Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 1

8:12 chiều – 21/11/2024

1

Tôi tên là Dư Hiểu Miểu, là người phát sóng trực tiếp, giúp người ta đoán mệnh.

Gia đình tôi coi bói nhiều thế hệ.

Cũng từng có danh bên ngoài, nổi tiếng một thời.

Ở đời của ông cố, không ít quan to hiển quý không tiếc vạn lượng hoàng kim cũng phải từ xa chạy tới để tìm ông tôi tính một quẻ.

Dư gia chúng tôi ở niên đại đó miễn bàn có bao nhiêu uy phong.

Đáng tiếc sau khi ông nội qua đời, đến đời cha tôi dần suy tàn.

Từ khi tôi có thể nhớ, cha tôi đã không giúp người ta đoán mệnh nữa.

Sau khi mẹ tôi qua đời, cha lúc này cũng say khướt.

Ông thích uống rượu, cứ say lại nói mê, tới tới lui lui cũng chỉ có vài câu.

“Miểu Miểu a, đừng động vào mấy thứ đó nữa. Nghiệp chướng, nghiệp chướng nha.”

2

Nhưng tôi vẫn động vào.

Tôi không còn lựa chọn nào khác vì còn phải kiếm cơm.

Vì vậy, tôi đi làm ở công ty vào ban ngày và phát sóng trực tiếp vào ban đêm.

Tuy rằng tôi chỉ học được chút da lông, nhưng làm chủ phòng bói toán lúc nửa đêm vẫn đủ khả năng.

Tôi là một chủ phòng có nguyên tắc.

Mỗi tối đúng đúng mười giờ vào, mười một giờ ra.

Lúc phát sóng trực tiếp không cần lộ mặt, tôi để chú mèo tôi nuôi xuất hiện thay tôi.

Mỗi đêm khi phát sóng trực tiếp, tôi ngẫu nhiên chọn một người trong số những người bình luận.

Làm chút việc nhỏ giải đáp nghi vấn, tính toán nhân duyên, xem phong thủy.

Hầu hết những người được tôi giúp đỡ để giải quyết những bất hạnh của họ, sau khi xong việc đều sẽ gửi chút quà nhỏ cho tôi.

Coi như là cảm ơn.

3

Mười giờ tối.

Tôi nhấn nút Live.

Tôi không có nhiều người trong phòng phát sóng trực tiếp.

Đang là đêm khuya, phần lớn mọi người đều đi xem mấy chị gái ca hát, nhảy múa ở phòng trực tiếp khác.

Cho nên phần lớn thời gian trong phòng trực tiếp của tôi đều tương đối vắng vẻ.

Tôi vừa mở phát sóng vừa lướt đọc tiểu thuyết.

Mười mấy phút trôi qua, chỉ thưa thớt vài người đi vào.

Khẩn Cấp Như Lệnh: [Chủ phòng, trong nhà tôi có ma thì làm sao bây giờ?]

Khẩn Cấp Như Lệnh: [Đèn bị tắt, một lát sau lại tự mở, vòi nước trong bếp luôn tự động chảy ra, giày đặt ngay ngắn trên giá thì ngày hôm sau bị người ta ném lung tung ra ngoài cửa.]

Tôi ngáp một cái, liếc mắt nhìn bình luận.

“Người trẻ tuổi, chúng tôi phải tin tưởng khoa học, đừng hở tý liền nghĩ có chuyện ma quỷ. Như vậy đi, có thể vào phòng truyền hình trực tiếp của tôi coi như là hữu duyên, tôi liền nói cho bạn một cái phương pháp phá giải. Ngày mai, mua hai căn biệt thự bằng giấy, ngồi ở cửa chính nhà bạn đốt là được.”

Tương Thân Tương Ái: [Chủ phòng có thể giúp tôi xem một chút không? Xích đu trước cửa nhà tôi thường tự lắc lư, hù chết người. Tôi quan sát thấy nhiều lần, cũng không có gió gì, vừa đến tối liền “kẽo kẹt kẽo kẹt” lắc lư, quái dị.]

“Không có việc gì, ở dưới nhàm chán quá nên họ đến chơi một chút, không đáng ngại. Nếu thật sự sợ thế thì đem xích đu đến công viên đi, như vậy bạn sẽ không nghe thấy âm thanh đó nữa.”

Lão Hồ Thích Uống Rượu: [Chủ phòng, rượu trong tủ rượu nhà tôi luôn tự rơi vỡ trên mặt đất, đây là chuyện gì xảy ra?]

Tôi bấm ngón tay.

“Lần sau con tưới thêm hai chai rượu trước mộ cha cậu, hai chai không đủ, hai thùng là được.”

Tôi trả lời từng câu một.

Thấy sắp tới mười một giờ, tôi duỗi lưng một cái, chuẩn bị đóng phát sóng.

Phòng phát sóng trực tiếp nhắc nhở: Lưu Lạc Thiên Nhai tiến vào phòng phát sóng trực tiếp.

4

Lưu Lạc Thiên Nhai là đại ca đứng đầu bảng của tôi.

Đại ca này rất giàu, nhưng cũng rất thảm.

Anh ta đến phòng phát sóng trực tiếp tìm tôi vài lần.

Lần đầu tiên là cha anh ta gặp tai nạn xe cộ.

Lần thứ hai là mẹ anh ta ngã cầu thang.

Lần thứ ba là con lợn Hà Lan mà anh ta nuôi ăn con cá vàng mà anh ta nuôi.

Lần thứ tư là em gái anh t bị ngộ độc thực phẩm.

Lần thứ năm là con rùa anh ta nuôi năm năm mất tích một cách kỳ lạ.

Lần thứ sáu là chính anh ta giẫm lên nắp cống, rơi xuống cống thoát nước.

Tuy rằng đều không chết nhưng cả nhà anh ta đều bị thương.

Liên tiếp nhiều vụ như thế làm làm cho thể xác và tinh thần của anh ta đều mệt mỏi.

Tôi đã giúp anh ta sáu bảy tám chín lần gì đó.

Anh tôi cũng rất tốt, mỗi lần đều bắn hai mươi quả tên lửa.

Bắn cho tôi đến thở không nổi, mắt nhìn thấy toàn sao vàng.

Tiền vàng đó.

5

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Thấy đại gia tới, tôi vội vàng hắng giọng, đứng lên.

Không biết vì sao, mỗi lần nhìn thấy anh ta tiến vào phòng phát sóng, tôi liền có một loại cảm giác thẹn thùng như tiểu cô nương gặp crush của mình.

Vừa hy vọng anh ta đến, lại không muốn anh ta đến.

Nói thật, từ đáy lòng tôi cảm thấy anh ta rất thảm.

Tốt nhất là đừng đến tìm tôi nữa, nhưng vừa nghĩ đến việc anh ta “rầm rầm” quét tên lửa lớn, lại hy vọng anh ta đến nhiều nhiều.

Thật sự là mâu thuẫn, ai bảo anh ta là “cha nuôi kim chủ” của tôi chứ.

Nhìn cái tên này chắc cũng xứng để tôi gọi là “bác”.

Bởi vì biệt danh của anh ta không khác gì cha tôi lắm.

Cha tôi gọi là “Cao Chạy Xa Bay”, còn anh tôi là Lưu Lạc Thiên Nhai.

Đúng là vừa hợp.

Sở thích của đàn ông trung niên đều cùng một kiểu như thế.

Tôi vốn muốn lén tính toán tuổi tác của anh, nhưng cha tôi từng nói, chưa được duyên chủ cho phép mà lén tính ngày sinh tháng đẻ là phạm vào tối kỵ, sẽ giảm thọ.

Cho nên tôi suy nghĩ một chút, vẫn là quên đi.

6

Lưu Lạc Thiên Nhai: [Chủ phòng, cầu giúp.]

Tôi hạ giọng: “Anh nói đi.”

Lưu Lạc Thiên Nhai: [Chủ phòng, lúc trước cô nói, tôi đều làm theo, quả thật có hiệu quả. Nhưng gần đây lại phát sinh vài chuyện lạ.]

Tôi mới nhớ ra.

Lưu Lạc Thiên Nhai đúng là có mấy ngày không tới phòng phát sóng của tôi.

“Chuyện lạ gì?”

Lưu Lạc Thiên Nhai: [Có quỷ trộm quần lót của tôi. *khóc lớn*]

Tôi vừa uống một ngụm nước thiếu chút nữa không nhịn được phun ra.

Mở to mắt, nhìn hai lần, đúng là quần lót, không sai.

Trên màn hình đã có người bắt đầu nhắn: [Ha ha, ha ha…]

Khụ… khụ… Tôi ho khan hai tiếng để đỡ xấu hổ.

“Lãng ca, có lẽ nhà anh có camera, nhìn xem là ai thất đức như vậy.”

“Theo kinh nghiệm hành nghề hơn ba mươi năm, tôi cảm thấy đồng bọn âm phủ sẽ không làm ra loại chuyện thấp kém này.”

Để làm cho tôi trông chuyên nghiệp hơn, dữ liệu dẫn chương trình của tôi viết bốn mươi tuổi. Nên mỗi lần phát sóng trực tiếp, tôi đều phải hạ giọng, để giọng nói của tôi nghe có vẻ già hơn một chút.

Lưu Lạc Thiên Nhai: [… Không phải ở nhà, là trực tiếp từ trên người tôi. Mỗi sáng tỉnh dậy, quần của tôi liền không cánh mà bay, trên giường dưới giường khắp nơi đều tìm không thấy.]

Những màn đạn khác: [Ha ha, là nữ quỷ rồi.]

[vậy là một nữ quỷ háo sắc.]

[Còn có loại chuyện này?]

[Thì ra quỷ cũng có sở thích đặc biệt.]

[Sao không có ma quỷ nào ăn cắp quần của tôi nhỉ?]

[Đến trộm của tôi đi, quần lót tôi nhiều lắm.]

… Chà, tôi nhất thời nghẹn lời.

Vì là đại gia đầu bảng của tôi nên tôi phải trổ hết tài nghệ của mình ra để tính một quẻ cho anh ta.

Trên bốn dương hào, dưới hai âm hào.

Xem ra có gì đó không ổn.

7

“Lãng ca, cái này có chút khó giải quyết, như vậy đi, ngày mai tìm một cái chén sứ chứa đầy gạo nếp, đặt ở trong nhà ở vị trí trung tâm, sau đó đắp một tấm vải đỏ, để bốn mươi chín giờ, trong lúc đó không cho phép kẻ nào đụng vào chén sứ, cũng không được mở tấm vải đỏ kia, xong anh quay video cho tôi xem.”

[Được, vậy chủ phòng có tiện thêm phương thức liên lạc với tôi không? Nếu không tôi làm sao gửi?]

Cứ như vậy, tôi gửi tài khoản Wechat của tôi cho Lưu Lạc Thiên Nhai.

Đại ca này chỉ có một chữ “Lãng”.

Hay đấy.

Lưu Lạc Thiên Nhai có bạn bè tương đối sạch sẽ, biểu hiện ba ngày có thể thấy được.

Hai ngày sau, tôi nhận được video anh ta gửi.

Video tạm thời không thấy có gì bất thường.

“Anh mở vải đỏ ra, quay video cho tôi xem.”

“Được!”

Trong video, khi anh t mở vải đỏ ra, tôi nghe được âm thanh hít vào rất mạnh.

Gạo nếp trong bát đã không còn lại bao nhiêu, còn bị “người ta” cho năm quả táo đỏ vừa tròn vừa to.

“Chủ trì, đây là chuyện gì xảy ra? Tôi thề, không có kẻ nào mở vải ra.”

“Anh ly dị rồi à?”

“Tôi độc thân, chưa lập gia đình *khóc*”

Trời ạ, Lưu Lạc Thiên Nhai bốn năm mươi tuổi còn chưa kết hôn.

Lúc cha tôi hơn bốn mươi tuổi, tôi đã biết đánh xì dầu, khó trách bị quỷ quấn lấy.

Hình tượng nhất bảng đại gia ở trong lòng tôi đã thảm hại hơn rất nhiều.

“À, Lãng ca, xem tình hình này, xác định là anh đã bị ma nữ quấn lấy. Anh nên rải mấy gạo nếp ở tất cả các góc tường trong nhà, có thể trong thời gian ngắn cản chân ma nữ. Nhưng đây cũng không phải kế lâu dài. Biện pháp phá giải là phải nhanh chóng tìm một người vợ có bát tự cứng để thay đổi mệnh cách của anh, có như thế mới giúp anh trấn áp được ma nữ.”

Tôi không nói cho anh ta biết, trong bát có thêm năm quả táo đỏ là ý của ma nữ muốn sinh cho anh ta năm đứa nhóc.

Lãng ca nhát gan như vậy, sợ là sẽ bị dọa sợ.

“Bát tự cứng… Là ý gì?”

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận