****
Thấy lớp cặn nhầy trên da tự động tách khỏi cơ thể và tan biến ngay tức khắc, Vân Nhất không khỏi vui mừng khôn xiết. Cô ngắm nhìn làn da trở nên trắng sáng, mịn màng hơn trước, rồi lập tức bình tĩnh lại, nhớ đến công chuyện quan trọng cần làm tối nay, vội chỉnh trang lại để rời khỏi không gian.
Còn những công dụng khác của không gian, cô quyết định sẽ từ từ khám phá khi đã xuống nông thôn, vì trước khi rời khỏi đây, cô vẫn còn nhiều việc cần phải hoàn thành.
Bên ngoài trời đã tối đen, Vân Nhất khóa cửa và rời đi. Trước khi đi, cô đã biết được từ Cố Bồi Nghiêm nơi ở của nhà họ Thẩm, những kẻ đã hại chết ông ngoại của mình. Tất nhiên cô phải đến đó để làm cho ra lẽ.
Chỉ là bây giờ đã là thời đại pháp trị, không thể tự tiện giết người để báo thù. Nếu vẫn còn ở thời cổ đại mà cô từng xuyên qua, thì hôm nay nhà họ Thẩm chắc chắn sẽ không còn một ai.
Dù không thể ra tay báo thù cho ông ngoại, cô vẫn muốn họ phải trả giá.
Nhưng vừa ra khỏi nhà không bao lâu, Vân Nhất đã cảm nhận thấy có người đang theo dõi mình.
Cô giữ vẻ mặt bình thản, hướng về phía khu đông người, định lợi dụng cơ hội để xác định xem có bao nhiêu kẻ bám theo mình. Một cô nhi như cô, ai lại đi nhắm vào đây?
Phía trước có một quảng trường nhỏ, buổi tối có khá nhiều người ra đây đi dạo, hóng gió.
Cô len lỏi qua đám đông, đồng thời quan sát và phát hiện có ba người đang theo sát.
Trước đây khi còn ở doanh trại quân đội, cha mẹ nuôi cô tuy thương yêu cô nhưng không quá nuông chiều. Hàng ngày, cô đều được khuyến khích chạy bộ cùng những đứa trẻ trong doanh trại, nên thể lực vẫn khá tốt.
Cha nuôi cũng đã dạy cô ít nhiều về võ thuật, tuy nhiên nguyên chủ không phải là người có năng khiếu, nên cha nuôi cũng không ép. Bây giờ có thể coi như là một cái cớ hợp lý để sau này cô có thể dần hồi phục năng lực của mình.
Xác định xong số người bám đuôi, Vân Nhất liền không chần chừ nữa, đi thẳng vào con hẻm phía trước.
Ba kẻ bám đuôi vừa nhìn thấy, tưởng rằng cô gái nhỏ này đang tự tìm đường chết, liền cười thầm: chỉ là một cô nhóc, dễ xử lý thôi.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetNhưng khi Vân Nhất vừa vào con hẻm, cô liền tăng tốc, nhảy lên tường của một ngôi nhà. Đám người kia vừa đuổi đến nơi thì không thấy bóng dáng cô đâu.
Gã cao gầy trong số đó tức giận chửi thề: “Mẹ nó, sao vừa chớp mắt đã mất dấu rồi?”
Gã mập đứng sau thì đón lời: “Có khi nào cô ta phát hiện ra bọn mình không?”
Kẻ còn lại im lặng từ nãy giờ mới lên tiếng: “Cô ta không chạy xa đâu, chia ra tìm, lát nữa gặp lại ở đây.”
Khi bọn chúng tản ra tìm kiếm, Vân Nhất từ trên tường nhẹ nhàng đi theo hướng ngược lại, chặn đầu gã mập: “Ngươi đang tìm ta?”
Gã mập nghe tiếng, quay lại thì bị cô gái trẻ trước mặt làm cho bất ngờ. Gã định hét lên gọi đồng bọn, nhưng đã bị Vân Nhất nhanh chóng khống chế: “Dám kêu lên, ta tiễn ngươi về Tây thiên.”
Gã không ngờ mình lại bị một cô gái dễ dàng bắt giữ như thế, càng không dám khinh suất. Để chắc chắn, Vân Nhất điểm vài huyệt đạo trên người gã, rồi gằn giọng: “Nói, ai sai các ngươi theo dõi ta?”
Ban đầu, gã mập vẫn còn muốn giở trò, trong lòng nghĩ rằng chờ khi hai người còn lại đến, sẽ dạy dỗ cô gái nhỏ này một phen.
Nhận thấy gã vẫn cố tình không nói, Vân Nhất liền đấm thẳng vào bụng gã khiến gã quằn người như con tôm: “Bà cô à, đừng đánh nữa, ta nói, ta nói mà!”
Cô buông tay, gằn giọng: “Còn giở trò, coi chừng cả đời này ngươi sẽ hối hận.”
Gã mập bị dọa cho xanh mặt: “Lão đại của bọn ta nhận tiền của Đỗ Tam Hà, bọn ta chỉ làm theo lệnh.”
Cô cau mày: “Đỗ Tam Hà là ai?”
Gã đau đớn, hít sâu một hơi, sợ cô đánh thêm: “Đỗ Tam Hà là người thân cận của lão gia nhà Thẩm ở Kinh thành.”
Nghe vậy, Vân Nhất càng xác định rõ hơn: “Hắn sai các ngươi làm gì ta?”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.