01.
Người gửi tin nhắn là chủ nhà 802.
Tôi ở 801, chỉ biết bên cạnh là cặp vợ chồng già.
Lần đầu gặp nhau ngoài hành lang, họ cứ nhìn tôi chằm chằm, thì thầm sau lưng.
Bà già hỏi tôi có muốn làm con dâu của bà ta không, bảo rằng mông tôi to, dễ sinh đẻ.
Ông già đứng bên nhìn chằm chằm vào người tôi, xoa xoa bộ râu, lộ ra hàm răng vàng khè, nói: “Tôi thấy cô sữa chắc cũng nhiều, cháu tôi không lo đói.”
Tôi cạn lời, liền không khách sáo mà nói: “Xin lỗi, tôi không ưng con trai ông bà.”
Bà ta vội vàng phản bác: “Cô còn chưa thấy con trai tôi, sao biết là không ưng?”
Tôi nhìn họ từ trên xuống dưới, cười nhạt: “Con cái giống cha mẹ, vừa nhìn đã thấy thiếu ăn đòn.”
Bà ta nổi giận, định xông vào đánh tôi. Ông già kéo lại, khinh bỉ nói:
“Chúng tôi là chủ nhà, cô chỉ là kẻ thuê nhà, không xứng với con trai chúng tôi đâu.”
Tôi móc sổ đỏ từ túi ra, “Xin lỗi, bà chị, tôi cũng là chủ nhà, vừa mua phòng tháng trước.”
Bà ta trừng mắt, không thể tin được, lắc đầu: “Cô gái trẻ như cô làm sao mà mua nổi nhà, chúng tôi phải dành dụm cả đời, lại còn phải dùng thêm tiền sính lễ của con gái mới trả được tiền đặt cọc cho con trai, cô như này chắc cũng không phải loại tiền sạch sẽ gì đi.”
Ông già đứng bên gật gù tán đồng, còn nhìn vào bên dưới của tôi đầy tục tĩu.
Ánh mắt hắn làm tôi tức điên.
“Con trai ông bà, vừa thiếu đòn vừa vô dụng, loại này chữa khỏi cũng chảy nước dãi, dù có trả tiền cho tôi, tôi cũng không lấy.”
Thời nay đúng là lạ lùng, mình không có năng lực lại đi nghĩ người khác thấp kém.
Trước khi ra khỏi thang máy, tôi nói mỉa mai:
“A, cố hết sức rồi mà cũng chỉ trả nổi tiền đặt cọc, đúng là vô dụng, không như tôi, trẻ thế này đã thanh toán hết.”
Giờ nghĩ lại chắc là hai người này đã kể với con trai, nên mới có chuyện hôm nay.
Hôm nay tôi nhất định phải dạy cho hắn bài học, kẻo hắn tưởng tôi là quả hồng mềm mà bóp.
02.
Tôi phản kích nói: “Chủ căn 802 phải không? Anh là cái người hơn 30 tuổi rồi mà phải vét sạch tiền hưu của bố mẹ với tiền sính lễ của em gái mới có tiền đặt cọc đó hả?”
“Tài cán không lớn, cái miệng thì không nhỏ. Có thời gian đi đơm chuyện bôi xấu người khác, sao không dành chút sức mà kiếm tiền?”
“Đừng ăn không được nho lại chê nho chua. Người không ra gì lại đi trách móc người khác?”
Chủ nhà 802 tức tối: “Tôi không có tiền? Ít ra tiền tôi là tiền sạch, không như mấy người phụ nữ, chỉ cần nằm trên giường, chân mở ra là tiền chảy vào.”
“801 à, đừng ngại ngùng, tối nay đến nhà tôi, để tôi cho cô chút tiền boa, mua thêm vài mét vuông nhà.”
Câu nói này làm mấy chị em khác trong nhóm chat cũng nổi giận.
Chị 602 lên tiếng bênh vực tôi:
“Bà đây tốt nghiệp từ đại học danh tiếng 985, chỉ ba năm đã mua được nhà.”
“Không có bản lĩnh thì đừng ra đường bêu xấu.”
802 lại buông lời kinh người: “Biết đâu cô làm nghề từ năm nhất, trường học có khi là cái nơi hái ra tiền mà.”
802 không biết xấu hổ, tiếp tục bịa chuyện.
“Tôi có nói sai à? Cái cô 801 ngực lớn mông to, xinh xắn thế này, nhìn phát biết ngay không phải người đứng đắn.”
Tôi lập tức đáp trả: “Ừ đúng rồi, hằng ngày đều dụ dỗ loại như anh đó, đồ nấm kim châm to chưa tới 5cm, còn ở đó mà khoe khoang!”
Hắn lập tức bị nói trúng tim đen, gửi cả chục tin nhắn chửi bới tôi.
Chị Lý kéo tôi vào nhóm nhắn tin riêng: “Này, em đừng chọc nhà đó, chủ nhà bán cho em chịu không nổi họ nên mới chuyển đi.”
“Em là con gái, lại không có ai bảo vệ, đôi khi nhịn một chút cho qua chuyện.”
Chị càng nói tôi càng khoái chí. Tôi từ trong ổ kẻ xấu mà ra, xử lý đám người thế này tôi có thừa kinh nghiệm.
802 vẫn còn đang la lối, lặp đi lặp lại mấy câu chửi rủa.
Tôi vừa chơi điện thoại, vừa thỉnh thoảng vào nhóm gửi vài cái sticker chế nhạo.
Hắn giận dữ, lại càng chửi rủa.
Tôi thích cảm giác hắn vừa ghét tôi lại vừa không làm gì được.
Đối phó loại người này không cần phải quá cảm xúc.
Tôi khoan khoái tắt điện thoại, đi ngủ sớm.
Sáng hôm sau thức dậy đi làm.
Mở cửa ra liền thấy mùi thối nồng nặc ập vào.
Tôi bị mùi làm nghẹt thở, mắt đỏ cả lên.
Trên sàn đầy thức ăn thừa.
Tay nắm cửa còn bị bôi vài miếng đờm mới, vàng xanh lẫn lộn, khiến tôi ghê tởm đến nỗi muốn ói.
Tôi đáng lẽ nên biết đám người không có liêm sỉ thế này sẽ không dễ dàng buông tha.
Tôi chụp ảnh rồi gửi cho bên quản lý.
Quản lý sợ dính vào rắc rối, chỉ làm cho có, kêu bên kia xin lỗi tôi.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTôi bận đi làm, không rảnh xử lý, nên gọi người dọn dẹp đến dọn cho sạch.
Buổi trưa nghỉ làm, tôi lướt mạng tìm cửa hàng trong thành phố.
Tôi định mua ít phân.
03.
Tôi bảo với chủ cửa hàng, tôi mua để trồng hoa, nhất định phải loại thối nhất, loãng nhất.
Ông chủ bảo: “Yên tâm, đây là phân nhà xí vùng Tứ Xuyên đó.”
“Qua chế biến ở độ cao lớn, chất sánh mịn, mùi thơm như gió núi, bảo đảm cô hài lòng.”
Nghe hắn nói vậy, tôi rất hài lòng, dứt khoát trả thêm tiền để hắn giao ngay trong ngày.
Sáng sớm, ban quản lý thông báo trong nhóm rằng khu bên cạnh sửa đường, làm đứt dây điện.
Cả nhà 802 ba người thay nhau nguyền rủa tổ tiên ba đời bên đó, rồi cả nhà kéo nhau đi ra ngoài hóng gió mát.
Tôi về nhà, đeo mặt nạ chống độc, trang bị đầy đủ.
Vui vẻ bôi phân khắp cửa nhà bọn họ.
Hơn chục đôi giày họ để ngoài hành lang, tôi cũng không bỏ qua.
Tôi liên tục thêm “nguyên liệu” vào.
Phát hiện ra việc bôi phân cũng giống như làm bánh vậy, từng lớp, từng lớp chồng lên nhau, nhất định phải tạo cảm giác “dẫm phải shit~” cho bọn họ.
Nửa đêm, cả nhà ba người của họ vừa từ thang máy bước ra, chuẩn bị mở cửa.
Trong hành lang liền vang lên những tiếng hét thảm thiết như tiếng giết heo xen lẫn tiếng nôn ọe không ngừng.
“Mẹ ơi, trên tay con có cứt!”
Gã đầu trọc giơ bàn tay đầy phân lên trước mặt bà mẹ.
Bà ta bịt mũi, nước mắt chảy ròng vì mùi xộc lên, nén nôn mà an ủi hắn: “Con trai đừng hoảng, cứ thay giày rồi vào trong rửa tay.”
Tôi đợi một lát thì nghe thêm tiếng hét thảm thiết nữa.
“Á, mẹ ơi, trên chân con cũng có phân!”
Gã đầu trọc đứng bất động như hóa đá, mắt cá chân phủ đầy phân tràn ra.
Tôi bịt miệng cười khoái trá sau mắt mèo.
“Cmn ai làm cái trò này vậy?!”
Lúc này, bọn họ mới nhận ra có chuyện không ổn.
Chẳng mấy chốc, cửa nhà tôi bị đập ầm ầm.
04.
Bà mẹ gào vào mắt mèo của tôi, giọng đầy phẫn nộ:
“Đồ con hoang, là mày làm chứ ai, thứ lòng dạ hiểm độc, con mẹ nó mày sẽ không được chết yên lành!”
Tôi không trả lời, chỉ chuyển đoạn âm thanh chửi rủa đó lên nhóm chat, kèm theo giọng điệu ngây thơ vô tội:
“Bác gái nói gì thế ạ? Cháu không có làm đâu, bác có nhầm không?”
Vì đối phương đã làm quá nhiều điều xấu xa, nên mọi người trong nhóm đều đứng về phía tôi, còn tag ban quản lý vào để đòi công bằng.
Quản lý sợ gây ra chuyện lớn, liền lập tức lên gặp gỡ đôi bên để hòa giải.
“Nhà mình nghĩ lại xem có gây thù với ai không? Gần đây bên khu đối diện cũng xảy ra chuyện tương tự. Nhà bên đó là chủ nhà dính vào vụ khiến bạn gái có bầu rồi chạy trốn, khiến gia đình cô gái đổ phân, đổ nước tiểu vào nhà đó, gây ra án mạng đấy.”
Gã đầu trọc như bị chạm vào vết thương, bối rối lùi lại vài bước.
Cảnh tượng đó tôi bắt trọn qua mắt mèo.
Bời vì bọn họ không có chứng cứ nên không thể hoàn toàn đổ lỗi cho tôi.
Cuối cùng, cả nhà chỉ còn cách chửi rủa rồi quay vào.
“Mẹ ơi, nhà mình không có nước, không rửa sạch phân được.”
“Con à, chịu khó… mai… sẽ có nước.”
Gã đầu trọc vừa khập khiễng bước, vừa khóc lóc với bà mẹ.
Buổi chiều, ban quản lý thông báo rằng đường sửa bên cạnh lại làm đứt ống nước.
Nước sẽ bị cắt đến 8 giờ sáng mai.
Bọn họ chắc chắn không nỡ thuê khách sạn chỉ vì vài giờ, đành phải chịu đựng mùi thối cho đến khi có nước.
Tôi vui vẻ ngủ đến tận trưa hôm sau, mở điện thoại lên.
Nhóm chat đầy những tin nhắn ghi âm của gã đầu trọc.
Hắn hỏi tại sao rửa mãi mà mùi phân vẫn không hết.
Tất nhiên rồi, đây đâu phải phân bình thường.
Tôi đã đổ vào đó một lọ chất giữ màu và giữ mùi, không tầm mười ngày nửa tháng thì đừng hòng rửa hết màu và mùi hôi thối của nó.
Gặp phải tôi, hắn đã đụng trúng tường sắt rồi.
Không ngờ yên ổn được một tháng, hắn lại bắt đầu gây chuyện.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.