trong lúc chờ chet, anh trai đã kể cho tôi nghe một câu chuyện.
Anh kể: “Năm đó khi mẹ sinh em gái, bà ấy luôn nghĩ đến em, còn anh trai thì rất tức giận. Vừa lúc đó, em chào đời, đỏ hỏn mập mạp, như một củ lạc, anh thấy em đã rất thích. Anh nghĩ, em gái sẽ c//ướp ba mẹ mình vậy thì mình sẽ đổi ba mẹ cho em ấy, miễn là đừng c//ướp bố mẹ của anh. Anh sẽ bế người anh thích về nhà.”
Anh hôn lên má tôi, nước mắt ướt đẫm khuôn mặt tôi: “Là anh đã tráo đổi các em, nhưng sau đó anh lại bắt đầu cảm thấy áy náy, sợ ba mẹ phát hiện, lại sợ em trách anh.”
“Vì vậy, anh mới đối xử với em như vậy, Tư Tư, không phải là anh không thích em, chỉ là anh cảm thấy có lỗi mà thôi! ”
Nhịp tim của tôi ngày càng chậm hơn. Đầu óc tôi tê dại.
Tôi chỉ mơ hồ lắng nghe, mơ hồ nghĩ rằng, hóa ra là như thế… Hóa ra là anh trai đã ôm tôi về. Lẽ ra tôi nên hận anh ấy, phải không? Nhưng tôi không còn sức nữa, tôi không thể ghét nổi ai nữa. Tất cả sức lực của tôi dồn vào hơi thở.
Đôi môi đầy nước mắt của anh trai nhẹ nhàng chạm vào trán tôi: “Sau đó, anh đã muốn đối xử tốt với em, nhưng anh thật sự đáng ghét, thật sự đáng ghét. Anh lại mơ thấy em mỗi đêm. Anh lại nảy sinh ý nghĩ không đúng đối với em. Càng nghĩ về em, anh càng tức giận với em, anh là một kẻ tồi tệ, anh lại dám đổ lỗi cho em.”
Nước mắt lạnh lẽo lưu lại trên làn da tôi, giống như thân nhiệt của tôi lúc này.
Anh trai tôi, người vừa đẹp trai vừa lạnh lùng, nghẹn ngào không nói nên lời: “Anh ghen tị với Tư Lễ, cậu ta có thể ôm em, hôn em, cưới em, trong khi anh chỉ dám thầm thương em, mãi mãi không thể nắm tay em.’”
“Anh là người đã mai mối cho Tư Đồng và Tư Lễ, bởi vì anh quá ghen tị với cậu ta.”
Anh run rẩy ôm lấy tôi: “Nhìn đi, Tư Tư, anh đã làm nhiều chuyện xấu như vậy, em không muốn đứng dậy trả thù anh sao? Em không muốn tự tay giet anh sao? Em đưa anh đi cùng với, đưa anh đi cùng, đừng dễ dàng tha cho anh như vậy…”
Tôi không thể trả lời anh ấy. Tôi thực sự đang chet dần. Tôi cảm thấy cơ thể mình đang trống rỗng.
Ngoài cửa truyền đến một tiếng hét tức giận, một tiếng hét đau lòng: “Trần Tư Viễn!!! Thằng súc sinh này!!! Thả con bé ra!!! Là mày!! Hóa ra là mày!”
Ba tôi gầm lên như đ//iên và lao vào túm lấy anh trai. Tôi nghe thấy hết cú đ//ấm này đến cú đ//ấm khác, âm thanh nghèn nghẹt của những cú đ//ấm đánh vào cơ thể vang vọng trong tai tôi. Anh tôi vẫn im lặng suốt, một tay ôm chặt tôi và không chịu buông ra dù có đ//ánh mạnh đến đâu.
Mẹ tôi nắm lấy tay còn lại của tôi, khóc thảm thiết và hét lớn tên thật của tôi: “Tư Đồng!!! Con đừng đi! Mẹ đã trách lầm con rồi, con đừng bỏ mẹ mà!”
Mẹ tôi đau lòng khóc, ba cũng khóc rồi, anh trai tôi cũng khóc, Tư Lễ cũng khóc, chỉ có Trần Tư Đồng là người duy nhất không khóc.
Cô ấy nói nhỏ vào tai tôi: “Chị em một hồi, để chị kể cho em nghe một câu chuyện cuối cùng được không?”
Tôi muốn gật đầu, nhưng tôi không còn sức lực. Tôi thậm chí không còn sức để thở. Màn hình kêu bíp lớn, bước chân của bác sĩ chạy về phía tôi.
Mẹ tôi hét tên tôi trong nỗi kinh hoàng. Tôi có thể cảm thấy oxy không đến được phổi và nhịp tim của tôi thậm chí còn chậm hơn.
Nhưng tôi vẫn muốn nghe một câu chuyện cổ tích khác. Tôi không tin vào kiếp sau, tôi biết mọi thứ sẽ biến mất sau khi chet.
Trước khi tan biến, tôi vẫn muốn được nghe những câu chuyện sẽ đi cùng tôi suốt cuộc đời. Trần Tư Đồng dường như nghe thấy suy nghĩ của tôi.
Bằng giọng mũi, cô ấy thì thầm vào tai tôi: “Thời tiết rất lạnh, có tuyết rơi, trời thì tối. Hôm nay là ngày cuối cùng trong năm—Đêm Giáng sinh. Một cô gái nhỏ không đội mũ, cũng không đeo găng tay, không mang giày, đang từ từ đi trên đường phố.”
À, cô ấy đã đọc Cô bé bán diêm.
Tôi cố gắng hết sức để hít thở nhiều oxy nhất trong khi cố gắng chờ Trần Tư Đồng đọc xong.
Giọng nói của Trần Tư Đồng nhẹ nhàng và bình tĩnh, chỉ hơi run rẩy.
“Sáng hôm sau, cô bé ngồi trong góc tường, má ửng hồng, miệng mỉm cười. Cô bé đã chet, chet cóng vào đêm giao thừa năm trước. Mặt trời năm mới đã mọc, chiếu sáng trên cơ thể nhỏ bé của cô. Cô bé ngồi đó, trong tay vẫn nắm chặt những que diêm đã tàn.”
“Cô bé muốn sưởi ấm cơ thể…” Mọi người đều nói thế.
Không ai biết cô đã từng nhìn thấy những điều đẹp đẽ như thế nào, cô đã từng hạnh phúc như thế nào khi cùng bà nội bước về phía hạnh phúc đón Tết. ”
Cô ấy dừng lại và nói lời tạm biệt với tôi với tiếng nức nở nghẹn ngào: “Chị đọc xong rồi, Tư Tư, em gái, tạm biệt.”
Máy đo nhịp tim chuyển từ tiếng bíp sang tiếng bíp dài.
Khi ba mẹ tôi khóc và anh trai tôi gục xuống, tim tôi như ngừng đập.
Tôi đã kết thúc hành trình của mình trên mặt đất này.
Tạm biệt, không bao giờ gặp lại nữa.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.