Bởi vì Lý Dần không nói cho Thần phi biết chuyện hắn đưa thuốc vô sinh cho ta.
Lọ thuốc này khiến thái y tốn không ít tâm tư.
Làm sao ta có thể để nó bám bụi trong góc được?
Theo lời ta vừa dứt, sắc mặt Thần phi dần trở nên tái nhợt.
Ta vờ như không thấy: “Dược hoàn này bổn cung vẫn còn nhiều lắm. Thần phi có công nuôi dạy hoàng tử vì Hoàng thượng, hôm nay ta sẽ thưởng cho Thần phi lọ này.”
Nói xong, ta đưa bình sứ cho Hạ Trúc, ra hiệu nàng đưa nó cho Thần phi.
Thần phi gượng cười cầm lấy bình sứ.
Ánh mắt của ta quét qua từng người một, cuối cùng rơi trên người Thần phi.
“Hiện tại tiểu hoàng tử đã lớn, mong rằng Thần phi có thể sinh thêm nhiều hơn vì Hoàng thượng, dù sao…”
Lời ta xoay chuyển, trong mắt lóe ý cười: “Trong cung không có ai như Thần phi, số lần thị tẩm không nhiều, mà lại dễ dàng mang thai như vậy.”
20.
Thần phi được ta thưởng thuốc chưa đầy hai ngày đã xảy ra tranh chấp với Dương phi.
Dương phi vô tình đẩy Thần phi xuống nước, khiến Lý Dần vô cùng giận dữ, giáng tước vị của Dương phi xuống hai cấp, còn huỷ bỏ thẻ bài của nàng ta.
Lúc Tiền Ma ma nói với ta chuyện này, ta đang đọc bức mật thư của ca ca viết.
Hắn và phụ thân đang trên đường trở về kinh báo cáo công việc.
Chuyện ta bảo hắn xử lý, hắn cũng đã làm xong.
Ta đốt bức mật thư.
Chờ tờ giấy viết thư cháy hết, ta mới nói với Hạ Trúc: “Hạ Trúc, kể cho bổn cung nghe về thế giới của ngươi đi.”
Sắc mặt Hạ Trúc hào hứng hơn vài phần.
Nàng suy tư một lúc rồi nói: “Ở thế giới nơi nô tỳ sống, con người cũng được chia thành nhiều tầng lớp, có người sinh ra ở…Tương đương với hoàng thất, có người thậm chí không đủ tiền mua cơm.”
Nghe nói thế, ta không khỏi hơi kinh ngạc.
Nữ tử xuyên không trước đó luôn miệng nói mọi người bình đẳng.
Nhưng ta lại nghe thấy đáp án khác từ miệng Hạ Trúc.
Nàng nói tiếp: “Có điều học phí rất rẻ, ai cũng phải học nhiều năm.”
“Không cần phải quỳ lạy ai cả, nữ tử có thể ra ngoài làm việc và kiếm tiền nuôi gia đình.”
“Mặc dù có chế độ một vợ một chồng, nhưng một số kẻ có tiền cũng sẽ nuôi tiểu tam, tiểu tứ, tiểu ngũ…ở sau lưng.”
Nàng dừng một chút, giống như sợ ta không hiểu, nói tiếp: “Tương đương với thiếp bên ngoài ở thế giới này, nhưng những đứa trẻ sinh ra từ mấy người thiếp bên ngoài cũng có quyền kế thừa sản nghiệp của gia đình.”
“Sự khác biệt lớn nhất so với thế giới này có lẽ là phương tiện giao thông.”
Hạ Trúc nói đến đây, trên mặt lộ ý cười nhiều hơn vài phần.
“Ở nơi đó chúng ta có máy bay và tàu cao tốc, một ngày có thể di chuyển mấy ngàn dặm, còn có điện thoại…”
Hạ Trúc đã nói liên miên lải nhải với ta rất nhiều.
Đều là những thứ ta chưa bao giờ nghe nói đến.
Ánh mắt ta nhìn Hạ Trúc dần trở nên ôn hoà.
“Bổn cung vẫn luôn nghĩ về một vấn đề, tại sao lúc trước ngươi thành thật với ta như vậy?”
Ta hỏi nàng: “Ngươi không sợ sau khi lợi dụng ngươi xong, bổn cung sẽ giết ngươi sao?”
21.
Chuyện xuyên sách là bí mật của Hạ Trúc, cũng là vũ khí của nàng.
Nếu nàng không chủ động giải thích, dù có cố gắng thế nào ta cũng không thể đoán được lai lịch thực sự của nàng.
Bao gồm cả những điều nàng biết…
Dựa theo lời của Hạ Trúc, nàng chắc hẳn cũng đã đèn sách nhiều năm.
Nghĩ một cái cớ có thể lừa dối ta, ta tin chắc nàng sẽ nghĩ ra được.
Nhưng Hạ Trúc vẫn lựa chọn thành thật với ta, dù nàng biết rõ ta đã từng ban chết cho một nữ tử xuyên không.
Ta không nghĩ ra.
Chẳng lẽ nàng không sợ ta sẽ giết nàng sao?
“Sợ!” – Hạ Trúc không hề do dự.
Nàng ngước mắt nhìn ta và nói: “Nhưng nô tỳ biết, Hoàng hậu nương nương không phải loại người qua cầu rút ván.”
“Lần đầu tiên đọc cuốn tiểu thuyết này, tuy nô tỳ biết tất cả đều là giả, nhưng nô tỳ vẫn cảm thấy tiếc cho số phận của Hoàng hậu nương nương, cảm thấy Hoàng thượng chẳng ra gì, vừa vô trách nhiệm, lại còn hiểm độc…”
Lúc Hạ Trúc nói chuyện quả thực không kiêng dè chút nào.
“Nào ngờ vừa mở mắt ra, nô tỳ đã trở thành người hầu hạ bên cạnh nương nương.”
Nói đến đây, Hạ Trúc không khỏi mỉm cười.
Đôi mắt nàng sáng lấp lánh: “Lúc nô tỳ mới nương nương, thậm chí còn nghĩ có phải ông trời cũng không nhìn nổi, cho nên mới để nô tỳ đến bên cạnh nương nương, giúp nương nương nhìn rõ bộ mặt thật của tên nam nhân cặn bã này.”
Hạ Trúc giơ nắm tay nhỏ lên: “Bia đỡ đạn cũng có thể có hào quang của riêng mình!”
22.
Cuối tháng mười một, những trận tuyết đầu mùa bắt đầu đổ xuống ở kinh thành.
Lý Dần cũng nổi cơn giận dữ mấy lần.
Phụ thân của Thần phi bị người khác dâng tấu chương tố cáo tham ô.
Lý Dần bất đắc dĩ đành cấm túc Thẩm Thượng thư trong phủ, phái thân tín đi điều tra vụ tham ô của ông ta.
Nước trong quá ắt không có cá.
Đạo lý này ta hiểu, Lý Dần cũng vậy.
Chỉ cần không quá mức cho phép, Lý Dần sẽ nhắm mắt làm ngơ.
Nhưng hắn nằm mơ cũng không nghĩ đến có người dám vạch trần chuyện này.
Chuyện này dấy lên ồn ào xôn xao.
Thần phi báo bệnh, không đến thỉnh an liên tiếp mấy ngày.
Song nghe nói Thần phi khóc lóc ỉ ôi ở trong cung, mắt sưng húp như thỏ.
Ngọn lửa này cháy hơn nửa tháng.
Ở nơi Lý Dần không thể nhìn thấy đã lặng lẽ lan truyền nhiều lời đồn đại.
Bằng chứng việc Thẩm Thượng thư tham ô chất đống như núi, Lý Dần không còn lựa chọn nào khác, phạt Thẩm Thượng thư một khoản bạc, cộng thêm nửa năm bổng lộc.
Tuy xử lý khá nhẹ, nhưng lại khiến Thần phi thực sự ngã một trận bệnh.
Đối với kết quả xử lý của Lý Dần, đại thần trong triều chỉ giận mà không dám lên tiếng.
Dù sao vị Ngự sử đưa ra ý kiến trái chiều trước kia đã bị ép phải cáo lão về quê…
23.
Một ngày trước khi phụ thân và ca ca ta trở về kinh thành, Lý Dần nôn ra máu.
Tất cả thái y trong Thái Y viện đều đến tẩm điện của hắn, nhưng ai cũng bó tay.
“Mạch đập của Hoàng thượng thật kỳ lạ…”
Các thái y đều bày ra dáng vẻ mặt ủ mày chau.
Không ai dám kê đơn tuỳ tiện.
Chỉ sau một đêm, Lý Dần dường như già đi mười tuổi.
Mấy vị thái y nhìn nhau, một người trong số họ cúi đầu lạy ta, nói: “Hoàng hậu nương nương, tình hình của Hoàng thượng quá phức tạp, không biết có thể khẩn xin nương nương mời Lục Thần y về cung được không…”
“Thật không đúng lúc.” – Ta cười thầm trong lòng, nhưng ngoài mặt ra vẻ lo lắng: “Mấy ngày trước Lục Thần y đã rời khỏi Tống phủ, nói muốn đi du ngoạn…”
Lý Dần vẫn đang hôn mê.
Tất cả các phi tần trong tẩm điện đồng loạt quỳ xuống, hai mắt rưng rưng nhưng không ai dám khóc thành tiếng.
“Thần phi ở lại, những người khác lui ra đi.” – Ta phất tay.
Thần phi ngạc nhiên nhìn ta một cái, sau đó lập tức cúi đầu xuống: “Vâng.”
Các thái y canh giữ ở trong điện, ta và Thần phi thì ở ngoài điện.
Ta nhìn ra được, Thần phi đang rất thấp thỏm.
Ta nghiêm túc đánh giá Thần phi một lúc.
Nói thật, vẻ ngoài của Thần phi quả thực xinh đẹp.
Nhưng đó không phải lý do khiến Lý Dần một lòng chung tình với nàng ta.
Lý Dần yêu thích nàng ta, bởi vì Thần phi đã mang đến ấm áp cho hắn thuở còn nhỏ.
Nếu Lý Dần không làm ra những chuyện dơ bẩn kia, chỉ dựa vào điểm này, ta có thể kính trọng hắn một chút.
Tuy nhiên trên đời không có nếu.
24.
Ta không làm gì Thần phi, nhưng đêm đó nàng ta lên cơn sốt cao.
Ta nhân cơ hội sai ma ma bế tiểu hoàng tử bên cạnh Thần phi đi.
“Thần phi đột ngột đổ bệnh, tiểu hoàng tử còn nhỏ, nếu bị lây bệnh thì ai gánh nổi trách nhiệm?”
Sau khi Lý Dần biết tin tức này, hắn tức giận đến mức hộc máu lần nữa.
Hắn sai người gọi ta đến, miễn cưỡng nhẫn nhịn lửa giận trong lòng: “Tiểu hoàng tử còn nhỏ, không thể sống thiếu mẫu phi của mình. Hoàng hậu trả tiểu hoàng tử lại cho Thần phi đi.”
Vẻ mặt ta lộ ý cười: “Hoàng thượng sợ thần thiếp chiếm tiểu hoàng tử làm của riêng sao?”
Lý Dần hơi biến sắc: “Hoàng hậu nói đùa rồi, thái y đã bào chế dược hoàn cho nàng bồi bổ cơ thể. Chẳng mấy chốc Hoàng hậu sẽ có hoàng tử của mình, đâu cần phải cướp của Thần phi.”
Ta không khỏi bật cười: “Đời này của thần thiếp e rằng sẽ không có con của mình.”
Một là ta không thích.
Hai là Lý Dần quả thực nham hiểm thâm độc.
Hắn đã sử dụng loại thuốc độc nhất, liều lượng nhiều hơn bình thường.
Ngay cả Lục Tranh cũng đành bó tay.
Lý Dần gượng cười: “Hoàng hậu đừng suy nghĩ lung tung, sớm muộn gì cũng sẽ có hoàng tử thôi.”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTa lắc đầu: “Sẽ không có, thuốc Hoàng thượng ban cho thần thiếp, thần thiếp đã tặng lại cho Thần phi rồi.”
Sắc mặt Lý Dần chuyển sang âm trầm rõ rệt.
Ta chậm rãi cong khóe môi: “Mỗi ngày Thần phi đều uống lọ dược hoàn kia để sinh con đẻ cái cho Hoàng thượng đó.”
Lý Dần không trả lời ta.
Vẻ mặt hắn tối sầm, cao giọng nói: “Người đâu!”
Không ai đáp hắn.
Bởi vì phụ thân và ca ca ta đã về kinh.
Người bên cạnh Lý Dần đều đã bị người của phụ thân và ca ca ta bắt giữ.
25.
Ta ung dung ngồi xuống: “Hoàng thượng vẫn còn vui vẻ khi biết loại thuốc mà ngươi nhọc lòng sai kẻ khác bào chế, cuối cùng vào trong miệng Thần phi yêu dấu của người chứ?”
Lý Dần nhìn ta với vẻ căm tức: “Tống Du, ngươi biết từ khi nào?”
Hắn dường như nghĩ ra điều gì: “Ngươi đầu độc trẫm?”
“Đúng vậy.” – Ta mỉm cười: “Ngươi vẫn chưa biết phải không? Lục Thần y là muội muội của ta.”
Ta chỉ vào bụng mình: “Chúng ta là phu thê, có qua phải có lại.”
Lý Dần hiểu ám hiệu của ta.
Mặt hắn tái mét, các cơ trên mặt run run, nhưng hắn không thể bắt được ta.
“Ngươi làm như vậy, không sợ trẫm tru di cửu tộc sao?”
Ta bị lời của Lý Dần chọc cười.
“Lý Dần, hóa ra ngươi cũng có lúc ngây thơ.”
Ta bình tĩnh nhìn hắn: “Chắc ngươi không nghĩ ta sẽ không chuẩn bị chút gì đâu ha?”
Lính canh trong cung đã bị ta thay bằng quân của Tống gia.
Đúng, ta sẽ nổi loạn với bố và anh trai ta.
Đây là đường ra duy nhất của Tống gia chúng ta.
Ta đã từng nghĩ đến việc giết Lý Dần, tự mình trở thành Thái hậu, buông rèm nhiếp chính đằng sau.
Nhưng Lý Dần kiêng kỵ Tống gia, thì Hoàng đế mới cũng sẽ vậy ư?
Nếu đã thế, ta sẽ để thiên hạ này đổi thành họ Tống.
Trải qua bài học của Lý Dần, ta rút ra được, tự mình kiểm soát vận mệnh sẽ tốt hơn.
Ta không muốn đặt hy vọng vào bất cứ ai.
Dù các con của Lý Dần vẫn còn nhỏ.
26
Lý Dần bị ốm nặng, không nói nổi lời nào.
Bởi vì ta đã cho người cắt lưỡi của hắn.
Ta bắt chước nét bút của hắn, viết chiếu chỉ truyền ngôi.
Có điều ngai vàng không truyền cho các hoàng tử của hắn.
Mà truyền cho phụ thân ta.
Các đại thần trong triều đương nhiên có kẻ phản đối.
Nhưng con gái của họ, thậm chí cả cháu ngoại đều nằm trong tay ta.
Tại nơi Lý Dần không nhìn thấy, ta đã sớm lợi dụng lời “Tiên tri” của Hạ Trúc, âm thầm lay chuyển ý chí của các phi tần trong hậu cung.
Mấy năm gần đây, ta đã sai huynh trưởng của Hứa Thường tại lặng lẽ lan truyền tất cả những chuyện mờ ám mà Lý Dần làm ra dân gian.
Đối với dân chúng mà nói, họ không quan tâm ai sẽ trở thành Hoàng đế.
Họ sẽ ủng hộ bất cứ ai có thể khiến họ no bụng.
Về phần ngày sau phải đối mặt với việc bị bêu danh, ai quan tâm chứ?
Chỉ cần tận hưởng khi còn sống là đủ.
Dù sao ta cũng không thể nghe hay thấy điều gì xảy ra sau khi chết.
Mãi đến khi phụ thân ta lên ngôi, ta mới có cảm nhận được một chút chân thực.
Hóa ra việc thay đổi triều đại không khó như ta tưởng tượng.
27.
Ta vẫn sống trong hậu cung như cũ.
Nhưng danh hiệu đã thay đổi từ Hoàng hậu thành Trưởng Công chúa.
Ta triệu tập tất cả các phi tần của Lý Dần lại.
“Những người bằng lòng về phủ và kết hôn với người khác, sau này sẽ được bổn cung chi của hồi môn, những người muốn ở lại trong cung dưỡng già thì cứ ở lại, bổn cung sẽ không ép buộc bất kỳ ai.”
Ta chỉ vào Tiền Ma ma: “Tự các ngươi quyết định nên lựa chọn thế nào đi. Khi có câu trả lời thì sai người đi nói với Tiền Ma ma một tiếng là được.”
Mọi người đều cơ cực nên ta không muốn làm khó ai cả.
Về phần Thần phi và Lý Dần thì khác.
Ngày phụ thân ta đăng cơ, ta đưa tiễn Lý Dần và Thần phi bằng một bầu rượu độc.
Suy cho cùng, phụ thân ta lên ngôi không mấy vẻ vang.
Mặc dù Lý Dần, Hoàng đế tiền triều đã bị cắt lưỡi, nhưng chỉ cần hắn còn sống sẽ trở thành mối đe dọa.
Ta không muốn lưu lại bất kỳ mối tai hoạ tiềm ẩn nào cho mình.
Về phần Thần phi, khi còn sống nàng ta không thể quang minh chính đại đứng bên Lý Dần.
Vậy ta sẽ giúp nàng ta, tiễn nàng ta xuống dưới lòng đất làm phu thê với Lý Dần.
Dưới lời đề nghị của ta, Hạ Trúc trở thành con gái nuôi của phụ thân ta.
“Ta sẽ không nói ngươi là Hạ Trúc với bên ngoài.” – Ta thản nhiên nói: “Tên thật của ngươi là gì? Sau này quay về tên thật của mình đi.”
Hạ Trúc ngơ ngác: “Thật…thật sao?”
Ta buồn cười trước phản ứng của Hạ Trúc: “Hạ Trúc bị phụ mẫu bán vào cung. Nếu một ngày nào đó họ phát hiện ra con gái mình được Hoàng thượng nhận làm con nuôi, e rằng sẽ nảy sinh một số rắc rối không đáng có.”
Ta rất ghét rắc rối.
Đồng thời không muốn Hạ Trúc gánh vác những ràng buộc và trách nhiệm không thuộc về mình.
28.
Hạ Trúc khôi phục tên thật là Lục Hạ, sống cùng một cung với ta.
Ta nhàn rỗi đến mức nhàm chán, chợt nhớ tới Lục Hạ từng nói về việc nữ tử cũng có thể đi học.
“A Hạ, chúng ta mở thư viện đi, chỉ nhận nữ tử thôi.”
Trong lòng ta đã khao khát thế giới mà Lục Hạ sống từ lâu.
Dù không thể tận mắt nhìn thấy, nhưng có một số việc ta có đủ khả năng.
Chẳng hạn như mở thư viện dành cho nữ tử.
Sau khi biết được chuyện đời này ta sẽ không bao giờ có thể mang thai, phụ thân ta áy náy không thôi.
Ta vừa nhắc đến bên miệng, ông ấy đã phái người đi tìm lão sư.
Ta chỉ cần mấp máy môi, chuyện thư viện nữ tử sẽ có người thu xếp thay ta.
Ta và Lục Hạ vừa tham quan thư viện nữ tử, vừa nói: “Người người bình đẳng nghe có vẻ tuyệt vời, nhưng ở thế giới này, không có cách nào thực hiện.”
Nữ tử xuyên không lần trước đã nói mọi người bình đẳng rất nhiều lần.
Tuy Lục Hạ không nói, nhưng ta biết thực ra nàng cũng khao khát điều đó.
“Đám quý tộc sẽ không trơ mắt nhìn đặc quyền của mình bị thu hồi, cũng sẽ không chịu cảnh dân thường bình đẳng với họ.”
Giống như lời Lục Hạ nói vậy, đầu thai là một môn kỹ thuật.
Thực ra có nhiều thứ đã được định sẵn ngay từ lúc sinh ra.
Điều ta có thể làm, chính là cho phụ nữ khắp thiên hạ biết, trên đời không chỉ có một cách sống.
“Ta hiểu hết tất cả lời Du tỷ tỷ nói.” – Khóe miệng của Lục Hạ hơi cong lên.
Nàng chỉ vào bản thân, nói: “Tựa như ta, sau một thời gian làm công chúa, bây giờ bảo ta xuống làm nô tỳ, trong lòng ta cũng không muốn, huống chi là đám quý tộc kia.”
Lục Hạ chớp mắt: “Du tỷ tỷ đồng ý mở thư viện nữ tử đã tuyệt lắm rồi.”
Ta không khỏi mỉm cười.
…
Thư viện nữ tử chính thức khai giảng sau Tết Trung thu.
Nữ tử đến thư viện để tham gia lớp học không những không cần trả tiền học phí.
Mà thư viện còn cung cấp đồ ăn, bút, mực, giấy và nghiên mực cho họ.
Sau khi vượt qua bài đánh giá của lão sư, họ có thể nhận được một “Công việc” có thù lao tương đối khá.
Dưới điều kiện như vậy, không ít dân chúng đã đưa con gái trong nhà đến thư viện.
Ngay cả những nữ tử đã lập gia đình cũng đến hỏi thăm về điều kiện nhập học.
Chỗ ngồi của nhóm đầu tiên chẳng mấy chốc đã được lấp đầy.
Nếu không phải Lục Hạ có nhiều ý tưởng kiếm tiền, chỉ sợ vị Trưởng Công chúa ta đây phải ngửa tay xin tiền phụ thân.
Theo đề nghị của Lục Hạ, thư viện không dạy các khóa học về cầm kỳ thi họa.
Những thứ các lão sư dạy họ đều là kỹ năng mưu sinh.
Ta và Lục Hạ đến thăm mấy lần, nàng lập tức ngồi không yên, đi dạy học cho các nữ tử kia.
Nàng vẫn giảng về những thứ ở thời đại này không có, nhưng không hề khó hiểu.
Nhìn dáng vẻ mặt mày hớn hở của Lục Hạ, trong lòng ta cảm thấy rất vui.
Con đường phía trước còn dài, tuy nhiên phải có người mở đường trước, con đường này mới ngày càng rộng hơn.
(Hết)
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.