6.
Dường như tôi lại trở về đêm mưa ấy, tay cầm chiếc đèn lồng đỏ mẹ mua cho, rụt rè đứng trước ngôi nhà xa lạ.
“Mẹ ơi, khi nào mẹ sẽ quay lại đón con?”
Mẹ ngồi xuống, xoa đầu tôi, động tác nhẹ nhàng như đang vuốt ve báu vật của nhân gian.
Người dường như đang cười, lại như đang khóc, tôi thấy được ánh nước long lanh nơi khóe mắt người.
“Ngoan, con đợi mẹ ở đây, mẹ đi mua váy đẹp cho con. Đừng chạy lung tung, nếu chạy lung tung mẹ sẽ không đến đón con nữa.”
Tôi lập tức gật đầu, muốn cười đáp lời người, nhưng lại nở một nụ cười khó coi hơn cả khóc, cũng không biết đang sợ điều gì.
Đến khi về sau nghĩ lại, tôi mới nhận ra, hóa ra lúc đó tôi đã có linh cảm rồi.
Mẹ như đã yên tâm, người đứng dậy, xoay người rời đi.
Tôi muốn nắm lấy vạt áo của người, nhưng tay chỉ vươn được nửa chừng không trung, rồi lại rụt về.
Dù tôi rất hoang mang, nhưng ta biết, phải ngoan.
Nhìn mẹ lái xe dần dần rời đi, lòng đau như cắt.
Ngay khi người sắp vào khúc quanh, bầu trời đột nhiên bị xé toạc, lọt vào một vệt sáng trắng, tiếp theo là tiếng sấm ầm ĩ, ầm ầm, ầm ầm.
Từ đó tôi vĩnh viễn rơi vào bóng tối, không còn thấy ánh sáng.
Nhưng đây mới chỉ là khởi đầu.
Bởi vì bóng tối không ngủ.
7.
Trong cơn mê man, ta dường như thấy Giang Dư Bạch.
Hắn trông thật nhếch nhác, tóc rối bời, y phục trắng tinh cũng nhuốm bẩn.
Gương mặt thường ngày lạnh lùng cuối cùng đã đổi sang một biểu cảm khác.
Là hối hận, áy náy hay đau lòng?
Hốc mắt hắn đỏ hoe.
Bên tai lại nghe thấy tiếng bước chân hốt hoảng, tiếng khóc thút thít của nữ nhân, còn có tiếng gọi của tiểu đồng.
Cảm nhận được hơi ấm trên mặt, ta thoải mái cọ cọ vào bàn tay đó, hoàn toàn thả lỏng, ngã vào lòng hắn.
Dù đã từng bị vứt bỏ thì có sao đâu.
Ta đã có cuộc sống mới, ở đây có người yêu thương ta.
Ta đã từng đứng yên một chỗ, bị người ta vứt bỏ.
Cũng đã từng bị bắt cóc, có người đến tìm.
Thế là đủ rồi.
8.
Kể từ sau vụ bắt cóc đó, ta bị sốt rất nặng, suýt nữa đã gặp Diêm Vương, cả ngày cũng mơ màng, không phân biệt được ngày đêm, thực tại hay ảo mộng.
“Tính cách cô ta cô độc như vậy, làm sao có người đàn ông nào dám add WeChat chứ?”
“Đúng vậy đúng vậy, thật không hiểu nổi, viện trưởng còn đặc biệt thích cô ta nữa kìa.”
“Này, còn nhớ lần trước tên nhà giàu đó không? Đặc biệt muốn nhận nuôi cô ta, kết quả cô ta còn chê, không cần thì tôi cần!”
…
“Tống Sơ Ảnh! Anh thích em! Em có thể làm vợ anh không?”
“Ôi chao, sao anh chàng đẹp trai này lại thích cô ta chứ?”
“Ai biết được, ả chẳng qua chỉ có khuôn mặt hồ ly tinh thôi mà? Còn suốt ngày làm ra vẻ thanh cao! Ai biết được khi bị bao dưỡng trên giường kêu thế nào chứ?”
“Haha haha haha, đúng vậy!”
Đám người truyền đến tiếng bàn tán, không hề che giấu, công khai đường hoàng.
Tôi như không nghe thấy, nhìn thanh niên trước mắt, bình tĩnh lắc đầu “Xin lỗi, tôi không thích anh, nhưng cũng cảm ơn tình cảm của anh.”
Thanh niên đỏ bừng mặt, ngượng ngùng không biết chui vào đâu.
Tôi xoay người, lại lấy di động ra, nhìn tiểu thuyết mới cập nhật, phớt lờ người trước mắt, theo con đường họ tự động nhường ra mà bước đi.
Đột nhiên nghe thấy một tiếng rít, xoay người nhìn lại, bó hoa trong tay thanh niên kia không không chệch 1 li ném tới.
Nhưng mà, sức quá yếu, không ném trúng.
Tôi khẽ cong môi cười nhạo, đang định nói gì đó, đột nhiên cảm thấy có người nắm lấy tay tôi.
Trong khoảnh khắc, toàn bộ ảo mộng sụp đổ.
9.
Ta mơ màng mở mắt, ánh nắng lâu ngày không thấy hơi chói chang nhưng lại vô cùng ấm áp.
Ta khẽ mỉm cười, môi hơi khô nứt, thốt lên câu nói quen thuộc muôn thuở: “Nước… nước…”
Lập tức có một bàn tay đỡ lấy gáy ta, nâng ta dậy, đưa chén sứ mát lạnh áp vào môi, nhưng hơi nóng nghi ngút nhanh chóng xua tan cảm giác lạnh lẽo.
Ta từ từ uống từng ngụm nhỏ, Giang Dư Bạch cũng không vội, kiên nhẫn đút cho ta.
“Đủ rồi.” Ta lên tiếng, không muốn uống nữa.
Hắn đặt đầu ta xuống gối, rồi nắm lấy tay ta.
Ta nghe giọng hắn hơi khàn đặc: “Xin lỗi… Ta sẽ không bao giờ buông tay nàng nữa.”
“Không sao, chàng đến là được rồi.”
“Ta mệt rồi, ngủ thêm chút nữa nhé.”
Cơ thể vừa ốm dậy vẫn còn yếu ớt, ta cào nhẹ lòng bàn tay hắn, dịu dàng an ủi.
“Được.”
10.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetSau khi bệnh dậy, ta mắc chứng sợ lạnh, ngày nào cũng phải uống thuốc bổ, uống đến muốn nôn.
Nghe nói khi tướng quân biết chuyện này, đã phạt Giang Dư Bạch quỳ ở từ đường.
Nhưng khi ta hỏi, hắn chỉ lướt qua: “Đáng đời, không đau đâu.”
Ta cũng nghe nói phụ thân và tướng quân cùng nhau truy bắt bọn bắt cóc ta, nhưng cuối cùng không thu được kết quả gì, vì không tìm thấy một chút manh mối nào.
Chuyện này cứ thế qua đi, nhưng trong lòng ta vẫn còn chút nghi hoặc.
Không vì tiền bạc lợi lộc, chỉ để bắt cóc ta một lần, nếu không phải đầu óc có vấn đề thì cũng là đầu óc có vấn đề.
Chắc chắn không đơn giản, chỉ là ta vẫn chưa biết được.
Có lẽ tương lai sẽ có câu trả lời.
Nhưng rồi thì sao chứ?
Hãy sống tốt hiện tại đã.
11.
Giang Dư Bạch từ từ dẫn ta đến bên đường, rồi đột nhiên dừng lại.
“Ối!”
Mũi ta bất ngờ đâm vào lưng thẳng tắp của thiếu niên, mang đến cơn đau nhói và cảm giác chua xót, khóe mắt không kìm được ứa ra nước mắt sinh lý.
Cơ thể này từ sau lần bị bắt cóc trở nên vô cùng nhạy cảm, chỉ cần một chút đau đớn cũng có thể khiến nước mắt tuôn rơi.
Đến mùa đông, còn bị chứng sợ lạnh hành hạ, thật sự muốn lấy mạng người ta.
Haiz, di chứng mà.
Giang Dư Bạch quay đầu lại, mái tóc mát lạnh nhẹ nhàng quét qua gò má ta, mang đến cảm giác ngứa ngáy.
Hắn đưa tay còn lại ra, xoa xoa mũi ta, lau đi giọt lệ long lanh nơi khóe mắt. Đôi mắt đen như mực nhìn chăm chú vào ta, đuôi mắt hơi nhếch lên, nhẹ nhàng nói: “Không nhìn đường à? Đang mơ mộng gì thế?”
Giọng nói trong trẻo như hạt thủy tinh rơi trên mặt băng, rõ ràng từng hạt, thấu xương từng tiếng.
Ta bị sự tiếp xúc gần gũi đột ngột làm cho sững sờ một chút, rồi nghe thấy tiếng tim đập thình thịch của mình, mặt bỗng nhiên nóng bừng, như thể đang ở trong biển lửa.
Trời ơi, chẳng phải ta nên là một người lạnh lùng sao? Sao lại ngây thơ thế này khi gặp người mình thích.
“Mặt đỏ cái gì?” Thấy ta không đáp lại, hắn lại lên tiếng hỏi dồn, giọng nói mang theo chút khàn đặc.
Đầu ngón tay như ngọc của hắn bóp nhẹ má ta, nóng bỏng đến kinh người.
Ta không kìm được lùi lại một bước, tránh khỏi tay hắn, ngượng ngùng không dám nhìn hắn: “Nóng…”
Trời ơi! Tại sao giọng ta lại nghe như đang động dục vậy?
Sao lại mềm mại đến thế?
Hắn đột nhiên khẽ cười, rút tay về, vẻ mặt quyến rũ nhanh chóng trở nên lạnh nhạt, như thể người vừa trêu chọc ta không phải là hắn.
“Không trêu nàng nữa, muốn ăn táo đường không?”
“Muốn.” Ta vội vàng gật đầu, muốn thoát khỏi tình cảnh khó xử này.
Nhưng lại không khỏi cảm thán.
Đây mới là Giang Dư Bạch thật sự, sống động, hắn lạnh lùng mà quyến rũ, lãnh đạm mà dịu dàng.
Chứ không phải là nhân vật giấy phẳng lặng, lạnh nhạt xa cách trong sách.
Thật là… làm người ta xao xuyến quá.
Ta thật sự đã sa ngã rồi.
Làm sao đây, không muốn nhường cho nữ chính nữa.
Đây là thanh mai trúc mã của ta mà.
12.
Chàng thiếu niên năm xưa giờ đã lớn, thêm vào đó còn luyện võ hàng ngày, giờ đây sức lực của hắn rất lớn, cũng có khả năng dắt ta chen vào đám đông.
“Ngọt không?” Thấy ta ăn ngon lành, hắn nhẹ nhàng hỏi.
“Ngọt.” Ta mỉm cười, có lẽ chính ta cũng không để ý, từ khi đến thế giới này, nụ cười của ta ngày càng nhiều.
Cũng lạ, trước khi xuyên qua ta chưa bao giờ ăn đồ ngọt, thậm chí còn ghét vị ngọt.
Có lẽ… là vì đã ngâm mình trong hũ mật quá lâu rồi?
Cũng phải, đã từng nếm trải đủ vị đắng cay, giờ đây lại có ngọt ngào, không ăn thì quả là kẻ ngốc.
Ít nhất ta là như vậy.
Gương mặt thiếu nữ lúc này tràn đầy nụ cười, đôi mắt nai trong veo cong cong, má đỏ hồng như trái anh đào chín mọng, khiến người ta muốn phạm tội.
Đôi mắt Giang Dư Bạch không biết từ lúc nào đã trở nên sâu thẳm, như thể ngập tràn dục vọng.
Nhưng ta hoàn toàn không để ý đến điều đó.
Hắn đưa những ngón tay trắng ngần thon dài ra, vuốt ve đỉnh đầu ta, như đang vuốt ve một chú mèo con, lẩm bẩm như đang thì thầm: “Nàng phải…”
“Gì cơ?”
Nàng phải… mau chóng cập kê, ta muốn cưới nàng, muốn đè nàng xuống dưới thân, lột bỏ xiêm y của nàng, muốn nhìn thấy dáng vẻ run rẩy vì tình của nàng, rồi hôn lên giọt lệ nơi khóe mắt nàng, liếm lên cần cổ ngọc trắng mảnh khảnh của nàng.
“Không có gì.” Giang Dư Bạch cụp mắt xuống, hàng mi đen như lông quạ khẽ run, che đi dục vọng trong đáy mắt.
Hắn sợ làm nàng hoảng sợ.
“Nàng còn muốn đi đoán đèn kéo quân không?”
Nghe xong, mắt ta sáng lên, kéo kéo tay áo hắn: “Muốn cái đèn lồng đẹp nhất.”
Thật sự là bị hắn nuông chiều thành đứa trẻ rồi, ta đã thay đổi, giờ còn biết làm nũng nữa.
“Được.” Hắn gật đầu, lại nắm lấy bàn tay mềm mại của ta, dắt ta xuyên qua đám đông ồn ào.
Ta theo sát phía sau hắn, hắn nắm chặt tay ta.
Không bao giờ tách rời nữa.
Dù phía trước còn nhiều điều chưa biết, người đông như biển.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.