17.
Mấy ngày sau đó, máy tính của Lục Dật Lâm hoàn toàn bị tôi chiếm đoạt.
Dù sao anh dạy tiếng anh, bình thường cũng ít khi cần dùng máy tính.
Ghế ngồi làm việc của anh nằm rất dễ chịu, mỗi buổi trưa đến chỗ anh tôi thường rất dễ ngủ thiếp đi.
Lúc tỉnh dậy đã thấy rèm cửa bị kéo lại, trên người là áo khoác của anh.
Kim đồng hồ chậm chạp chuyển động, tôi nhìn bóng cây bên ngoài cửa sổ, đột nhiên hoảng hốt không biết mình đang ở đâu.
…
Thời gian tôi và Tiểu L hoàn thành bài không khác nhau là bao, lúc chúng tôi gửi thiết kế cho nhau xem, tôi phát hiện một vấn đề rất nghiêm trọng.
Thiết kế của Tiểu L có rất nhiều thứ là sao chép.
Trùng hợp là mấy ngày trước tôi lướt qua trang web tác phẩm của nghệ thuật gia người nước ngoài kia, thiết kế của Tiểu L, có thể nói là trực tiếp lấy lại của nghệ thuật gia kia.
Có lẽ cô ta cảm thấy nghệ thuật gia ít được chú ý của nước ngoài nên sẽ không bị phát hiện.
Thành thật mà nói, hành vi đạo tác phẩm là hành vi trơ trẽn nhất trong giới thiết kế, hình tượng của tiểu L trong lòng tôi lập tức bị xấu đi không ít.
Huống hồ thiết kế này còn là tôi hợp tác làm với cô ta.
Tôi gọi cho cô ta, nói rõ ràng tình huống.
Nhưng giọng cô ta lại rất bình thản.
“Ôi chao, không sao, giảng viên của chúng ta sẽ không phát hiện ra đâu.”
“Gan cậu nhỏ vậy sao? Chỉ có vậy đã lo bị bắt?”
“Bây giờ ai còn ngoan ngoãn đi làm từ đầu chứ, tôi rất bận, không có nhiều thời gian như vậy.”
“…”
Tôi nói với cô ta, nếu như cô ta không thay đổi, tôi sẽ nói chuyện cô ta sao chép tác phẩm với giảng viên.
Cô ta im lặng hai giây, giọng điệu bắt đầu thay đổi.
“Ngô Lâm Nghiêu, có phải cậu cảm thấy bản thân rất tài giỏi không?”
“Cảm thấy mình rất thanh cao chứ gì? Tôi nói cho cô biết, tôi ngứa mắt với cô từ lâu rồi.”
“Cậu giả vờ làm gái ngoan cái gì chứ, còn lăn lộn với cả giảng viên Lục rồi cơ mà…”
Tôi nhíu mày, tôi và Lục Dật Lâm ở trong trường đã rất tránh tiếp xúc rồi.
“Cậu nói sao cũng được, nếu như cậu không thay đổi, ngày mai tôi sẽ gửi tác phẩm của cậu và nội dung cậu sao chép cho giảng viên.”
Nói xong tôi cúp điện thoại.
Nhưng thật ra chưa đến ngày mai, giảng viên đã liên lạc với tôi.
Có lẽ là Tiểu L tìm giảng viên, nói tính cách tôi quá bướng bỉnh, lúc nào cũng cố tình cô lập cô ta nên muốn tách ra tự làm.
Tôi có thể nghe được sự trách cứ trong lời giảng viên, nhưng tôi cũng không quan tâm đến việc Tiểu L đi lôi kéo giảng viên như thế nào, tách ra làm thì tách ra làm, hơn nữa tôi không phải nghĩ xem cô ta có đi sao chép ở đâu nữa không.
Lượng công việc đột nhiên trở nên nhiều, tôi thức hết đêm này đến đêm khác.
Ngày nộp thiết kế có mấy giảng viên đến tham gia thảo luận nên chọn tác phẩm của tôi hay Tiểu L.
Tôi đến trước giờ năm phút, không ngờ Tiểu L còn đến sớm hơn tôi.
Thậm chí cô ta còn đã lấy tác phẩm cho giảng viên xem, lúc này đang trình bày ý nghĩa thiết kế của mình.
Ngoài giáo sư chuyên ngành ra, trong phòng còn có thêm người tôi quen.
Lục Dật Lâm cũng ở đây.
Anh chưa từng nói với tôi anh cũng tham gia cuộc bình chọn tác phẩm này, nhưng như vậy mới đúng với phong cách của anh.
Tiểu L đang trình chiếu tác phẩm của mình, tôi đến sau cô ta, lúc này giảng viên đang nghiêm túc nghe cô ta trình bày, tôi chỉ có thể lặng lẽ tìm chỗ ngồi xuống.
Nghe được một lúc, tôi phát hiện có chỗ không đúng.
Tác phẩm này và tác phẩm của tôi, quá giống nhau rồi.
Mô hình đã được chỉnh sửa hoàn toàn giống với cái tôi đưa cho cô ta khi chúng tôi còn làm việc cùng nhau.
Không thể có chuyện kì diệu như vậy được.
Rốt cuộc là tại sao?
Mồ hôi lạnh chảy từ trán tôi xuống, tôi không dám tin nhìn cô ta thuyết trình nội dung của mình.
Các giảng viên liên tục gật đầu, có mấy giảng viên nghiêm khắc cũng nở nụ cười tán thưởng.
Khi cô ta thuyết trình xong, lúc ánh mắt mọi người đều chuyển về phía tôi, tôi không thể làm gì khác ngoài đứng lên, thậm chí còn có suy nghĩ từ bỏ.
Tôi há miệng, đột nhiên không biết nên nói gì.
Chẳng lẽ nói, Tiểu L, cậu sao chép bài của tôi.
Ai sẽ tin?
Có lẽ do tôi ngẩn người quá lâu, giảng viên có hơi bất mãn, cau mày nhìn tôi.
“Ngô Lâm Nghiêu, em đã chuẩn bị xong chưa?”
“Giáo sư, em…”
“Giáo sư, có lẽ cậu ấy vẫn chưa chuẩn bị xong.”
Nữ sinh ôm laptop cong môi, nở nụ cười tràn ngập ác ý với tôi.
“Dù sao lúc em hợp tác với cậu ấy, tác phẩm của cậu ấy là tác phẩm của một nghệ thuật gia nước ngoài mà.”
???
“Rõ ràng người sao chép là cậu, cậu có ý gì, mô hình này của cậu không phải cũng là lấy của tôi sao…”
Tôi lập tức chống tay lên bàn, có lẽ do âm lượng hơi lớn, ánh mắt mọi người đều chuyển về phía tôi.
Những ánh mắt nghi ngờ, xem thường, không tin tưởng, từng chút từng chút một kéo tôi rơi xuống nơi lạnh lẽo nhất trên thế giới.
Vì Tiểu L là người thuyết trình trước.
Vì Tiểu L luôn có mối quan hệ tốt với các giảng viên.
Ánh mắt tôi run rẩy nhìn về phía nữ sinh lúc nào cũng tươi cười ngọt ngào.
Cách này của cô ta, thật sự quá vô sỉ rồi.
Không giống với chuyện người cùng lứa tuổi với tôi có thể làm ra được.
Tôi chỉ có thể mở bản thuyết trình của mình ra trước, quả nhiên vừa mở ra đã có mấy giảng viên nhíu mày.
Tiểu L lại càng quá hơn, cô ta giả vờ ồ một tiếng.
“Vì không bằng tôi nên cậu định chép của tôi sao, Ngô Lâm Nghiêu?”
“Nhưng cậu đâu có ngờ tôi lại thuyết trình trước…”
“Tôi không có…”
“Ha.”
Giọng tôi gần như đồng thời phát ra với một tiếng cười nhạo khác trong phòng học.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTôi không nói gì, không chỉ mình tôi mà tất cả mọi người trong phòng học đều nhìn về phía anh.
Lục Dật Lâm cầm bút trong tay nhấn một cái.
Rất nhẹ, nhưng rất kì lạ, lại rất có tính uy hiếp.
Vì có lẽ rất ít người từng thấy dáng vẻ tức giận của Lục Dật Lâm.
Anh không nhíu mày, cũng không nói nhiều.
Nhưng lại khiến người khác không dám thở mạnh.
Có lẽ anh thật sự tức giận, ánh mắt nhìn thẳng về phía Tiểu L đang không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Bạn học này thích diễn như thế.”
“Sao không thi vào Bắc Ảnh đi mà đến trường chúng tôi làm gì?”
18.
Có lẽ là khí thế, có lẽ do sự nghiêm khắc trong giọng nói mà TIểu L vừa rồi vẫn còn diễu võ giương oai lúc này đã đỏ vành mắt.
“Thầy, em, em…”
Cô ta tội nghiệp ngẩng đầu, nước mắt dần đong đầy.
Tình huống bất ngờ xảy ra, Tiểu L như chịu vô vàn uất ưc, không ngừng khóc nức nở.
Lục Dật Lâm liếc cô ta một cái, không tỏ thái độ gì.
“Hai tác phẩm này chắc chắn là của cùng một người, rốt cuộc là ai chép ai, thật ra có thể nhìn ra trong rất nhiều chi tiết.”
Anh lấy con chuột từ trong tay tôi, chuyển bản thuyết trình về trước vài trang.
“Nhiều khi người thiết kế quen thuộc, dù không chủ đích làm nhưng sẽ có vài thói quen khó thay đổi.”
“Chúng ta nhìn thử bản thảo này, lúc dùng tiếng Anh đã đánh dấu tên công trình kiến trúc, người thiết kế x thường quen hợp hai chữ c lại với nhau.”
“Chữ l cũng vậy, người vẽ bản thảo lúc viết chữ l ở phần mở đầu sẽ kéo dài phần đuôi.”
“Tôi là thầy của cô ấy, tôi biết bút tích của cô ấy có đặc điểm như thế nào.”
Trong phòng không bật đèn, ánh đèn từ màn hình chiếu lên khiến da anh trắng lạnh, vai phải tôi nặng hơn một chút, là tay anh đặt lên vai tôi.
Đứng bên cạnh tôi.
Ánh mắt anh nhìn về phía Tiểu L.
“Em có thể giải thích tại sao trong tác phẩm của em, tất cả chữ cái đều không có đặc điểm giống như trong bản thảo này không?”
“Muốn làm giả thì cũng phải chú ý một chút.”
“…”
Ánh mắt mọi người trong phòng học nhìn về phía nữ sinh đang luống cuống.
Cô ta trừng to mắt, lắc đầu, từ chối mọi thứ.
Tôi nghe được tiếng thở dài của giáo sư nào đó, giảng viên bình thường có mối quan hệ tốt với Tiểu L cũng không dám tin, nhẹ giọng hỏi cô ta.
“Em sao chép thật sao? Bình thường em đâu phải người như vậy.”
Có lẽ do quá lúng túng, cũng có thể do thái độ của Lục Dật Lâm vừa rồi quá cứng rắn, Tiểu L đột nhiên òa khóc lớn.
Giống như vò đã mẻ không sợ vỡ, cô ta không ngừng hỏi tại sao.
Cô ta hỏi, tại sao cô ta đã cố gắng như vậy nhưng vẫn không được vị trí thứ nhất.
Cô ta hỏi tại sao vẫn có giảng viên đứng về phía tôi.
Cô ta nói bản thân không kém tôi, cô ta chỉ muốn đạp đổ tôi mà thôi.
Cô ta chỉ quá muốn chiến thắng mà thôi.
Cô ta đỏ mắt nhìn tôi, đột nhiên lao đến trước mặt tôi, Lục Dật Lâm cau mày kéo tôi về sau, để tôi cách cô ta xa chút.
Ánh mắt sau khi khóc của cô ta quá điên loạn, có hơi đáng sợ.
“Tôi không kém cậu! Năng lực của tôi mạnh hơn cậu nhiều, thiết kế của cậu tôi cũng có thể làm được, tôi chỉ là, tôi chỉ là…”
Cô gái ôm mặt, vừa khóc vừa ngồi xuống.”
“Chỉ là tôi không muốn thua, tôi chỉ là không muốn thua mà thôi…”
“Từ lúc bắt đầu em đã thua rồi.”
Căn phòng yên tĩnh chỉ còn tiếng nức nở, từng câu từng chữ của Lục Dật Lâm nặng nề vang lên.
“Từ lúc em có suy nghĩ xấu, chắc em cũng đã biết, cho dù biện pháp của mình có cao tay đến mức nào, có cẩn thận đến đâu thì cũng có một ngày bại lộ.”
“Tôi nghe giáo sư Dương nói em rất có thiên phú, là một sinh viên có năng lực mạnh.”
“Nhưng em không nên chuyển nó sang những suy nghĩ xấu.”
“Em đặt những kỳ vọng không thực tế và gắn những giá trị không liên quan vào những thứ bản thân coi trọng…”
“Một ngày nào đó nó sẽ phá hủy em.”
…
Hình như tất cả đến đó là kết thúc.
Một giây trước khi vào phòng học, tôi cũng không ngờ mọi chuyện sẽ phát triển đến mức này.
Thiết kế của Tiểu L đương nhiên sẽ không được áp dụng, thậm chí sau này, có lẽ cô ta sẽ không được giảng viên tin tưởng trong một khoảng thời gian.
Tôi đi theo sau Lục Dật Lâm ra khỏi phòng học.
Hành lang thật dài của trường không một bóng người, bóng cây lung lay chiếu lên áo somi trắng của anh.
“Ban nãy, lúc cô ta xông đến có chạm vào em không?”
Rõ ràng trong phòng học tức giận nhưng ở trước mặt tôi lại nhẹ nhàng như vậy.
Hình như ánh sáng hơi chói mắt khiến anh cụp mắt xuống.
“Em không sao, ngược lại phải… cảm ơn giảng viên Lục.”
“Không cần cảm ơn anh, dù có là ai anh cũng sẽ giải thích như vậy.”
“Nhưng thầy Lục rất đẹp trai đó.”
“Rất đẹp trai?”
Người trước mặt nhướng mày, dường như hơi kinh ngạc, ánh sáng mờ mờ chiếu vào mắt anh để lại tia sáng nhỏ vụn.
Tôi gật mạnh đầu, anh ho nhẹ một tiếng.
“Lục Dật Lâm, tại sao anh lại muốn làm giảng viên?”
Tôi ngẩng đầu nhìn anh, trong ánh mắt kia nhất định giấu rất nhiều thứ tôi không biết.
Anh chỉ im lặng nhìn tôi một lúc lâu.
“Anh không quá muốn làm.”
“…Cái gì?”
Anh vẫn im lặng như cũ, cúi đầu nhìn tôi.
“Bây giờ, không quá muốn làm.”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.