17
Ta thật không đáng cho mẫu thân.
Bà đã gặp phải một kẻ lòng dạ đen tối như Ứng Trung Chính là đủ khổ, lại sinh ra đứa con trai ích kỷ và đạo đức giả.
Khi chúng ta sống trong cảnh khốn khó ở quê nhà, mẫu thân ngày càng nhớ thương con trai.
Bà cứ đếm ngày, đếm xem còn bao lâu nữa Ứng Tri Lễ sẽ được đi thi, để đón bà về.
Năm Ứng Tri Lễ mười lăm tuổi, bà rất vui.
“Ca ca con cuối cùng đã đến tuổi đi thi, khi nó đỗ đạt, hai mẹ con chúng ta sẽ được về nhà.”
Bà viết nhiều bức thư gửi cho Ứng Tri Lễ, dặn hắn trời lạnh nhớ mặc thêm áo, đừng vì học hành mà hại sức khỏe, phải giữ gìn cơ thể, đừng lo lắng cho bà, bà ở quê vẫn sống tốt.
Sống tốt sao?
Ta chưa đến bảy tuổi đã phải bán thân làm nô, nếu không gặp được Phùng Hỷ, giờ không biết đang làm nha hoàn ở đâu.
Mẫu thân làm thuê may vá để kiếm sống, mười đầu ngón tay đều chai sần, mắt cũng gần như mù.
Năm Ứng Tri Lễ mười tám tuổi, hắn được Hoàng đế điểm danh làm Thám hoa.
Tin vui truyền đến quê nhà, người trong thôn Ngọc Dương đều chúc mừng.
Mẫu thân vui mừng mà vừa cười vừa khóc: “Ca ca con chắc hẳn đã chịu nhiều khổ cực mới đạt được thành tựu hôm nay, ta thật đau lòng cho nó. Chỉ trách ta không giúp được gì.”
Ta chỉ có thể an ủi bà: “Có gì mà phải khóc chứ, đây là chuyện tốt, chẳng phải chúng ta sắp được về nhà rồi sao.”
Lúc này bà mới vui vẻ trở lại, bận rộn thu dọn đồ đạc.
Nhưng Ứng Tri Lễ không đến.
Một năm, hai năm, ba năm, hắn đều không đến.
Mẫu thân đợi đến đau đớn tuyệt vọng, dần rơi vào trạng thái hoang tưởng, bắt đầu tự hành hạ chính mình.
Lúc tỉnh táo, bà lại rơi nước mắt, còn tìm đủ lý do để biện bạch cho hắn.
“Ca ca con không phải là không đến, mà là vì quá bận. Nó là thám hoa lang, Hoàng đế chắc chắn sẽ giao phó cho nó rất nhiều trọng trách.”
“Có lẽ là phụ thân con không cho nó đến, ta không thể làm cho nó phải khó xử.”
Bà cứ đợi, đợi mãi cho đến cuối cùng đã gieo mình xuống giếng.
Cuộc đời khốn khổ trong gió mưa cũng kết thúc từ đó.
18
Ta siết chặt cổ tay Ứng Tri Lễ, ngăn không cho bàn tay hắn siết thêm nữa.
“Ngươi khinh thường ta và mẫu thân, cho rằng chúng ta không xứng đáng, nhưng ngươi — ngươi, đại công tử của Ứng phủ, tiểu ngọc lang ở thành Trường An, chẳng phải cũng do người đàn bà không ra gì đó sinh ra sao? Nếu đã coi thường chúng ta, thì để mặc ta ở Ngọc Dương tự sinh tự diệt là đủ rồi, dù sao trước giờ ngươi cũng đã làm vậy với bà ấy còn gì?
“Ngươi khinh ta, nhưng lại cần đến ta. Đến cầu người nhưng lại chẳng giống như cầu, còn ban cho ta một mối nhân duyên tệ hại mà Ứng Tri Xuân cũng không thèm. Lại còn nói là vì tốt cho ta, đó là đạo quân tử của ngươi sao? Rốt cuộc ngươi đang giả vờ điều gì? Thừa nhận bản thân ích kỷ, giả nhân giả nghĩa khó đến vậy sao?”
Ứng Tri Lễ giận đến nỗi gân xanh nổi trên trán: “Ngươi muốn chết à!”
Nói xong hắn hít một hơi sâu: “Ta đổi ý rồi, ngươi bướng bỉnh như vậy, chi bằng giờ ta siết cổ ngươi chết luôn, còn hơn để ngươi phản bội gia tộc sau này.”
Ta dùng hết sức đá vào bụng hắn.
Cú đá khiến Ứng Tri Lễ ngã xuống đất, đau đến nằm bệt.
“Ta vốn không muốn giết ngươi, nhưng hôm nay ngươi đã khiến ta quá thất vọng, ca ca à.”
Ta siết lấy cổ hắn, khuôn mặt Ứng Tri Lễ đỏ bừng lên.
“Cái gọi là đại tiểu thư của Ứng phủ, ta thực sự thèm khát ư? Ta đường xa ngàn dặm đến Trường An tìm ngươi, chẳng lẽ vì mấy thứ nhảm nhí này?”
“Chẳng phải ta chỉ muốn nghe lời mẫu thân, có chút tình cảm huynh muội với ngươi thôi sao? Ta không đòi hỏi nhiều, chỉ là một chút tình thân thôi, thậm chí ta còn có thể cho ngươi thứ mà ngươi muốn.”
“Nhưng ngươi đã cho ta cái gì?”
“Chỉ là ghét bỏ, thành kiến, khinh miệt và lợi dụng!”
“Ngươi đáng chết.”
Nhưng ta không muốn để hắn chết dễ dàng như vậy, nên khi hắn sắp ngạt thở, ta nới lỏng tay một chút.
Ứng Tri Lễ vừa lấy lại hơi thở, lập tức bắt đầu đe dọa ta.
“Ta khuyên ngươi mau thả ta ra, ta là trưởng tử có triển vọng nhất trong nhà. Nếu ta chết, Ứng gia sẽ lột da ngươi.”
Hừ, ta để ý những điều này sao?
Gia tộc gì chứ, chờ đến ngày giỗ của mẫu thân, ta sẽ để bọn chúng cùng xuống âm phủ gặp Diêm Vương.
Ta lại dùng thêm lực.
Mắt của Ứng Tri Lễ bắt đầu đỏ ngầu, đến khi hắn chỉ còn thở thoi thóp, ta lại thả tay.
Thử đi thử lại vài lần như vậy, cuối cùng hắn bắt đầu cầu xin: “Ta là người thân duy nhất của ngươi trên thế gian này, nếu ngươi giết ta, mẫu thân cũng sẽ trách tội ngươi…”
Ta siết lấy cổ hắn, cảm nhận hơi thở yếu ớt trong tay.
“Ta cứ nghĩ xương cốt của ngươi cứng cỏi lắm, hóa ra lại mềm nhũn như Ứng Tri Nguyên. Chỉ cần ta dùng chút sức, là sẽ gãy ngay.”
Mặt hắn tái nhợt: “Ứng Tri Nguyên là do ngươi giết.”
Ta cười tủm tỉm gật đầu: “Một nhát, đầu hắn lăn xuống.”
“Ngươi đoán xem, ngươi chịu đựng được bao lâu?”
Ứng Tri Lễ giờ phút này chỉ có hít vào mà không thở ra, cuối cùng cũng hiểu ra ta chỉ đang hành hạ hắn.
Đưa hắn qua lại giữa lằn ranh sống chết vài lần, mỗi lần hắn sắp giải thoát thì ta lại buông tay.
Hắn cầu chết, ta làm như không nghe thấy.
Cuối cùng, hắn điên cuồng nguyền rủa ta không được chết tử tế.
“Ngươi là yêu nữ, ta thật hối hận khi không diệt cỏ tận gốc ngươi ngay từ đầu!”
Ta mỉm cười lạnh lùng: “Cuối cùng ngươi cũng thừa nhận rồi.”
Mẫu thân của ta sở dĩ không thể hồi phục chính là vì hắn đã giở trò khi chăm sóc bà.
Hắn căn bản không muốn bà khỏi bệnh.
Ứng Tri Lễ dùng chút sức tàn mà gào thét: “Nếu bà ta chết ngay từ đầu, thì mọi người đã nhớ đến những điều tốt đẹp về bà ta rồi!”
“Còn sống thì được gì chứ, chỉ làm người ta chán ghét, kéo lùi ta xuống.”
“Ta biết đó không phải lỗi của bà ta, mà là do phụ thân lợi dụng bà để bợ đỡ, là Trương thị giẫm lên bà mà leo lên. Nhưng ngươi không hiểu, chẳng ai quan tâm đến điều đó, mọi người chỉ nhìn vào kết quả.”
“Bà ta quá yếu đuối, ai cũng có thể giẫm đạp.”
“Thế gian này vốn là cá lớn nuốt cá bé, ta phải phấn đấu để vươn lên, nhưng bà ta kéo chân ta, ta đành phải cắt bỏ đuôi để sống sót.”
Hắn hít một hơi sâu, nói lời cuối cùng: “Ta không có lỗi.”
Cổ tay ta run lên, suýt chút nữa đã bóp chết hắn ngay: “Nhưng ta để tâm, vì vậy ta đã chọn cho ngươi một cách chết đặc biệt nhất.”
Ta trở về phòng, lấy ra một thùng dầu thông, đổ thẳng lên người hắn.
Ta tháo khớp hàm hắn, rồi đổ nốt vào miệng hắn.
Sau đó, ta nhét mồi lửa vào miệng hắn.
Ngọn lửa bùng lên nhanh chóng thiêu đốt toàn thân hắn.
Ta chỉ đứng nhìn hắn giãy giụa trên mặt đất như một con chó hấp hối: “Mẫu thân ta nhớ ngươi nhất, cho nên ta đem ngươi đốt xuống đó cho bà, xuống đó mà ở cùng bà đi.”
Viện của ta là nơi hẻo lánh nhất, tất cả người trong Ứng gia đều đang ở linh đường khóc lóc cho Ứng Tri Nguyên, tiếng la hét của hắn chìm vào tiếng nhạc tang inh ỏi, khiến ai cũng cảm thấy đầu óc quay cuồng.
Ta ngẩng đầu nhìn lên ánh trăng.
Ánh trăng sáng trong, chiếu rọi mặt đất đầy sương trắng.
Đột nhiên ta nhớ ra, tên của mẫu thân ta là Thường Nguyệt.
Bà khi tỉnh táo, khi phát điên.
Khi điên thì tự hành hạ bản thân.
Lúc tỉnh lại thì sợ mình sẽ chết, vì lo ta sẽ đau lòng.
Ánh trăng chiếu khắp mặt đất, lúc này không biết bà có nhìn thấy ta giết ca ca mình không.
Bà có trách ta không?
19
Sau khi giết Ứng Tri Lễ, ta rời kinh thành, trở về Ngọc Dương, mang bài vị của mẫu thân quay lại.
Khi người nhà họ Ứng thấy ta mang bài vị về, lập tức chĩa mũi nhọn vào ta.
“Bây giờ là lúc nào rồi? Ngươi mang bài vị của ả nữ nhân dâm loạn này trở về làm gì?”
“Ngươi còn muốn gây thêm rắc rối cho Ứng gia nữa sao?”
“Ứng gia đúng là nuôi ngươi vô ích rồi!”
Trong đại sảnh ồn ào, hơn chục miệng cùng hướng về phía ta chỉ trích không ngừng, cứ như thể ta đã phạm phải tội lỗi tày trời.
Bọn họ cuối cùng cũng tìm thấy nơi để trút bỏ sự căng thẳng đè nén bấy lâu nay.
“Từ khi nàng ta trở về, nhà này đã xảy ra bao nhiêu chuyện? Ta thấy đều là do nàng ta khắc!”
“Mẫu tử bọn họ không ai là người tốt!”
Trương thị ôm ngực khóc lóc: “Tội nghiệp Tri Nguyên của ta…”
Lời này lại khơi dậy tình thương con của Ứng Trung Chính.
Mắt đỏ rực, ông ta tiến tới định cho ta một cái bạt tai: “Nghiệt nữ! Ngay từ đầu mẫu tử các ngươi đáng lẽ nên bị đánh chết!”
Thật đáng tiếc, ta đã nắm chắc lấy cổ tay ông ta, mạnh mẽ kéo về phía trước rồi đạp thẳng vào đầu gối ông ta.
Tiếng kêu la đau đớn vang lên không ngớt.
Người nhà họ Ứng đến đông đủ, chỉ đợi xem cảnh ta bị đánh.
Lão tổ mẫu ôm ngực ngã xuống đất, kế mẫu thì không biết nên lo cho ai trước.
Tất cả đều tái mặt, một tộc thúc run rẩy đứng lên, ngón tay chỉ vào ta: “Đồ hỗn láo, người đâu, mau trói nó lại cho ta.”
Rồi ông ta nhìn quanh: “Tri Lễ đâu? Bảo Tri Lễ nhanh chóng đến ngũ thành binh mã ti điều binh!”
Ta cười lạnh: “Tam thúc không cần tìm nữa, nửa tháng trước ta đã tiễn Ứng Tri Lễ đi gặp Diêm Vương rồi. Nếu thúc nóng lòng, ta có thể tiễn thúc xuống ngay bây giờ, có khi còn kịp gặp hắn trước khi qua cầu Nại Hà.”
Lại một trận hỗn loạn, Ứng Trung Chính vừa kinh ngạc vừa giận dữ: “Nghiệt nữ, nghiệt nữ! Thật là bất hạnh cho gia môn!”
Các thẩm di đều sợ hãi đến mất hồn, chỉ biết gào thét không ngừng.
Thật là ồn ào, mẫu thân ta qua đời ta còn chẳng gào đến vậy.
Ta rút đao ra: “Tất cả câm miệng cho ta! Ai còn làm phiền ta nữa, ta sẽ giết hết các ngươi ngay bây giờ.”
Tam thúc vẫn không chịu im lặng: “Thật là vô pháp vô thiên—”
Lời còn chưa dứt, ta đã chém đứt lưỡi ông ta.
Sau một tiếng thét ngắn ngủi, cả thế giới cuối cùng cũng yên tĩnh.
Trương thị trừng mắt căm phẫn nhưng không dám phát ra âm thanh nào.
Ta quét mắt nhìn quanh, ai bị ta nhìn đều vội vàng bịt miệng cúi đầu.
Tốt, cuối cùng cũng yên tĩnh rồi.
“Ngày mai là ngày giỗ của mẫu thân ta, hôm nay các ngươi đều ở đây, thật tiện lợi, đỡ cho ta phải đi tìm và bắt các ngươi về.”
Sau đó, ta ra lệnh cho người trói toàn bộ Ứng gia lại rồi đưa vào từ đường.
Rồi, ta quét sạch các bài vị tổ tiên Ứng gia trên bàn thờ, đặt bài vị của mẫu thân ta lên trên.
“Tất cả quỳ xuống, cúi đầu tạ lỗi với mẫu thân ta.”
Có vài người vùng vẫy không muốn quỳ, liền bị ta trực tiếp đánh gãy chân và ấn xuống tại chỗ.
Ta để người canh giữ ở đó, không cho ai chạy thoát, tất cả phải quỳ đến sáng.
Ta đến thư phòng của Ứng Trung Chính, lấy tất cả thư từ qua lại giữa ông ta và Ngũ hoàng tử cùng vài bức thư giả của Phùng Hỷ, đem tất cả giao cho Trưởng công chúa dâng lên Hoàng đế.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net
17
Ta thật không đáng cho mẫu thân.
Bà đã gặp phải một kẻ lòng dạ đen tối như Ứng Trung Chính là đủ khổ, lại sinh ra đứa con trai ích kỷ và đạo đức giả.
Khi chúng ta sống trong cảnh khốn khó ở quê nhà, mẫu thân ngày càng nhớ thương con trai.
Bà cứ đếm ngày, đếm xem còn bao lâu nữa Ứng Tri Lễ sẽ được đi thi, để đón bà về.
Năm Ứng Tri Lễ mười lăm tuổi, bà rất vui.
“Ca ca con cuối cùng đã đến tuổi đi thi, khi nó đỗ đạt, hai mẹ con chúng ta sẽ được về nhà.”
Bà viết nhiều bức thư gửi cho Ứng Tri Lễ, dặn hắn trời lạnh nhớ mặc thêm áo, đừng vì học hành mà hại sức khỏe, phải giữ gìn cơ thể, đừng lo lắng cho bà, bà ở quê vẫn sống tốt.
Sống tốt sao?
Ta chưa đến bảy tuổi đã phải bán thân làm nô, nếu không gặp được Phùng Hỷ, giờ không biết đang làm nha hoàn ở đâu.
Mẫu thân làm thuê may vá để kiếm sống, mười đầu ngón tay đều chai sần, mắt cũng gần như mù.
Năm Ứng Tri Lễ mười tám tuổi, hắn được Hoàng đế điểm danh làm Thám hoa.
Tin vui truyền đến quê nhà, người trong thôn Ngọc Dương đều chúc mừng.
Mẫu thân vui mừng mà vừa cười vừa khóc: “Ca ca con chắc hẳn đã chịu nhiều khổ cực mới đạt được thành tựu hôm nay, ta thật đau lòng cho nó. Chỉ trách ta không giúp được gì.”
Ta chỉ có thể an ủi bà: “Có gì mà phải khóc chứ, đây là chuyện tốt, chẳng phải chúng ta sắp được về nhà rồi sao.”
Lúc này bà mới vui vẻ trở lại, bận rộn thu dọn đồ đạc.
Nhưng Ứng Tri Lễ không đến.
Một năm, hai năm, ba năm, hắn đều không đến.
Mẫu thân đợi đến đau đớn tuyệt vọng, dần rơi vào trạng thái hoang tưởng, bắt đầu tự hành hạ chính mình.
Lúc tỉnh táo, bà lại rơi nước mắt, còn tìm đủ lý do để biện bạch cho hắn.
“Ca ca con không phải là không đến, mà là vì quá bận. Nó là thám hoa lang, Hoàng đế chắc chắn sẽ giao phó cho nó rất nhiều trọng trách.”
“Có lẽ là phụ thân con không cho nó đến, ta không thể làm cho nó phải khó xử.”
Bà cứ đợi, đợi mãi cho đến cuối cùng đã gieo mình xuống giếng.
Cuộc đời khốn khổ trong gió mưa cũng kết thúc từ đó.
18
Ta siết chặt cổ tay Ứng Tri Lễ, ngăn không cho bàn tay hắn siết thêm nữa.
“Ngươi khinh thường ta và mẫu thân, cho rằng chúng ta không xứng đáng, nhưng ngươi — ngươi, đại công tử của Ứng phủ, tiểu ngọc lang ở thành Trường An, chẳng phải cũng do người đàn bà không ra gì đó sinh ra sao? Nếu đã coi thường chúng ta, thì để mặc ta ở Ngọc Dương tự sinh tự diệt là đủ rồi, dù sao trước giờ ngươi cũng đã làm vậy với bà ấy còn gì?
“Ngươi khinh ta, nhưng lại cần đến ta. Đến cầu người nhưng lại chẳng giống như cầu, còn ban cho ta một mối nhân duyên tệ hại mà Ứng Tri Xuân cũng không thèm. Lại còn nói là vì tốt cho ta, đó là đạo quân tử của ngươi sao? Rốt cuộc ngươi đang giả vờ điều gì? Thừa nhận bản thân ích kỷ, giả nhân giả nghĩa khó đến vậy sao?”
Ứng Tri Lễ giận đến nỗi gân xanh nổi trên trán: “Ngươi muốn chết à!”
Nói xong hắn hít một hơi sâu: “Ta đổi ý rồi, ngươi bướng bỉnh như vậy, chi bằng giờ ta siết cổ ngươi chết luôn, còn hơn để ngươi phản bội gia tộc sau này.”
Ta dùng hết sức đá vào bụng hắn.
Cú đá khiến Ứng Tri Lễ ngã xuống đất, đau đến nằm bệt.
“Ta vốn không muốn giết ngươi, nhưng hôm nay ngươi đã khiến ta quá thất vọng, ca ca à.”
Ta siết lấy cổ hắn, khuôn mặt Ứng Tri Lễ đỏ bừng lên.
“Cái gọi là đại tiểu thư của Ứng phủ, ta thực sự thèm khát ư? Ta đường xa ngàn dặm đến Trường An tìm ngươi, chẳng lẽ vì mấy thứ nhảm nhí này?”
“Chẳng phải ta chỉ muốn nghe lời mẫu thân, có chút tình cảm huynh muội với ngươi thôi sao? Ta không đòi hỏi nhiều, chỉ là một chút tình thân thôi, thậm chí ta còn có thể cho ngươi thứ mà ngươi muốn.”
“Nhưng ngươi đã cho ta cái gì?”
“Chỉ là ghét bỏ, thành kiến, khinh miệt và lợi dụng!”
“Ngươi đáng chết.”
Nhưng ta không muốn để hắn chết dễ dàng như vậy, nên khi hắn sắp ngạt thở, ta nới lỏng tay một chút.
Ứng Tri Lễ vừa lấy lại hơi thở, lập tức bắt đầu đe dọa ta.
“Ta khuyên ngươi mau thả ta ra, ta là trưởng tử có triển vọng nhất trong nhà. Nếu ta chết, Ứng gia sẽ lột da ngươi.”
Hừ, ta để ý những điều này sao?
Gia tộc gì chứ, chờ đến ngày giỗ của mẫu thân, ta sẽ để bọn chúng cùng xuống âm phủ gặp Diêm Vương.
Ta lại dùng thêm lực.
Mắt của Ứng Tri Lễ bắt đầu đỏ ngầu, đến khi hắn chỉ còn thở thoi thóp, ta lại thả tay.
Thử đi thử lại vài lần như vậy, cuối cùng hắn bắt đầu cầu xin: “Ta là người thân duy nhất của ngươi trên thế gian này, nếu ngươi giết ta, mẫu thân cũng sẽ trách tội ngươi…”
Ta siết lấy cổ hắn, cảm nhận hơi thở yếu ớt trong tay.
“Ta cứ nghĩ xương cốt của ngươi cứng cỏi lắm, hóa ra lại mềm nhũn như Ứng Tri Nguyên. Chỉ cần ta dùng chút sức, là sẽ gãy ngay.”
Mặt hắn tái nhợt: “Ứng Tri Nguyên là do ngươi giết.”
Ta cười tủm tỉm gật đầu: “Một nhát, đầu hắn lăn xuống.”
“Ngươi đoán xem, ngươi chịu đựng được bao lâu?”
Ứng Tri Lễ giờ phút này chỉ có hít vào mà không thở ra, cuối cùng cũng hiểu ra ta chỉ đang hành hạ hắn.
Đưa hắn qua lại giữa lằn ranh sống chết vài lần, mỗi lần hắn sắp giải thoát thì ta lại buông tay.
Hắn cầu chết, ta làm như không nghe thấy.
Cuối cùng, hắn điên cuồng nguyền rủa ta không được chết tử tế.
“Ngươi là yêu nữ, ta thật hối hận khi không diệt cỏ tận gốc ngươi ngay từ đầu!”
Ta mỉm cười lạnh lùng: “Cuối cùng ngươi cũng thừa nhận rồi.”
Mẫu thân của ta sở dĩ không thể hồi phục chính là vì hắn đã giở trò khi chăm sóc bà.
Hắn căn bản không muốn bà khỏi bệnh.
Ứng Tri Lễ dùng chút sức tàn mà gào thét: “Nếu bà ta chết ngay từ đầu, thì mọi người đã nhớ đến những điều tốt đẹp về bà ta rồi!”
“Còn sống thì được gì chứ, chỉ làm người ta chán ghét, kéo lùi ta xuống.”
“Ta biết đó không phải lỗi của bà ta, mà là do phụ thân lợi dụng bà để bợ đỡ, là Trương thị giẫm lên bà mà leo lên. Nhưng ngươi không hiểu, chẳng ai quan tâm đến điều đó, mọi người chỉ nhìn vào kết quả.”
“Bà ta quá yếu đuối, ai cũng có thể giẫm đạp.”
“Thế gian này vốn là cá lớn nuốt cá bé, ta phải phấn đấu để vươn lên, nhưng bà ta kéo chân ta, ta đành phải cắt bỏ đuôi để sống sót.”
Hắn hít một hơi sâu, nói lời cuối cùng: “Ta không có lỗi.”
Cổ tay ta run lên, suýt chút nữa đã bóp chết hắn ngay: “Nhưng ta để tâm, vì vậy ta đã chọn cho ngươi một cách chết đặc biệt nhất.”
Ta trở về phòng, lấy ra một thùng dầu thông, đổ thẳng lên người hắn.
Ta tháo khớp hàm hắn, rồi đổ nốt vào miệng hắn.
Sau đó, ta nhét mồi lửa vào miệng hắn.
Ngọn lửa bùng lên nhanh chóng thiêu đốt toàn thân hắn.
Ta chỉ đứng nhìn hắn giãy giụa trên mặt đất như một con chó hấp hối: “Mẫu thân ta nhớ ngươi nhất, cho nên ta đem ngươi đốt xuống đó cho bà, xuống đó mà ở cùng bà đi.”
Viện của ta là nơi hẻo lánh nhất, tất cả người trong Ứng gia đều đang ở linh đường khóc lóc cho Ứng Tri Nguyên, tiếng la hét của hắn chìm vào tiếng nhạc tang inh ỏi, khiến ai cũng cảm thấy đầu óc quay cuồng.
Ta ngẩng đầu nhìn lên ánh trăng.
Ánh trăng sáng trong, chiếu rọi mặt đất đầy sương trắng.
Đột nhiên ta nhớ ra, tên của mẫu thân ta là Thường Nguyệt.
Bà khi tỉnh táo, khi phát điên.
Khi điên thì tự hành hạ bản thân.
Lúc tỉnh lại thì sợ mình sẽ chết, vì lo ta sẽ đau lòng.
Ánh trăng chiếu khắp mặt đất, lúc này không biết bà có nhìn thấy ta giết ca ca mình không.
Bà có trách ta không?
19
Sau khi giết Ứng Tri Lễ, ta rời kinh thành, trở về Ngọc Dương, mang bài vị của mẫu thân quay lại.
Khi người nhà họ Ứng thấy ta mang bài vị về, lập tức chĩa mũi nhọn vào ta.
“Bây giờ là lúc nào rồi? Ngươi mang bài vị của ả nữ nhân dâm loạn này trở về làm gì?”
“Ngươi còn muốn gây thêm rắc rối cho Ứng gia nữa sao?”
“Ứng gia đúng là nuôi ngươi vô ích rồi!”
Trong đại sảnh ồn ào, hơn chục miệng cùng hướng về phía ta chỉ trích không ngừng, cứ như thể ta đã phạm phải tội lỗi tày trời.
Bọn họ cuối cùng cũng tìm thấy nơi để trút bỏ sự căng thẳng đè nén bấy lâu nay.
“Từ khi nàng ta trở về, nhà này đã xảy ra bao nhiêu chuyện? Ta thấy đều là do nàng ta khắc!”
“Mẫu tử bọn họ không ai là người tốt!”
Trương thị ôm ngực khóc lóc: “Tội nghiệp Tri Nguyên của ta…”
Lời này lại khơi dậy tình thương con của Ứng Trung Chính.
Mắt đỏ rực, ông ta tiến tới định cho ta một cái bạt tai: “Nghiệt nữ! Ngay từ đầu mẫu tử các ngươi đáng lẽ nên bị đánh chết!”
Thật đáng tiếc, ta đã nắm chắc lấy cổ tay ông ta, mạnh mẽ kéo về phía trước rồi đạp thẳng vào đầu gối ông ta.
Tiếng kêu la đau đớn vang lên không ngớt.
Người nhà họ Ứng đến đông đủ, chỉ đợi xem cảnh ta bị đánh.
Lão tổ mẫu ôm ngực ngã xuống đất, kế mẫu thì không biết nên lo cho ai trước.
Tất cả đều tái mặt, một tộc thúc run rẩy đứng lên, ngón tay chỉ vào ta: “Đồ hỗn láo, người đâu, mau trói nó lại cho ta.”
Rồi ông ta nhìn quanh: “Tri Lễ đâu? Bảo Tri Lễ nhanh chóng đến ngũ thành binh mã ti điều binh!”
Ta cười lạnh: “Tam thúc không cần tìm nữa, nửa tháng trước ta đã tiễn Ứng Tri Lễ đi gặp Diêm Vương rồi. Nếu thúc nóng lòng, ta có thể tiễn thúc xuống ngay bây giờ, có khi còn kịp gặp hắn trước khi qua cầu Nại Hà.”
Lại một trận hỗn loạn, Ứng Trung Chính vừa kinh ngạc vừa giận dữ: “Nghiệt nữ, nghiệt nữ! Thật là bất hạnh cho gia môn!”
Các thẩm di đều sợ hãi đến mất hồn, chỉ biết gào thét không ngừng.
Thật là ồn ào, mẫu thân ta qua đời ta còn chẳng gào đến vậy.
Ta rút đao ra: “Tất cả câm miệng cho ta! Ai còn làm phiền ta nữa, ta sẽ giết hết các ngươi ngay bây giờ.”
Tam thúc vẫn không chịu im lặng: “Thật là vô pháp vô thiên—”
Lời còn chưa dứt, ta đã chém đứt lưỡi ông ta.
Sau một tiếng thét ngắn ngủi, cả thế giới cuối cùng cũng yên tĩnh.
Trương thị trừng mắt căm phẫn nhưng không dám phát ra âm thanh nào.
Ta quét mắt nhìn quanh, ai bị ta nhìn đều vội vàng bịt miệng cúi đầu.
Tốt, cuối cùng cũng yên tĩnh rồi.
“Ngày mai là ngày giỗ của mẫu thân ta, hôm nay các ngươi đều ở đây, thật tiện lợi, đỡ cho ta phải đi tìm và bắt các ngươi về.”
Sau đó, ta ra lệnh cho người trói toàn bộ Ứng gia lại rồi đưa vào từ đường.
Rồi, ta quét sạch các bài vị tổ tiên Ứng gia trên bàn thờ, đặt bài vị của mẫu thân ta lên trên.
“Tất cả quỳ xuống, cúi đầu tạ lỗi với mẫu thân ta.”
Có vài người vùng vẫy không muốn quỳ, liền bị ta trực tiếp đánh gãy chân và ấn xuống tại chỗ.
Ta để người canh giữ ở đó, không cho ai chạy thoát, tất cả phải quỳ đến sáng.
Ta đến thư phòng của Ứng Trung Chính, lấy tất cả thư từ qua lại giữa ông ta và Ngũ hoàng tử cùng vài bức thư giả của Phùng Hỷ, đem tất cả giao cho Trưởng công chúa dâng lên Hoàng đế.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.