****
Trời dần tối, Vân Nhất tự nấu một nồi cháo rau nhỏ cho mình.
Dạo này nguyên chủ không ăn uống tử tế, nhà cũng chẳng có gì khác để nấu. Hơn nữa, Sở lão gia vừa mới hạ táng, cô cũng không muốn thay đổi nhiều để tránh người khác nghi ngờ.
Vừa múc cháo ra bát, cô đã nghe tiếng gọi từ ngoài cổng: “Sở Vân Nhất, có nhà không?”
Giọng nói này nghe quen nhưng cô không nhớ ra là ai.
Người thanh niên đứng ngoài cổng chờ mãi không thấy ai ra mở cửa, có chút sốt ruột, đang định gõ thêm lần nữa thì cánh cửa mở ra.
Nhờ ký ức của nguyên chủ, Vân Nhất nhận ra người lạnh mặt đứng ngoài cổng chính là Tần Giang Huy: “Trời đã tối rồi, sao anh lại đến đây?”
Tần Giang Huy cảm thấy không quen khi không được nghe câu gọi “Anh Giang Huy” như mọi khi: “Ông nội bảo tôi sang nhắn với cô, ngày mai đến nhà tôi một chuyến.”
Vân Nhất nghĩ thầm, cho dù Tần gia không mời thì cô cũng sẽ qua. Nhìn sắc mặt của Tần Giang Huy, chắc chắn mẹ hắn đã đạt được ý muốn.
Không có ý định nói chuyện thêm, cô gật đầu nhẹ: “Tôi biết rồi.”
Tần Giang Huy còn định nói thêm gì đó, nhưng cô không để hắn có cơ hội: “Nhà tôi mới có tang, không tiện mời anh vào. Nếu không có gì thêm thì anh về đi.”
Nghe vậy, Tần Giang Huy cũng nổi giận, mặt sầm xuống: “Tôi đã nhắn rồi, đừng quên đấy.”
Nói xong, hắn quay lưng bước đi.
Vân Nhất cười nhạt, nghĩ thầm: Nếu không phải vì năm xưa Tần lão gia đến tận nơi để quyết định hôn sự này, thì Tần mẫu và Tần Giang Huy cũng chẳng có tư cách mà coi thường nguyên chủ.
\*
Dọn dẹp xong sau bữa ăn, Vân Nhất ra sân vừa đi vừa suy nghĩ về những việc sắp tới.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTập một bài quyền trong sân cho tiêu cơm, thấy thời gian đã thích hợp, cô thay đồ chuẩn bị xử lý mọi chuyện.
Thay vì đi bằng cửa chính, cô trèo thang qua tường để ra ngoài, nghĩ rằng khi về có thể leo tường để vào, như vậy đỡ gây chú ý hơn.
Lánh đi vòng khác, cô đến khu nhà tập thể phía trước. Dùng không gian của mình như một cách hỗ trợ, cô tìm cơ hội đột nhập vào Tôn gia và nhanh chóng lánh vào không gian.
Nhớ đến những gì nguyên chủ từng nghe lén từ Tôn Thụy Minh, trong lòng cô chỉ thấy khinh bỉ, cả nhà họ đúng là những kẻ tính toán giỏi.
Tôn Thụy Minh thậm chí còn muốn gài bẫy nguyên chủ để khiến cô xấu hổ, rồi sau đó thao túng cuộc sống của cô theo ý muốn của Tôn gia.
Chỉ tưởng tượng cảnh một cô gái ngây thơ bị một gia đình như vậy lợi dụng, cô đã thấy lạnh cả người.
Nếu hắn dám nghĩ như vậy, cô sẽ khiến hắn nếm thử cảm giác bị người đời chỉ trích, dùng chính thủ đoạn của hắn mà đáp trả. Đó là sở trường của cô.
Đúng lúc đó, cô nghe thấy tiếng trò chuyện trong nhà: “Con trai, mấy ngày tới đừng chạy lung tung nữa, hãy thường xuyên ghé qua Sở gia, tránh để ai đó nhanh tay hơn con.”
Một giọng điệu lười nhác đáp lại: “Cha, cha yên tâm đi. Sở Vân Nhất đối với con thế nào chẳng lẽ cha không biết sao.
Trước đây Sở lão gia còn sống cũng không cản được, giờ thì chẳng phải con nói gì cô ta cũng nghe sao. Cha cứ yên tâm, con tự có tính toán.”
Lúc này, con dâu cả của Tôn gia xen vào: “Em Ba, giờ Sở lão gia không còn, trong khu này có nhiều gia đình đang dòm ngó cháu gái ông ấy lắm, em đừng có chủ quan, coi chừng bị người ta chen ngang.”
Nghe lời của chị dâu, Tôn Thụy Minh hãnh diện đáp: “Vài ngày nữa cô ta sẽ phải xuống nông thôn, ai mà chen vào được.”
Đột nhiên, có một giọng khác cất lên: “Em Ba này, Sở Vân Nhất phải xuống nông thôn, vậy nhà cô ta cứ để không à? Con có thể bảo cô ta cho nhà mình mượn nhà để ở không?”
Vừa dứt lời, mọi người trong nhà đều nhìn sang Tôn Thụy Minh.
—
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.