4.
Hắn còn đang tận tình khuyên bảo ta.
Ta chỉ cụp mắt, giả vờ như hoàn toàn không biết gì cả: “Nếu huynh trưởng đã nói thế, thì ta sẽ ra ngoài giải sầu.”
Huynh trưởng, kiếp trước tất cả các ngươi đều được mãn nguyện, vậy kiếp này nên đến lượt của ta.
Tuy rằng sau khi sống lại ta không trở nên thông minh hơn, không thể tìm được đường sống cho bản thân, nhưng may mắn là ta có thể chặt đứt đường lui của tất cả mọi người…
Ngọn núi ở sau chùa Tướng Quốc có một rừng hoa đào. Vào giữa tháng ba, đào hoa rơi lả tả, khoe sắc rực rỡ.
Lúc ta đến thì thấy Tống Ngọc dung đang đứng dưới tàng cây, trường thân ngọc lập, quả nhiên là ôn tồn lễ độ. Nhưng ai mà ngờ được dưới túi da quân tử như ngọc lại ẩn chứa một tâm địa xấu xa dơ bẩn.
“Ninh Tuyết, cuối cùng nàng cũng tới.”
Ta bước một bước về phía trước, dưới ánh mắt thâm tình của Tống Ngọc Dung, nắm chặt cây trâm đâm vào ngực hắn ta.
Trên đời này, người dùng thủ đoạn hủy hoại trinh tiết của phụ nữ đều đáng chết!
“Ta tới tiễn ngươi một đoạn đường, trên đường đến hoàng tuyền hãy nhớ rõ là ai giết ngươi.”
Hắn ta chưa nói được câu nào thì đã bị ta đẩy xuống sườn núi. Trên cây trâm được bôi một lớp bột dẫn dụ thú vật, lỡ như lúc hắn ta ngã xuống có thể đại nạn không chết, thì sau đó cũng sẽ được trải nghiệm cảm giác bị dã thú ăn sống.
Ta dọn dẹp tất cả dấu vết, sau đó yên tâm đứng dưới tàng cây ngắm hoa. Mười lăm phút sau, Trấn Bắc hầu và huynh trưởng ta cùng đi du ngoạn đến đây.
Lúc thấy chỉ có một mình ta, hai người đều rất kinh ngạc.
“Khương nhị cô nương, sao chỉ có một mình ngươi…”
“Trấn Bắc hầu nói đùa, không phải một mình ta thì còn có ai nữa chứ? Chẳng lẽ ta còn có thể lén lút gặp ai sao?”
Ta che miệng cười khẽ.
“Nào có nào có, chẳng qua con gái ra ngoài một mình thì không an toàn, nhị cô nương nên tìm ai đó bầu bạn.”
Trấn Bắc hầu cười sang sảng, không thể nhìn ra một tướng quân chinh chiến sa trường như gã vậy mà có thể tinh thông trạch đấu, thủ đoạn bỉ ổi như vậy.
Chúng ta nói chuyện phiếm một lát, Trấn Bắc hầu nhìn chung quanh, nhưng mãi vẫn không thấy được người mình muốn gặp.
Ha ha, Tống Ngọc Ngọc Dung đã ở dưới vách núi rồi, giờ phút này có lẽ đang bị dã thú xé xác.
Ta mỉm cười nhìn hai người, nghĩ đến chuyện sắp xảy ra sau đó, nhiệt huyết trong lòng sục sôi.
“Gặp nhau tức là có duyên, nếu hầu gia không chê vậy có thể cùng nhau uống chén trà không?”
Chùa Tướng Quốc có một khoảng sân riêng biệt, chuyên dùng cho các quan to quý nhân đến dâng hương nghỉ tạm.
Vẻ mặt ta thong dong, pha trà cho bọn họ một cách nước chảy mây trôi, hai người thất thần uống một hơi cạn sạch.
“Hai vị đợi ở đây chốc lát, ta còn làm bánh hoa đào, mời hai vị nếm thử.”
Nhìn gương mặt đã biến đỏ của hai người, ta săn sóc giúp bọn họ đóng cửa.
Ai nói chỉ có phụ nữ mới để ý trinh tiết, ta muốn nhìn xem nếu xảy ra chuyện này thì bọn họ còn có thể tiếp tục làm huynh đệ tốt hay không.
Mười lăm phút lúc sau, ta đứng ở cửa nghe thấy động tĩnh bên trong, nhếch miệng cười, sau đó hít sâu một hơi, tiếng thét chói tai truyền khắp chùa Tướng Quốc.
“Aaaaaaa!”
“Xảy ra chuyện gì, ở đây đã xảy ra chuyện gì?”
“Có phải có trộm vào hay không?”
Khách hành hương đi ngang qua nghe thấy âm thanh thì nháo nhào chạy đến.
Nghe được thấy tiếng động loáng thoáng trong phòng, trong lòng mọi người đều hiểu rõ.
Phu nhân của Trần ngự sử đứng bên cạnh đã nhận ra ta: “Đây không phải là Khương cô nương sao? Trong này là…?”
Ta che mặt khóc thút thít, không thốt ra được dù chỉ một câu.
“Mặc kệ là ai, dám làm chuyện này ở chùa Tướng Quốc thì đều đáng chết. Người đâu, phá cửa!”
Trong phòng là mùi hương khiến người ta buồn nôn, mọi người bịt mũi đi vào, chỉ thấy một cái giường thật lớn.
“Đây là Trấn Bắc hầu và Khương đại công tử.”
Trấn Bắc hầu là quý nhân trong triều, huynh trưởng là người nổi danh giữ mình trong sạch, có rất nhiều người biết mặt bọn họ.
“Một người là huynh trưởng của Khương cô nương, một người là vị hôn phu của Khương cô nương, chuyện này, chuyện này…”
“Hay là đi mời Khương đại nhân đi.”
Mà hai người trên giường cũng đã tỉnh táo lại, nhìn thấy mọi chuyện trước mặt, Trấn Bắc hầu dùng ánh mắt giết người nhìn về phía ta: “Thủ đoạn của Khương nhị cô nương thật tàn nhẫn!”
Ta chỉ che miệng khóc thút thít: “Các ngươi, các ngươi đúng là không biết liêm sỉ! Chuyện tới nước này còn muốn giết người diệt khẩu sao?”
Mọi người mồm năm miệng mười: “Trấn Bắc hầu hà cớ gì phải uy hiếp một tiểu cô nương như thế, sự việc hôm nay mọi người đều nhìn thấy, chẳng lẽ ngươi còn có thể giết hết bọn ta sao?”
“Khương cô nương, ngươi cần phải nghĩ thoáng một chút.”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTrong lúc hỗn loạn, cha mẹ vội vàng chạy tới dẫn chúng ta đi.
5.
Trong phòng khách của Khương gia, sắc mặt cha âm trầm ngồi ở vị trí cao nhất, vẻ mặt của mẹ thì hoảng hốt, đến giờ cũng không tin được những gì mình nhìn thấy.
Con trai trưởng thập toàn thập mỹ, tiền đồ vô lượng cả bà, vậy mà lại đi cướp hôn phu của em gái mình.
“Trời đất ơi, đây là chuyện gì vậy!”
Trấn Bắc hầu nói chuyện đã xảy ra: “Khương nhị cô nương tàn nhẫn độc ác, không biết liêm sỉ, ánh mắt thiển cận, không màng cốt nhục thân tình, dùng thủ đoạn bỉ ổi như vậy để hãm hại người trong nhà, thật sự là đê tiện vô sỉ, cực kỳ đáng hận!”
Huynh trưởng lại càng bi phẫn muốn chết, thân là quan văn, hiện giờ gây ra chuyện thế này, bảo hắn làm sao còn mặt mũi mà đứng trên triều đường?
“Ninh Tuyết, rốt cuộc ta có lỗi với ngươi ở chỗ nào, sao ngươi lại muốn hủy hoại cuộc đời ta?”
Cha biết được việc này, hận không thể giết ta, quăng một cái bạt tai tới: “Nghiệp chướng, lúc mới sinh ra ta nên bóp chết ngươi! Nuôi ngươi ăn ngon uống tốt đến khi lớn như vậy, vậy mà ngươi lại muốn hủy hoại Khương gia này!”
Ta cũng sẽ không đứng đó để bị đánh, quay đầu trốn qua chỗ khác.
Mẹ đau đớn gào khóc: “Tại sao lại gây ra chuyện như vậy? Tại sao người một nhà lại biến thành thế này?”
“Ha ha ha, đương nhiên là vì bọn họ tính kế ta trước.”.
“Người Trấn Bắc hầu thích là Ninh Lan, hắn biết rõ ta đã có người trong lòng nhưng lại cố ý muốn cưới ta. Sau đó muốn cùng với huynh trưởng đến bắt gian, hủy hoại thanh danh của ta. Đến lúc đó có thể khiến Khương gia thấy hổ thẹn với hắn, biến Ninh Lan thành đích nữ, mười dặm hồng trang mà gả cho hắn.”
“Huynh trưởng biết rõ chân tướng, nhưng vì Ninh Lan, vì giữ mối quan hệ tốt với Trấn Bắc hầu, huynh ấy không chỉ không nói cho ta mà còn năm lần bảy lượt xúi giục ta đi ra ngoài, tạo cơ hội cho Trấn Bắc hầu bắt gian.”
“Huynh trưởng, chẳng lẽ ta không phải em gái của huynh sao? Huynh còn có mặt mũi nào mà chất vấn ta?”
Ta và bọn họ không thù không oán, bọn họ lại vì lợi ích của bản thân mà dùng cách thức độc ác nhất đối với một người phụ nữ để hãm hại ta. Nếu không phải Trấn Bắc hầu biết võ công, thì ta đã sớm đẩy gã xuống sườn núi ở chùa Tướng Quốc làm bạn với Tống Ngọc Dung rồi.
Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, chân tướng quá đỗi ly kỳ, mọi người đều khó có thể chấp nhận.
Mẹ ta khó tin hỏi huynh trưởng: “Đây có phải là sự thật không?”
Chuyện tới nước này có giấu diếm nữa cũng vô dụng, huynh trưởng trầm giọng nói: “Mẹ, con cũng là vì tốt cho Ninh Tuyết, tính tình của nó bướng bỉnh, không thích hợp gả vào hầu phủ.”
Ta vỗ tay: “Huynh trưởng nói rất đúng, người một nhà thì phải tương thân tương ái, huynh trưởng suy nghĩ cho ta như vậy, ta cũng nên báo đáp huynh trưởng. Huynh vẫn luôn muốn móc nối quan hệ với Trấn Bắc hầu, chỉ có một cô em gái gả ra ngoài thì khó mà đảm bảo được chuyện gì. Bây giờ huynh và Trấn Bắc hầu có quan hệ thế này, hắn mới có thể thật lòng thật dạ mà đề bạt huynh.”
Mặt mày huynh trưởng ta xám ngoét, có quan hệ thế này, quan văn ở phái liêm chính sẽ không chấp nhận hắn nữa, mười mấy năm học hành khổ cực, chỉ trong một đêm mọi thứ đã sụp đổ.
Mẹ ta ngó trái ngó phải, kêu “Á” lên rồi nhào về phía Ninh Lan vẫn luôn không dám phát ra tiếng: “Đều tại mày đó cái con ranh này, nếu không phải tại mày thì sao tương lai của con tao lại bị hủy hoại?”
Thấy Ninh Lan bị đánh, rốt cuộc lão thái thái cũng ngồi không yên: “Dừng tay, ầm ĩ như vậy còn ra thể thống gì?”
“Việc này thì liên quan gì đến Lan Nhi? Là Ninh Tuyết không biết chừng mực, có tư tình với người khác trước, cho nên mới để người ta có cơ hội thừa nước đục thả câu.”
Lão thái thái khinh bỉ nhìn ta: “Ninh Tuyết, ngươi không không chỉ không biết hối cải mà còn gài bẫy huynh trưởng của mình, ngươi có biết đạo lý vinh cùng vinh nhục cùng nhục không? Thanh danh của Khương gia hỏng hết rồi thì ngươi sẽ có kết cục tốt đẹp sao?”
Ta lập tức đập vỡ chén trà: “Bà già kia, bà đừng có giả vờ ngớ ngẩn, ta còn chưa nói đến bà đâu.”
“Khương gia không phải cái chợ bán thức ăn, cha mẹ cũng không biết chuyện này, vậy làm sao Trấn Bắc hầu có thể biết được? Chẳng phải là cháu ngoan Lan Nhi của bà nói ra à!”
“Lúc nó nói chuyện xấu của chị em trong nhà ra ngoài thì có nghĩ đến vinh cùng vinh nhục cùng nhục hay không?”
“Trấn Bắc hầu và nó cũng có tư tình, tại sao bà không nói nó không biết chừng mực? Ngày thường bà luôn treo hai chữ quy củ ở bên miệng, chẳng phải bây giờ vẫn là bao che cho bọn họ sao?”
“Bản thân chỉ là loại mua danh chuộc tiếng, làm người không biết liêm sỉ, bà lấy đâu ra mặt mũi mà nói đến quy củ?”
Lão thái thái tức giận đến ngã ngửa: “Ngươi nói bậy, Lan Nhi không phải loại người như vậy, ngươi đừng có ở đó bôi nhọ cháu ta.”
Ta cười lạnh một tiếng, có phải nói bậy hay không chỉ cần lục soát một chút sẽ biết, hai người đang có tình ý nồng nàn, chắc hẳn không thể thiếu đồ vật và thư tín tới lui.
Sắc mặt của lão thái thái và Ninh Lan lập tức tái nhợt, không dám tiếp tục phản bác.
Cha nghe nói hai đứa con gái của mình đều có tư tình, ngay cả lão thái thái cũng có tham dự, ông muốn mắng người cũng không biết nên mắng ai.
Trấn Bắc hầu thì lại thâm tình nhìn Ninh Lan: “Chuyện thành ra thế này ta cũng không muốn che giấu nữa, người ta muốn cưới quả thật là Ninh Lan. Dù sao cũng đã có thánh chỉ, hai nhà bắt buộc phải liên hôn.”
Ninh Lan cảm động đỏ bừng hai mắt, tuy rằng Trấn Bắc hầu tính kế tỷ tỷ của nàng ta, lại làm nhục huynh trưởng mà mình yêu thương, nhưng gã làm vậy đều là vì nàng ta, thâm tình như vậy làm sao có thể khiến người ta không cảm động?
Cha ta giận đến bật ngửa: “Nếu ngươi thật sự thích Ninh Lan thì cứ nói thẳng là được mà, chẳng lẽ ta lại không đồng ý sao? Bây giờ gây ra nhiều chuyện như vậy mà ngươi còn dám nói đến chuyện liên hôn!”
Lão thái thái ho một tiếng: “Ta thấy Trấn Bắc hầu đối xử thật lòng với Ninh Lan, giờ đây ván đã đóng thuyền, không bằng cứ tác thành cho bọn chúng.”
Tuy rằng hủy hoại một đứa cháu trai và một đứa cháu gái, nhưng người bà yêu thương nhất là Lan Nhi, những người khác đều không quan trọng.
Trông thấy thanh danh của Khương gia đã sắp tiêu đời, nếu không giữ chặt Trấn Bắc hầu thì ngày sau sẽ không tìm được nhà quyền thế nào như vậy cho Ninh Lan.
Giờ phút này lão thái thái cũng mặc kệ người khác nói bà ta bất công.
Cha ta luôn quan tâm đến sự hưng thịnh của Khương gia, giờ đây đứa con trai mà ông gửi gắm kỳ vọng đã bị hủy hoại, chỉ có thể dùng mối liên hôn để Khương gia lớn mạnh hơn.
Hiện giờ Trấn Bắc hầu hổ thẹn với Khương gia, nếu nắm chặt nhược điểm này thì không sợ gã sẽ bỏ mặc Khương gia.
Trông thấy cha dao động, mẹ ta lập tức giận dữ.
“Khương gia các người đều là loại lòng lang dạ sói! Con trai con gái ta đều bị hủy hoại cả rồi, các ngươi muốn Ninh Lan dẫm lên hai đứa nó để trèo cao thì nằm mơ đi! Ta không đồng ý để Ninh Lan làm đích nữ, nếu nó muốn gả cho Trấn Bắc hầu thì hãy gả đến làm thiếp đi!”
Lão thái thái nở một nụ cười đắc ý: “Lần trước về quê tế tổ, ta đã ghi tên Ninh Lan thay vào chỗ của Ninh Tuyết, nó đã trở thành đích nữ. Các ngươi không thể ngăn cản được việc Trần Bắc hầu muốn cưới nó, chẳng bằng cứ hào phóng một chút, tác thành cho bọn nó đi.”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.