1.
“Trình Diên, em gái cậu cúp học sao?”
Bạn học cùng lớp mang bữa sáng cho tôi, trộm hỏi tôi tại sao tại sao Trình Ngọc lại trốn học.
Tôi lắc đầu: “Chả biết nữa, gần đây con bé cũng không có về nhà.”
Nhưng thật ra tôi biết Trình Ngọc đang ở đâu.
Cô ta đang ở cạnh người chồng tương lai của tôi.
Tôi cùng Trình Ngọc đều nhận được cơ hội quay lại tuổi đôi mươi để thay đổi vận mệnh.
Đời trước, năm hai mươi tuổi tôi đã cứu ảnh đế Hứa Thời Viễn lúc anh ta bị tai nạn xe. Sau đó, anh ta giới thiệu tôi đi đóng phim, tôi dựa hơi mối quan hệ này càng ngày càng nổi tiếng.
Năm 36 tuổi, tôi kết hôn với Hứa Thời Viễn, chuyển qua làm đạo diễn phim, mà sự nghiệp đạo diễn của tôi cũng thuận buồm xuôi gió.
Còn Trình Ngọc sao khi thấy tôi đóng bộ phim truyền hình đầu tiên, lập tức bỏ luôn công việc bố mẹ đã sắp đặt tốt cho cô ta, bắt đầu đặt chân vào giới giải trí.
Lăn lộn hơn nửa đời người, ngoại trừ dính được chút độ hot từ tên của tôi thì cô ta chả làm được gì ra hồn, gia tài chỉ có dăm ba bộ phim dở, thỉnh thoảng còn bị các blogger đem ra bới móc.
Trình Ngọc luôn cho rằng thành công tôi có được đều là do năm 20 tuổi tôi đã cứu được Hứa Thời Viễn.
Nên lúc chúng tôi mới trở lại năm đó thì Trình Ngọc liền bắt bố mẹ phải nhốt tôi lại trong nhà.
“Tôi muốn cưới Hứa Thời Viễn, cơ hội gả cho anh ta là của tôi.”
“Cho dù có được làm lại lần nữa thì bố mẹ cũng có thương gì chị đâu, mà Hứa Thời Viễn cũng sẽ yêu tôi!”
Tôi cũng không tức giận, thái độ của bố mẹ tôi đã từng cảm nhận được rồi, cũng rõ ràng hết rồi.
Đời trước tôi chưa từng mong ngóng bọn họ, đời này lại càng không.
“Em rất muốn gả cho Hứa Thời Viễn?”
“Tất nhiên, nếu không thì sao tôi lại trăm đắng ngàn cay muốn trở về chứ!”
Nhìn qua cửa kính, gương mặt Trình Ngọc có hơi mơ hồ nhưng giọng nói lại chắc nịch: “Trình Diên, là tôi cố tình mang chị theo, để chị tận mắt nhìn cho rõ.”
Ồ? Ra là…
Tôi che miệng ngăn không cho mình cười thành tiếng.
Nào ngờ được, ngủ một giấc thôi mà tự dưng đã trở lại tuổi hai mươi.
Đầu óc em gái tôi hơi ngốc nhưng lần này cũng nhờ thế mà lại phát huy đúng chỗ rồi.
Để làm cho cô ta yên tâm, tôi nắm tay nắm cửa, giả bộ đau lòng nói: “Sao em có thể đối xử với chị như thế?”
“Hứa Thời Viễn sẽ không yêu em đâu!”
Trình Ngọc nghênh mặt lên: “Lần này, người đi tới đỉnh cao cuộc đời sẽ là tôi.”
Trình Ngọc đi rồi, tôi lau mặt, lau hết nước mắt của màn diễn lúc nãy.
Nhìn căn phòng quen thuộc lại xa lạ này, tôi bật cười thành tiếng.
Thật tốt.
Đã được sống lại thêm lần nữa, ai còn muốn đi tìm đàn ông cơ chứ, tất nhiên phải nhân cơ hội này trở thành đại gia rồi.
Huống chi Hứa Thời Viễn lại không phải thứ tốt lành gì.
2.
Buổi tối tan học, Trình Ngọc đã xin nghỉ nên bố cũng chẳng thèm lái xe đến đón tôi.
Mà thôi tôi cũng sớm quen với những chuyện này rồi.
Rốt cuộc thì tôi cũng chả phải con ruột của bọn họ.
Đời trước tôi tốn rất nhiều thời gian mới điều tra được, người bố Trình Minh Hải này thật ra là chú của tôi.
Sau khi bố mẹ tôi mất, ông ta thừa hưởng gia sản, nói với người ngoài rằng tôi là con gái của ông ta.
Lúc nhỏ tôi cũng từng tự hỏi tại sao bố mẹ lại ghét tôi, còn Trình Ngọc thì muốn gì chiều đấy, sau này tôi mới hiểu được hoá ra tôi chẳng phải máu mủ ruột rà gì của bọn họ cho cam.
Trình Minh Hải cảm thấy nhận nuôi tôi là có lỗi với Trình Ngọc, Trình Ngọc vốn là con một, hiện tại trong nhà lại thêm một người nữa là tôi.
Nhưng ông ta liệu có nghĩ đến tiền của nhà bọn họ đều là của bố mẹ tôi chăng?
Đời trước, tôi như người mù đi đêm, chờ tôi biết được chân tướng thì Trình Minh Hải đã lợi dụng công ty của bố mẹ tôi, sống sung sướng hơn nửa đời người.
Nhưng mà hiện tại thì mọi thứ còn có thể thay đổi.
Cảm ơn Trình Ngọc, dùng cái não ngốc của cô ta giúp tôi hoàn thành ước mơ này.
Tuy rằng chẳng biết cô ta dùng cái gì để đổi lấy năng lực nghịch chuyển thời gian, mà thôi không dùng tôi làm tế phẩm là được.
……
“Cô muốn thử vai?”
Nhân viên công tác bên ngoài cửa nghi ngờ nhìn tôi: “Đây là tin tức nội bộ, sao cô biết được? Đừng làm loạn nữa mau chóng đi đi.”
Tôi cười cười: “Sao lại không cho tôi thử vai chứ? Anh có thể hỏi đạo diễn một chút, có thể hình mẫu nhân vật của ông ấy là một người như tôi.”
Buổi thử vai này được tiến hành bí mật, đời trước phim được chiếu rồi nhận được giải Oscar thì mới được mọi người biết đến.
Một nhân vật quan trọng đã bị cắt khỏi bộ phim này do đạo diễn không tìm được diễn viên thích hợp.
Nhưng đời trước, ông ấy từng chính miệng nói với tôi rằng nếu lúc đó chúng tôi biết nhau thì vai diễn đó nhất định sẽ dành cho tôi.
Không cần dựa dẫm Hứa Thời Viễn, tôi cũng có thể đóng phim.
Như tôi lường trước, đạo diễn Kim cực kỳ hài lòng đối với phần diễn của tôi.
Rốt cuộc thì đời trước ông ấy đã phân tích nhân vật này cho tôi nghe khi ông ấy nhìn thấy tôi.
Trừ ông ấy, chắc có lẽ tôi là người duy nhất hiểu rõ tường tận nhân vật này.
“Trình Diên, kỹ thuật diễn của cô rất tốt, trông như một người đã có kinh nghiệm đóng phim lâu năm.”
Đạo diễn Kim gửi một đoạn clip tôi trên WeChat, là đoạn diễn thử của tôi.
“Cô là người có thiên phú nhất tôi từng gặp!”
“Cảm ơn đạo diễn Kim.”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTôi nhìn điện thoại khẽ mỉm cười, nào có phải là thiên phú gì, mà là món quà của vận mệnh.
3.
Lúc tôi thành công nhận được vai diễn thì Trình Ngọc vẫn đang dây dưa với Hứa Thời Viễn.
Cô ta chẳng thèm đến trường, mỗi ngày đều chạy tới chạy lui tới phòng bệnh của Hứa Thời Viễn.
Rốt cuộc thì trong lòng cô ta, giữ được trái tim của ảnh đế mới là quan trọng nhất.
Còn tôi lựa chọn tạm nghỉ học trước.
Sau khi làm xong thủ tục xin nghỉ phép tạm thời, tôi liền chuyên tâm đọc kịch bản, chờ ngày vào đoàn phim.
“Trình Diên, có phải chị định nghỉ học đi tìm Hứa Thời Viễn?”
Trình Ngọc cười lạnh: “Hiện tại anh ta với chị là hai người xa lạ, chị có tìm cũng vô dụng.”
“Đừng mong đợi gì nữa, là tôi cứu anh ấy trước, anh ấy sẽ không yêu chị đâu.”
Tôi cạn lời nhưng thôi cứ tiếp tục giả bộ đau khổ đã.
“Chị không tin đâu, thứ Thời Viễn yêu là tâm hồn của chị.”
Ít nhiều gì tôi cũng có kỹ thuật diễn, lời kịch gì mà chả nói được chứ.
Trình Ngọc càng đắc ý hơn: “Chị chờ xem tôi lắc mình thành ảnh hậu đi.”
Tôi suýt chút nữa phì cười.
Trình Ngọc đâu biết được, Hứa Thời Viễn bị tai nạn xe cộ dẫn đến tổn thương chỗ đó của đàn ông, anh ta muốn cưới tôi là do muốn che giấu cái chuyện khó nói của mình.
Đổi lại thì anh ta đã tham diễn bộ phim đầu tay của tôi, còn tôi giúp anh ta che giấu bí mật.
Kết hôn rồi, Hứa Thời Viễn chưa bao giờ vướng phải scandal, điều này trong mắt Trình Ngọc chính là chứng cứ Hứa Thời Viễn yêu tôi.
Cười chết mất thôi, anh ta cũng muốn có tai tiếng đó chứ, chỉ là lực bất tòng tâm thôi.
“Trình Diên, chị hãy lo sợ đi, sợ tôi cướp hết tất cả của chị đi.”
Đời trước Trình Ngọc bị tôi đánh bại tới thương tích đầy mình, giờ phút này ở trước mặt tôi lại tràn ngập cảm giác đắc thắng.
Tôi nhẹ thở dài, bạn xem đó, cơ hội chỉ dành cho người có đầu óc thôi.
Loại người giống như Trình Ngọc thì dù có cơ hội quay ngược thời gian một trăm lần thì cũng sẽ thất bại một trăm lần thôi.
Ngu xuẩn nếu có thể quay lại quá khứ sẽ thông minh sao? Sao có thể, có đổi đầu đâu mà có thể.
Mỗi lần nhìn thấy Trình Ngọc nghĩ nát óc ra một điều gì đó, tôi đều cảm khái Chúa sáng thế thật thần kỳ.
Nhưng tôi sẽ tiếp tục phối hợp diễn với cô ta.
Tôi muốn xem người tôi ghét chạy tới kết cục đã định trước, lúc biết được chân tướng sẽ lộ ra biểu cảm gì.
Ừm thì nếu trong tiểu thuyết thì tôi chắc hẳn là nữ phụ độc ác.
4.
Lúc tôi vào đoàn phim, tôi không nói cho bất cứ ai hay.
Ngày tôi rời nhà, Trình Ngọc dẫn Hứa Thời Viễn về.
Cô ta khoác tay Hứa Thời Viễn, ngạo nghễ nhìn tôi: “Chị, đây là Hứa ảnh đế.”
Tôi chẳng nói năng gì, thoạt nhìn rất đau lòng.
Hứa Thời Viễn vẫn hệt như dáng vẻ kiếp trước, trông hơi thiếu kiên nhẫn nhưng lại che giấu rất tốt, kiếp trước anh ta đối với những oanh oanh yến yến bên cạnh cũng là thái độ này.
Xem ra Trình Ngọc đã không tận dụng tốt ơn cứu mạng của mình.
Trình Minh Hải rất hài lòng với Hứa Thời Viễn.
Ông ta hệt như Trình Ngọc đưa ra lời cảnh cáo tôi: “Tránh xa người đàn ông của em gái mày một chút.”
Tôi nhìn gương mặt mập ú của ông ta, chẳng thấy giống tôi dù chỉ một chút, nếu bố của tôi còn sống, thế ông sẽ trông thế nào đây?
Tôi làm bộ mất mát chạy ra khỏi cửa, Trình Minh Hải đứng phía sau nói tôi là đứa không hiểu chuyện, nói tôi cút đi luôn đừng bao giờ trở về đây nữa.
Sao có thể được chứ? Người chú thân ái của tôi.
Những thứ ông cướp của nhà tôi, tôi nhất định đòi lại cho bằng được.
Trình Ngọc cho rằng tôi chịu không nổi đả kích nên bỏ nhà ra đi, cô ta theo Hứa Thời Viễn vào đoàn làm phim để bầu bạn với anh ta, nên cũng không biết tôi đã nộp đơn xin tạm nghỉ học từ sớm, cô ta còn ảo tưởng rằng tôi bị đuổi khỏi nhà rồi sau này mỗi ngày đều sẽ dùng nước mắt rửa mặt.
Cô ta đâu hay, tôi ở đoàn phim sát bên cạnh Hứa Thời Viễn.
Bí mật đi theo đạo diễn Kim quay phim nửa năm trời, lúc này tôi mới trở lại trường học.
Mà Trình Ngọc do bỏ học nhiều quá nên đã bị nhà trường đuổi học rồi.
Hôm tôi đến trường, Trình Ngọc đứng ngoài cổng cười nhìn tôi:
“Trình Diên, giờ chị chỉ còn một lựa chọn duy nhất là đi học đúng không?”
“Không có Hứa Thời Viễn, chị chẳng hơn tôi được cái gì đâu?”
Tôi cười cười, không nói năng gì.
Đạo diễn Kim đã chia một phần thù lao đóng phim cho tôi.
Tôi cầm tiền đi tìm luật sư tham khảo, hỏi thử xem trước mắt với quan hệ của tôi và Trình Minh Hải thì có thể lấy lại được bao nhiêu tiền.
Luật sư nhìn tờ thông tin của tôi, trầm tư một lúc lâu, hỏi tôi:
“Cô đã bao giờ tự ngẫm chưa?”
“Rằng cái chết của bố mẹ cô không đơn giản là tai nạn?”
Tôi sửng sốt: “Ý ông là Trình Minh Hải hại chết bố mẹ tôi?”
Bố mẹ tôi chết trong một trận hỏa hoạn, sau khi bọn họ qua đời, tôi đã được Trình Minh Hải dẫn về nhà.
Không bao lâu sau Trình Minh Hải nói là không muốn tôi gặp phải gánh nặng tâm lý nên đã chuyển nhà đến một thành phố khác.
Tôi chỉ mới điều tra được nhiêu đó, thì đã cùng Trình Ngọc quay lại tuổi 20.
Chẳng lẽ cái chết của bố mẹ tôi có điều gì đó mờ ám?
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.