Hắn nói hắn thật vất vả mới tìm được sinh mẫu, nhưng sinh mẫu lại không muốn nhận hắn, thậm chí còn muốn đuổi hắn đi. Không còn cách nào khác, hắn đành dò hỏi đến Lâm phủ, nhờ Lâm Uyển Nghi lấy lại công bằng cho mình.
Sau một hồi, Lâm Uyển Nghi liền hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Lúc đầu, nàng khinh bỉ sự ác độc của Thẩm Ngọc, cảm thấy sợ hãi trong lòng.
Nhưng nghe xong, nàng lại phá lên cười.
“Nam nhân phụ tình kia quả thật đáng đời, nhặt phải một đôi giày rách mà không biết, còn một mực muốn nâng lên làm chính thất, đúng là trò cười.”
“Nếu hắn đã vô tình vô nghĩa, đừng trách ta trở mặt không quen biết!”
Những lời này đều do tai mắt ta cài trong Lâm phủ báo lại.
Thật đáng tiếc, ta không thể có mặt ở đó.
Ta thật sự muốn tận mắt thấy vẻ mặt tuyệt vời của đại tẩu.
Lâm Uyển Nghi không phải hạng hiền lành, là người rất hay ghi thù.
Sau khi bị Bùi Kỳ cho một cú ngã đau đớn như thế, dù có phải đánh đổi danh tiếng, nàng ắt hẳn cũng muốn Bùi Kỳ không thể ngóc đầu lên được.
Chuyện Lâm Uyển Nghi dẫn con trai của Thẩm Ngọc đến đánh trống kiện cáo nhanh chóng lan khắp kinh thành.
Lời đồn đại trong kinh thành chủ yếu có hai loại.
Một là nói Lâm Uyển Nghi quá mức ghen tuông, mười năm không con, lại không để phu quân nạp thiếp, khiến đại phòng gần như tuyệt hậu, nên việc Bùi Kỳ muốn bỏ vợ cũng không phải điều quá đáng.
Còn loại thứ hai là chế giễu Bùi Kỳ, vì một nữ nhân tâm cơ mà ruồng bỏ nguyên phối, nay gặp kết cục như vậy quả là gieo gió gặt bão.
Trước đó, Lâm Uyển Nghi đã cố tình báo cho Bùi Kỳ biết.
Bùi Kỳ nghe xong, cơn tức giận bùng lên, một hơi thở không được, ho dữ dội, ngay lập tức muốn tìm Thẩm Ngọc hỏi cho ra lẽ.
Lời đàm tiếu bên ngoài khiến hắn mất mặt, chưa đi được hai bước đã phun ra một ngụm máu tươi, ngất xỉu ngay tại chỗ.
Lâm Uyển Nghi cảm thấy vẫn chưa đủ, còn sai người rêu rao khắp nơi về việc Bùi Kỳ là một gã nam nhân phụ lòng, đã bí mật gặp gỡ Thẩm Ngọc sau lưng nàng ra sao.
Khi tỉnh lại, Bùi Kỳ liền lớn tiếng đòi giết Thẩm Ngọc.
Nhưng Thẩm Ngọc nào ngồi yên chờ chết, đã sớm bỏ trốn.
Giờ nàng đang quỳ trước mặt ta, khóc đến lê hoa đái vũ.
20.
“Phu nhân, chuyện này không phải lỗi tại ta, đều do Bùi đại ca say rượu…”
“Ta chỉ là một nữ tử yếu đuối, nào dám phản kháng, nay lại xảy ra chuyện này, lương tâm ta cũng không yên ổn, Lâm phu nhân lại còn hận ta đến mức đi kiện cáo như vậy.”
Nàng vừa nói, vừa tức giận, đôi mày xinh đẹp chứa đầy ấm ức, như thể tất cả những điều này đều là do người khác vu oan cho nàng.
“Sự thật đến cùng có phải như vậy hay không, Thẩm cô nương trong lòng tự biết rõ.”
Ta trầm mặc, nhấp một ngụm trà nóng.
Thẩm Ngọc ngẩn người vài giây, lập tức nhận ra ý của ta.
Quả nhiên, nàng không giữ được vẻ giả vờ nữa.
Nàng đứng dậy, ánh mắt dịu dàng liền biến thành lạnh lẽo.
Nàng tiến từng bước tới gần ta, cho đến khi khuôn mặt gần kề, rồi cúi đầu thì thầm bên tai ta.
“Phu nhân đừng có mà tỏ ra như không biết gì, nếu không phải tại người, ta đâu đến nỗi rơi vào tình cảnh này.”
“Nếu ta đem chuyện người xúi ta đi quyến rũ Bùi Kỳ kể với Lâm Uyển Nghi, e rằng…”
Nàng bỏ lửng câu, ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm vào ta.
Có vẻ nàng nghĩ rằng ta sẽ kiêng kị nàng.
Phải nói rằng Thẩm Ngọc quả là người thú vị, đến nước này vẫn còn dám uy hiếp ta.
Ta đặt chén trà xuống, nhìn nàng chăm chú.
“Ngươi muốn như thế nào?”
“Ta cũng không đòi hỏi quá nhiều, phu nhân chuẩn bị đủ vàng bạc châu báu, đưa ta an toàn rời khỏi thành, thì bí mật này sẽ vĩnh viễn chôn sâu trong lòng ta.”
“Nếu không… ép ta đến đường cùng, ta không biết sẽ làm gì.”
Ta lắc đầu, không nhịn được mà cười.
Đến lúc này rồi, nàng chẳng còn giả vờ nữa, lời lẽ cũng trở nên sắc bén.
Nhưng điều này lại rất hợp ý ta.
“Tốt, ta đáp ứng ngươi, lúc này tình thế căng thẳng, ta sẽ tạm đưa ngươi đến một khách điếm, ở đó có người của ta sẽ tiếp ứng, tất nhiên sẽ bảo vệ ngươi, chỉ là chuyện ngươi đáp ứng ta …”
“Phu nhân quả nhiên là người thông minh, đã phu nhân sảng khoái như vậy, ta tự nhiên cũng sẽ hết lòng tuân thủ hứa hẹn..”
Nàng theo Song Đào rời đi.
Thẩm Ngọc không phải hạng người dễ đối phó, ta tuyệt đối không tin lời nàng nói.
Nhưng ta cũng chẳng phải người luôn giữ chữ tín.
Lật lọng sự tình ta cũng là làm ra được.
Suy cho cùng, chỉ có người chết mới giữ miệng kín nhất.
Chỉ là, ta muốn nàng chết sao cho có giá trị, mới không uổng công nàng đến kinh thành lần này.
Ta lấy giấy bút, lặng lẽ viết ra từng dòng.
Vẫn còn một bước cuối cùng.
21.
Lâm Uyển Nghi gây chuyện ầm ĩ thế này, khiến Bùi Kỳ rơi vào tâm điểm của sóng gió, bị đồng liêu khinh thường.
Hắn cuối cùng cũng ngã bệnh.
Trên triều có quan viên dâng sớ buộc tội Tam hoàng tử.
Mọi người đều biết Tam hoàng tử và Bùi Kỳ có quan hệ thân thiết, ngay cả Tam hoàng tử phi và Lâm Uyển Nghi cũng thường lui tới.
Tam hoàng tử bị liên lụy, chịu không ít trách phạt từ Hoàng thượng, bị quở trách là không biết nhìn người, lại kết giao thân thiết với kẻ phẩm hạnh thấp kém, thậm chí còn bị nghi ngờ mang tâm địa bất chính, khó có thể đảm đương trọng trách.
Cái nồi này ụp lên đầu, khiến Tam hoàng tử phiền lòng khó mà giải tỏa, về phủ liền cãi nhau ầm ĩ với Tam hoàng tử phi.
Lúc này, gã sai vặt bên cạnh Tam hoàng tử liền đề nghị hắn đến Ngọc Xuân Lâu giải sầu.
“Điện hạ, tửu lầu Ngọc Xuân có mỹ tửu ngon và mỹ nhân bầu bạn… sao không đến đó giải khuây một phen?”
Tam hoàng tử từ nhỏ được Quý phi nuông chiều, tự coi mình là cao quý, ngày thường lại bị Tam hoàng tử phi xuất thân nhà tướng quản chế chặt chẽ, giờ đây làm sao còn giữ được bình tĩnh mà phân biệt đúng sai.
Gã sai vặt đó, đương nhiên là người của Đại hoàng tử.
Mỹ nhân mà hắn nhắc đến, chính là Thẩm Ngọc, người mà ta đã an bài ở Ngọc Xuân Lâu.
Mối nghiệt duyên này, để ta giúp các người bắt đầu.
22
Thẩm Ngọc đã bị ta chuốc thuốc mê.
Tam hoàng tử uống một chén rượu mạnh, được gã sai vặt dẫn vào phòng của Thẩm Ngọc.
Thẩm Ngọc ít khi lộ diện ở kinh thành, nên Tam hoàng tử chưa từng gặp nàng.
Bị vợ ở nhà áp chế bấy lâu, vừa thấy Thẩm Ngọc với dáng vẻ yểu điệu của nữ tử Giang Nam, hắn lập tức nổi lòng ham muốn, mất hết lý trí, lao vào nàng như một con sói đói.
Hắn không biết rằng, Tam hoàng tử phi và ta lúc này cũng đang có mặt ở Ngọc Xuân Lâu, hơn nữa còn ở ngay căn phòng bên cạnh.
“Trước đây Bùi tướng quân nhiều lần hữu ý vô ý cự tuyệt lời mời của điện hạ, sao bây giờ lại muốn thay đổi?”
22.
Tam hoàng tử phi ánh mắt đầy cảnh giác, ánh nhìn sắc bén.
Ta không vội vàng, nhàn nhã nói: “Bệ hạ từ trước đã có ý muốn Tam hoàng tử lên ngôi, dù nay người trách cứ ngài ấy, nhưng sau lưng Tam hoàng tử, thế lực cũng chẳng thể xem thường. Phủ tướng quân nhà ta nếu còn muốn giữ trung lập cũng khó, chi bằng thừa lúc này mà tìm một chỗ dựa vững vàng.”
“Phu quân của ta là người thẳng thắn, có những chuyện hắn không tiện nói, nên lần này bảo ta đến gặp hoàng phi.”
Nàng khẽ động ánh mắt, ức chế không nổi đắc ý, khóe miệng hơi nhếch lên.
Ta cố ý mời Tam hoàng tử phi đến đây, nói là để cùng nhau bàn đại kế.
Nàng vừa định nói tiếp thì đã bị âm thanh truyền đến từ phòng bên cạnh ngắt ngang.
Nha hoàn thân cận của nàng vẻ mặt hoảng hốt, lao vào phòng.
“Làm càn! Không thấy ta đang bàn chuyện quan trọng với phu nhân sao?”
Nha hoàn vội liếc ta một cái, rồi ghé vào tai Tam hoàng tử phi thì thầm.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTam hoàng tử phi đột nhiên biến sắc.
Nàng nhìn ta một cái, không kịp chào hỏi đã vội vàng chạy sang phòng bên cạnh.
Người của Đại hoàng tử quả là đắc lực, xem ra mọi chuyện đã thành công rồi.
Ta ung dung ngồi đó, nhàn nhã đun ấm trà trước mặt.
Trà đã sôi, vở kịch cũng đã đến lúc ra mắt.
23.
Chẳng bao lâu sau, tiếng la thảm thiết của Tam hoàng tử vọng ra từ phòng bên cạnh.
“Làm càn! Ngươi dám động thủ với bản cung!”
Ta tiến đến cửa, lạnh lùng quan sát.
Tam hoàng tử phi tay cầm chân đèn, rượt theo Tam hoàng tử mà đánh.
Cảnh tượng này quả thực đầy kịch tính.
Cả Tụ Xuân Lâu đều kinh ngạc bởi âm thanh ấy.
Khách ở đây đều là quan viên quyền quý, có người tinh mắt liền nhận ra tiểu đồng của Tam hoàng tử.
“Tốt lắm! Ta vì ngươi bày mưu tính kế, ngươi lại ở đây giấu ta tầm hoan tác nhạc!”
“Ngươi thật đói khát đến mức không chê nổi loại giày rách nát này sao!”
Tam hoàng tử phi liếc một cái liền nhận ra Thẩm Ngọc, cơn giận lại bùng lên mãnh liệt.
Nàng xuất thân từ gia tộc võ tướng, cả nhà đều phò tá Tam hoàng tử, cũng là người quản thúc hắn chặt chẽ. Nào ngờ giờ đây hắn lại dan díu với một nữ nhân hạ tiện.
Sát khí trong mắt nàng dâng trào, bất chấp thể diện.
Lúc này, Thẩm Ngọc vẫn chưa tỉnh.
Loại thuốc này quả thực mạnh mẽ, giống y hệt thứ mà nàng từng dùng để làm ta mê man năm xưa.
Ta khẽ ra hiệu cho gã sai vặt, hắn lập tức hiểu ý.
Hắn im lặng đứng phía sau Tam hoàng tử phi, canh đúng thời điểm mà mạnh tay đẩy nàng một cái.
Tam hoàng tử phi mất thăng bằng, cả người đổ về phía Tam hoàng tử cùng chiếc chân đèn có mũi nhọn sắc bén.
“A!”
Trong phòng lập tức vang lên tiếng la thảm thiết, hỗn loạn cả lên.
Gã sai vặt nhân cơ hội bỏ đi.
Ta giả bộ như chậm rãi tới muộn.
Chờ khi ta vào đến nơi, Tam hoàng tử đã nằm trong vũng máu, trên ngực cắm chiếc chân đèn.
Ánh sáng trong mắt hắn dần tắt, cho đến khi sinh cơ cuối cùng biến mất, ngã xuống như một con rối đứt dây.
Hắn là gieo gió gặt bão, chết dưới tay hoàng tử phi cũng là một cái kết tiện nghi cho hắn.
Tam hoàng tử phi đã sợ đến đờ người, hai tay bịt miệng, không biết phải làm gì.
Khi Quý phi mang người đến, nàng vẫn còn quỳ bên cạnh Tam hoàng tử, ngay cả khóc cũng chẳng khóc nổi.
Phải nói là thật đúng lúc, Thẩm Ngọc tỉnh lại ngay khi ấy.
Quý phi vừa tới đã hiểu rõ sự tình, thấy Thẩm Ngọc, càng giận đến nghiến răngnghiến lợi.
Thẩm Ngọc ngay tại chỗ liền bị ma ma bên cạnh Quý phi tát cho vài chục cái, đến khi bị trói lại khiêng ra ngoài, nửa bên mặt đã sưng tấy lên.
Nàng vừa sợ hãi vừa hoảng loạn, muốn thanh minh cũng không thể mở miệng, hơn nữa, ai lại tin lời của một nữ nhân độc ác chứ.
Không ai để ý rằng, hôm nay ta cũng có mặt tại Tụ Xuân Lâu.
Tam hoàng tử muốn lén lút gặp gỡ riêng, tất nhiên sẽ không nói cho ai biết là gặp ta tại đây.
24.
Hôm xảy ra chuyện của Tam hoàng tử, ta nghe được không ít chuyện thú vị trong phủ, thật khiến người ta hả lòng hả dạ.
Quý phi mất đi ái tử, cơn giận dữ không thể nguôi ngoai.
Song Đào mang vẻ mặt khinh bỉ, cau mày báo cáo với ta:
“Nghe nói Quý phi đã ném Thẩm Ngọc vào chuồng bò, còn cho bò uống thuốc… Người ta đồn rằng lũ bò khi phát cuồng thật đáng sợ, không biết Thẩm Ngọc liệu có toàn mạng không.”
Trong cung quả thật có đủ loại thủ đoạn để hành hạ người ta.
Quý phi vốn là người tâm địa độc ác, Thẩm Ngọc rơi vào tay bà ta, chắc chắn không thể chết dễ dàng.
Nhưng, với Thẩm Ngọc, cái chết như vậy cũng chẳng oan uổng gì.
Tam hoàng tử phi được gia tộc bảo vệ, bị giam cầm ở nhà, nhưng nay đã hóa điên hóa dại, khó mà gặp người.
Bộ dạng của nàng ta hiện tại, cũng giúp ta bớt được không ít việc.
Chắc chắn Đại hoàng tử đã bỏ chút công sức vào chuyện này.
Lâm Uyển Nghi cũng chẳng khá hơn là bao.
Để xoa dịu Quý phi, hoàng thượng để nàng tự do báo thù Lâm gia.
Sau khi bình tĩnh lại, Quý phi bỗng nghĩ mình bị vợ chồng Bùi Kỳ đùa cợt.
Nàng ta nghĩ rằng Bùi Kỳ đã ngầm ủng hộ Đại hoàng tử, còn cố tình cấu kết với Tam hoàng tử để bôi nhọ danh tiếng của hắn, khiến bệ hạ nảy sinh bất mãn với Tam hoàng tử.
Hơn nữa, Thẩm Ngọc lại là người của phủ Bùi Kỳ, dùng một nữ nhân với thủ đoạn thô bạo để hại chết Tam hoàng tử, càng khiến Quý phi thêm đau lòng phẫn uất.
Giờ đây, Đại hoàng tử xuân phong đắc ý, nhìn vào có lẽ cũng không thiếu công sức của Bùi Kỳ và Lâm Uyển Nghi.
Chẳng mấy chốc, tin Bùi Kỳ chết bệnh trên giường và Lâm Uyển Nghi chết bất đắc kỳ tử đã truyền tới tai ta.
Nghe nói sau khi bị Quý phi triệu vào cung, Lâm Uyển Nghi mãi không thể trở ra.
Về sau, từ trong điện của Quý phi, người ta khiêng ra một thi thể nữ nhân, cả mười ngón tay bị cắt cụt.
Ngoài kia, người ta đồn rằng đó là một cung nữ không hiểu chuyện khiến Quý phi phật ý, nên bị bà hành hạ đến chết.
“Quý phi quả là thủ đoạn cao minh… Chỉ tiếc, sinh ra một nhi tử đúng là kẻ ngốc.”
Khi Bùi Kỳ qua đời, Bùi Kiêu không đến thăm hắn một lần.
Chỉ nghe hạ nhân báo lại rằng, Bùi Kỳ trước khi chết vẫn không ngừng gào thét, đòi giết chết tiện nhân Thẩm Ngọc kia.
25.
Thời tiết dần trở nên oi bức, thoáng chốc Bùi Kiêu cũng sắp xuất chinh.
Kẻ thù đều đã chết, tựa như một giấc mộng dài.
Bùi Kiêu ghìm ngựa đứng trước mặt ta, cả thân mình trong bộ giáp trận, hào khí ngút trời.
Ta cúi đầu mỉm cười.
May mắn thay, hắn chẳng hề hay biết gì.
“Phu nhân không cần lo lắng, lần này chẳng qua chỉ là đám thổ phỉ lẻ tẻ, không có gì đáng ngại.”
Đôi mắt hắn đen như mực, dường như có thứ vui thú gì đó đọng lại trong nụ cười trên môi.
Đại hoàng tử bên cạnh cưỡi ngựa tiến lên, vỗ vai hắn.
“Bùi tướng quân quả thực là người si tình, chỉ là chuyện vài ngày là xong, mà đã quyến luyến không rời.”
Bùi Kiêu trừng mắt liếc hắn, toát ra vài phần sát khí.
Đại hoàng tử liền cười, nhún vai rời đi.
Từ sau cái chết của Tam hoàng tử, Đại hoàng tử bỗng trở thành ứng viên sáng giá cho ngôi vị thái tử.
Lần này trừ phỉ cũng chỉ là để tăng thêm quân công cho Đại hoàng tử.
Ta nhẹ nhàng chạm vào bụng mình.
“Phu quân, đi sớm về sớm, thiếp và hài tử đợi chàng trở về.”
Bùi Kiêu ngẩn người, trong mắt ngập tràn kinh ngạc.
“Phu nhân, nàng…”
Ta gật đầu, đưa tay che miệng hắn.
“Vẫn chưa đủ ba tháng, phu quân đừng vội khoe khắp nơi nhé.”
-HẾT-
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.