09
Chỉ là mẫu thân ta cản đường họ, người Trường An không ai biết chuyện giữa bà và Vệ Quốc Công.
Hơn nữa, bà vừa mới đỡ kiếm cho Vệ Thiếu Lăng, nếu vội vàng bỏ bà, người đời sợ sẽ bàn tán sau lưng.
Vậy là họ hợp mưu tính kế bày ra một kế độc.
Họ sắp xếp để một nam nhân lạ mặt vào phòng của mẫu thân, sau đó dựng lên màn kịch bắt quả tang ngoại tình.
Ứng lão thái thái ôm ngực ngã quỵ trước cửa phòng mẫu thân: “Gia môn bất hạnh! Gia môn bất hạnh!”
Nói xong, bà ta lăn ra ngất xỉu.
Để thể hiện lòng nhân từ của Ứng gia, phụ thân ta tuyên bố với bên ngoài rằng mẫu thân ta bệnh nặng cần phải về quê dưỡng bệnh.
Nhưng chuyện xảy ra hôm đó có rất nhiều người chứng kiến.
Thậm chí, có kẻ còn khen ngợi Ứng Trung Chính là người cao thượng, vì vẫn để lại một chỗ cho nữ nhân dâm loạn đã làm ô uế gia môn.
Ta muốn đi theo mẫu thân về quê.
Ứng Trung Chính hừ lạnh một tiếng: “Nếu ngươi đi, Ứng gia coi như không có đứa con như ngươi.”
Nhưng ta không quan tâm, mẫu thân ở đâu, ta sẽ ở đó.
Trước lúc rời đi, huynh trưởng đã lén đến gặp chúng ta.
Huynh ấy quỳ sụp xuống trước mặt mẫu thân, mắt đỏ hoe: “Mẫu thân yên tâm, nhi tử nhất định sẽ chăm chỉ học hành, đỗ đạt vẻ vang rồi rước mẫu thân về nhà.”
Mẫu thân vuốt tóc huynh ấy, mỉm cười mà rơi lệ: “Được, mẫu thân sẽ đợi con.”
Nhưng rồi mười hai năm đã trôi qua.
Chẳng ai còn nhớ đến bà.
Chỉ có mẫu thân vẫn đắm chìm trong nỗi chờ đợi đến phát điên, cuối cùng tự vẫn dưới giếng.
Mẫu thân ơi, người xem, huynh trưởng cũng đã thay đổi rồi.
10
Ta đã sống trong phủ này vài ngày mà giống như một người vô hình.
Ứng Trung Chính, Thượng thư Đại Lý Tự, là phụ thân của ta. Nghe nói ông ấy là người nghiêm trang, đoan chính bậc nhất kinh thành, thường ngày rất ít khi cười nói.
Sau khi về phủ, ta chỉ gặp ông ấy một lần.
Đó là ngày thứ hai sau khi hồi phủ, ta đến để vấn an ông.
Ký ức về ông từ thuở nhỏ đã mờ nhạt từ lâu.
Ta muốn xem kẻ đã hại mẫu thân ta thê thảm đến thế trông như thế nào.
Ông mặc bộ quan phục màu xanh của Đại Lý Tự.
Kế muội Ứng Tri Xuân níu lấy tay áo ông, nũng nịu đòi ra ngoài xem hội chùa, toát lên vẻ trong sáng đáng yêu của một thiếu nữ.
Ông có vẻ bất đắc dĩ, chỉ có thể gật đầu: “Để ca ca và Tri Nguyên đi cùng con đi.”
Kế muội vui vẻ rời đi, bên ngoài Ứng Tri Lễ đã đứng chờ nàng.
Khi ta hành lễ vấn an, ông cuối cùng cũng quay lại nhìn ta.
Khí khái đường đường, vẻ mặt xa cách.
Cuối cùng ta cũng nhìn thấy bổ tử trên ngực ông, đó là hình uyên ương.
“Bổ tử” (補子) là một mảnh vải hình vuông được thêu với các họa tiết đặc biệt, thường được gắn trên phần ngực và lưng của áo quan trong triều đình phong kiến Trung Hoa. Đây là một dấu hiệu phân biệt cấp bậc của quan lại và các thành viên hoàng tộc.
Uyên ương sẽ cùng chết trong nước, đại bàng giữ trọn trung thành đến chết.
Phụ thân ta, kẻ vong ân bội nghĩa, bỏ vợ lấy người khác, lại khoác lên mình bổ tử uyên ương, thật là châm biếm.
Ta không nhịn được, bật cười.
Ông cau mày: “Trước mặt trưởng bối mà cười đùa tùy tiện, không có chút tác phong của một tiểu thư khuê các, ngươi học quy củ kiểu gì vậy?”
Ta kìm lại nụ cười: “Xin phụ thân thứ lỗi, người cũng biết, con lớn lên ở thôn quê.”
Ta dừng một chút rồi nói tiếp: “Cùng với mẫu thân.”
Khuôn mặt thanh cao của Ứng Trung Chính cuối cùng cũng nứt ra, gân xanh nổi lên trên trán, ông chỉ tay vào mặt ta một lúc lâu mà không thốt được lời nào, cuối cùng phất tay áo bỏ đi.
Không có ý nghĩa, thật sự là không có ý nghĩa.
11
Ứng Trung Chính nhốt ta trong phòng, cử hai ma ma đến dạy ta lễ nghi.
Những thứ này ta không phải là không biết, từ khi theo Phùng Hỷ làm nha hoàn ta đã học rồi.
Chỉ là ta thấy người nhà họ Ứng không xứng đáng để ta đối đãi lễ nghi.
Khi ta được thả ra ngoài, đã là hai tháng sau.
Ngày mồng ba tháng Ba, đúng dịp săn bắn.
Bầy thú trong bãi săn Tây Sơn sau một mùa đông sinh sôi, giờ đây đang béo khỏe sung sức.
Kế mẫu sai người đến trang điểm cho ta thật lộng lẫy, rồi dẫn ta tham gia buổi săn bắn.
Tóc ta được búi theo kiểu Thùy Vân, hai bên đều cài trâm bạch ngọc.
Ta mặc váy lưu tiên màu trắng, khoác ngoài một lớp áo sa xanh.
Lúc này ta mới nhận ra, hóa ra mẫu thân không chỉ truyền cho ta cơn điên mà còn để lại cho ta nhan sắc.
Chỉ có điều mọi người đều mặc trang phục đi săn, chỉ riêng ta là áo dài tay rộng.
Thật khó mà không thu hút sự chú ý, một công tử áo đỏ bên cạnh Ứng Tri Nguyên không ngừng quay đầu nhìn ta.
Ánh mắt của hắn lướt từ đầu đến chân ta, như đang đánh giá một món hàng.
Vừa nhìn vừa thì thầm điều gì đó với Ứng Tri Nguyên bên cạnh.
Ứng Tri Xuân cũng nhận ra, nụ cười trên gương mặt nàng toát lên vẻ chế nhạo: “Chuyện ngươi bị Vệ Thế tử từ hôn đã lan truyền khắp kinh thành, làm mất mặt cả nhà họ Ứng.”
“May mà đệ đệ của Thẩm Quý Phi vẫn sẵn sàng cưới ngươi làm kế thất, ta khuyên ngươi ngoan ngoãn mà gả đi sớm cho xong chuyện.”
Quên chưa nói, trong thời gian ta bị cấm túc, nhà họ Ứng đã định sẵn một mối hôn sự cho ta.
Đối phương là con trai của hoàng thương Chương Hợp, đệ đệ của Chương Quý Phi, một kẻ ăn chơi trác táng, chẳng làm nên trò trống gì.
Mới hai mươi bốn tuổi mà đã có ba đời vợ, đều chết không rõ nguyên nhân.
Hiện nay trong kinh thành không có gia đình nào dám gả con gái cho hắn.
Vậy mà Trương thị lại nói đây là một mối duyên hiếm có, với danh tiếng của ta, được gả cho Chương gia làm chính thất đã là phúc phần lớn lao.
Ta lạnh lùng đáp lại: “Vậy sao ngươi không để con gái ngươi hưởng phúc này?”
Mặt Trương thị lập tức đỏ bừng: “Xuân tỷ nhi là con gái chính thất của lão gia, là một tiểu thư được nuôi nấng cẩn thận, lại không giống như mẫu thân của ngươi, tất nhiên sẽ có một mối hôn sự tốt đẹp hơn, Tri Tự không cần quan tâm.”
“Ngươi nói mẫu thân của ta thế nào, ngươi tưởng ngươi là người mẹ tốt sao? Khi ngươi sinh nàng ta thì ta mới sáu tuổi, khi đó mẫu thân ta còn chưa bị đuổi khỏi nhà.”
Trương thị tức giận đến mức ôm ngực: “Sự tình khi sáu tuổi ngươi có nhớ?”
“Sao ta lại không nhớ. Ta là người có sao nói vậy, ta không giống Ứng Tri Lễ, rõ ràng biết ngươi mang thai ngoài giá thú, dẫm lên mẫu thân ta để leo lên vị trí này, mà vì tiền đồ vẫn giả bộ hiếu thảo trước mặt ngươi.”
Trương thị tức đến ngất xỉu.
Ứng Trung Chính nổi giận đùng đùng, lại nhốt ta thêm một tháng, hôm nay mới thả ra.
12
Ứng Tri Xuân ríu rít bên tai ta khiến ta phiền lòng, nhưng giữa thanh thiên bạch nhật không thể trực tiếp bóp chết nàng.
Vì vậy, ta rời khỏi chỗ ngồi, đi dọc theo bờ sông bên ngoài bãi săn.
Ở đây không có ai, có thể cho ta một chút yên tĩnh.
Ta dạo bước chậm rãi dọc theo bờ sông.
Gió đầu xuân lướt qua mặt, mang theo hương cỏ cây thanh mát.
Từ khi bị đày đến trang tử, ta hiếm khi được thả lỏng như vậy.
Đột nhiên có tiếng cười đùa vang lên.
Tiếp đó là âm thanh của mũi tên xé gió.
Ta nghiêng đầu, mũi tên sượt qua tai ta, ghim chặt vào gốc cây phía sau.
Chương Hợp tay cầm cung dài, khóe môi nhếch lên nụ cười đầy vẻ trêu chọc.
“Ứng Tri Nguyên, ngươi nói không sai, vị tỷ tỷ quê mùa này của ngươi quả là có vài phần nhan sắc.”
Lúc này ta mới thấy, đứng phía sau hắn, còn có Ứng Tri Nguyên khoác áo choàng màu sẫm.
Ứng Tri Nguyên bĩu môi: “Nàng mà xứng đáng làm tỷ tỷ của ta sao?”
Sau đó hắn lại nói thêm: “Ngươi làm nhanh đi, ta sẽ canh gác cho.”
Công tử áo đỏ có chút bực bội: “Nếu bị phát hiện thì có làm sao? Chẳng phải các ngươi đưa nàng ta về Ứng gia là để thay thế Ứng Tri Xuân gả cho ta sao? Ta chỉ là kiểm tra hàng trước thôi, có gì mà to tát?”
“Dù gì thì mẫu thân nàng ta cũng chẳng ra gì, lỡ như mẫu thân thế nào thì con thế ấy thì sao?”
Ứng Tri Nguyên nhíu mày, lạnh giọng nói: “Chương đại công tử, Ứng gia đã quyết định bồi thường nàng ta cho ngươi, ngươi mà còn nhòm ngó tỷ tỷ ta, Ứng gia sẽ không nhân nhượng nữa đâu.”
“Được rồi, biết rồi.” Chương Hợp hoàn toàn mất kiên nhẫn.
Ban đầu, Chương đại công tử nhắm đến Ứng Tri Xuân.
Ứng gia sao có thể để bảo bối của mình gả cho loại người như hắn?
Nhưng nhà họ Chương là túi tiền của Ngũ hoàng tử, còn tỷ tỷ của Chương đại công tử lại đang được sủng ái trong cung.
Đầu năm nay, nàng ta vừa được thăng lên làm Quý phi, danh vọng không ai sánh kịp.
Chương đại công tử là đệ đệ duy nhất của nàng ta, tình cảm giữa hai người lại rất sâu đậm.
Ứng gia không dám đụng đến thế lực của họ, liền nghĩ đến ta.
Ta đứng im lặng bên bờ sông, mặt không chút cảm xúc.
Chương Hợp bước nhanh đến trước mặt ta, đưa tay định kéo cổ áo ta: “Mỹ nhân nhỏ bé—”
Ta dùng tay trái ngăn lại, tay phải luồn vào trong ống tay áo, nắm chặt lấy chuôi đao lạnh ngắt.
Một tia sáng nhẹ nhàng như bóng trăng thoáng qua, một vệt máu hiện ra trên cổ Chương Hợp.
Hắn ngơ ngác sờ lên cổ, vẫn còn định bước về phía trước.
Nhưng đầu của hắn đã rơi vào trong đôi tay đang vươn về phía trước.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net
09
Chỉ là mẫu thân ta cản đường họ, người Trường An không ai biết chuyện giữa bà và Vệ Quốc Công.
Hơn nữa, bà vừa mới đỡ kiếm cho Vệ Thiếu Lăng, nếu vội vàng bỏ bà, người đời sợ sẽ bàn tán sau lưng.
Vậy là họ hợp mưu tính kế bày ra một kế độc.
Họ sắp xếp để một nam nhân lạ mặt vào phòng của mẫu thân, sau đó dựng lên màn kịch bắt quả tang ngoại tình.
Ứng lão thái thái ôm ngực ngã quỵ trước cửa phòng mẫu thân: “Gia môn bất hạnh! Gia môn bất hạnh!”
Nói xong, bà ta lăn ra ngất xỉu.
Để thể hiện lòng nhân từ của Ứng gia, phụ thân ta tuyên bố với bên ngoài rằng mẫu thân ta bệnh nặng cần phải về quê dưỡng bệnh.
Nhưng chuyện xảy ra hôm đó có rất nhiều người chứng kiến.
Thậm chí, có kẻ còn khen ngợi Ứng Trung Chính là người cao thượng, vì vẫn để lại một chỗ cho nữ nhân dâm loạn đã làm ô uế gia môn.
Ta muốn đi theo mẫu thân về quê.
Ứng Trung Chính hừ lạnh một tiếng: “Nếu ngươi đi, Ứng gia coi như không có đứa con như ngươi.”
Nhưng ta không quan tâm, mẫu thân ở đâu, ta sẽ ở đó.
Trước lúc rời đi, huynh trưởng đã lén đến gặp chúng ta.
Huynh ấy quỳ sụp xuống trước mặt mẫu thân, mắt đỏ hoe: “Mẫu thân yên tâm, nhi tử nhất định sẽ chăm chỉ học hành, đỗ đạt vẻ vang rồi rước mẫu thân về nhà.”
Mẫu thân vuốt tóc huynh ấy, mỉm cười mà rơi lệ: “Được, mẫu thân sẽ đợi con.”
Nhưng rồi mười hai năm đã trôi qua.
Chẳng ai còn nhớ đến bà.
Chỉ có mẫu thân vẫn đắm chìm trong nỗi chờ đợi đến phát điên, cuối cùng tự vẫn dưới giếng.
Mẫu thân ơi, người xem, huynh trưởng cũng đã thay đổi rồi.
10
Ta đã sống trong phủ này vài ngày mà giống như một người vô hình.
Ứng Trung Chính, Thượng thư Đại Lý Tự, là phụ thân của ta. Nghe nói ông ấy là người nghiêm trang, đoan chính bậc nhất kinh thành, thường ngày rất ít khi cười nói.
Sau khi về phủ, ta chỉ gặp ông ấy một lần.
Đó là ngày thứ hai sau khi hồi phủ, ta đến để vấn an ông.
Ký ức về ông từ thuở nhỏ đã mờ nhạt từ lâu.
Ta muốn xem kẻ đã hại mẫu thân ta thê thảm đến thế trông như thế nào.
Ông mặc bộ quan phục màu xanh của Đại Lý Tự.
Kế muội Ứng Tri Xuân níu lấy tay áo ông, nũng nịu đòi ra ngoài xem hội chùa, toát lên vẻ trong sáng đáng yêu của một thiếu nữ.
Ông có vẻ bất đắc dĩ, chỉ có thể gật đầu: “Để ca ca và Tri Nguyên đi cùng con đi.”
Kế muội vui vẻ rời đi, bên ngoài Ứng Tri Lễ đã đứng chờ nàng.
Khi ta hành lễ vấn an, ông cuối cùng cũng quay lại nhìn ta.
Khí khái đường đường, vẻ mặt xa cách.
Cuối cùng ta cũng nhìn thấy bổ tử trên ngực ông, đó là hình uyên ương.
“Bổ tử” (補子) là một mảnh vải hình vuông được thêu với các họa tiết đặc biệt, thường được gắn trên phần ngực và lưng của áo quan trong triều đình phong kiến Trung Hoa. Đây là một dấu hiệu phân biệt cấp bậc của quan lại và các thành viên hoàng tộc.
Uyên ương sẽ cùng chết trong nước, đại bàng giữ trọn trung thành đến chết.
Phụ thân ta, kẻ vong ân bội nghĩa, bỏ vợ lấy người khác, lại khoác lên mình bổ tử uyên ương, thật là châm biếm.
Ta không nhịn được, bật cười.
Ông cau mày: “Trước mặt trưởng bối mà cười đùa tùy tiện, không có chút tác phong của một tiểu thư khuê các, ngươi học quy củ kiểu gì vậy?”
Ta kìm lại nụ cười: “Xin phụ thân thứ lỗi, người cũng biết, con lớn lên ở thôn quê.”
Ta dừng một chút rồi nói tiếp: “Cùng với mẫu thân.”
Khuôn mặt thanh cao của Ứng Trung Chính cuối cùng cũng nứt ra, gân xanh nổi lên trên trán, ông chỉ tay vào mặt ta một lúc lâu mà không thốt được lời nào, cuối cùng phất tay áo bỏ đi.
Không có ý nghĩa, thật sự là không có ý nghĩa.
11
Ứng Trung Chính nhốt ta trong phòng, cử hai ma ma đến dạy ta lễ nghi.
Những thứ này ta không phải là không biết, từ khi theo Phùng Hỷ làm nha hoàn ta đã học rồi.
Chỉ là ta thấy người nhà họ Ứng không xứng đáng để ta đối đãi lễ nghi.
Khi ta được thả ra ngoài, đã là hai tháng sau.
Ngày mồng ba tháng Ba, đúng dịp săn bắn.
Bầy thú trong bãi săn Tây Sơn sau một mùa đông sinh sôi, giờ đây đang béo khỏe sung sức.
Kế mẫu sai người đến trang điểm cho ta thật lộng lẫy, rồi dẫn ta tham gia buổi săn bắn.
Tóc ta được búi theo kiểu Thùy Vân, hai bên đều cài trâm bạch ngọc.
Ta mặc váy lưu tiên màu trắng, khoác ngoài một lớp áo sa xanh.
Lúc này ta mới nhận ra, hóa ra mẫu thân không chỉ truyền cho ta cơn điên mà còn để lại cho ta nhan sắc.
Chỉ có điều mọi người đều mặc trang phục đi săn, chỉ riêng ta là áo dài tay rộng.
Thật khó mà không thu hút sự chú ý, một công tử áo đỏ bên cạnh Ứng Tri Nguyên không ngừng quay đầu nhìn ta.
Ánh mắt của hắn lướt từ đầu đến chân ta, như đang đánh giá một món hàng.
Vừa nhìn vừa thì thầm điều gì đó với Ứng Tri Nguyên bên cạnh.
Ứng Tri Xuân cũng nhận ra, nụ cười trên gương mặt nàng toát lên vẻ chế nhạo: “Chuyện ngươi bị Vệ Thế tử từ hôn đã lan truyền khắp kinh thành, làm mất mặt cả nhà họ Ứng.”
“May mà đệ đệ của Thẩm Quý Phi vẫn sẵn sàng cưới ngươi làm kế thất, ta khuyên ngươi ngoan ngoãn mà gả đi sớm cho xong chuyện.”
Quên chưa nói, trong thời gian ta bị cấm túc, nhà họ Ứng đã định sẵn một mối hôn sự cho ta.
Đối phương là con trai của hoàng thương Chương Hợp, đệ đệ của Chương Quý Phi, một kẻ ăn chơi trác táng, chẳng làm nên trò trống gì.
Mới hai mươi bốn tuổi mà đã có ba đời vợ, đều chết không rõ nguyên nhân.
Hiện nay trong kinh thành không có gia đình nào dám gả con gái cho hắn.
Vậy mà Trương thị lại nói đây là một mối duyên hiếm có, với danh tiếng của ta, được gả cho Chương gia làm chính thất đã là phúc phần lớn lao.
Ta lạnh lùng đáp lại: “Vậy sao ngươi không để con gái ngươi hưởng phúc này?”
Mặt Trương thị lập tức đỏ bừng: “Xuân tỷ nhi là con gái chính thất của lão gia, là một tiểu thư được nuôi nấng cẩn thận, lại không giống như mẫu thân của ngươi, tất nhiên sẽ có một mối hôn sự tốt đẹp hơn, Tri Tự không cần quan tâm.”
“Ngươi nói mẫu thân của ta thế nào, ngươi tưởng ngươi là người mẹ tốt sao? Khi ngươi sinh nàng ta thì ta mới sáu tuổi, khi đó mẫu thân ta còn chưa bị đuổi khỏi nhà.”
Trương thị tức giận đến mức ôm ngực: “Sự tình khi sáu tuổi ngươi có nhớ?”
“Sao ta lại không nhớ. Ta là người có sao nói vậy, ta không giống Ứng Tri Lễ, rõ ràng biết ngươi mang thai ngoài giá thú, dẫm lên mẫu thân ta để leo lên vị trí này, mà vì tiền đồ vẫn giả bộ hiếu thảo trước mặt ngươi.”
Trương thị tức đến ngất xỉu.
Ứng Trung Chính nổi giận đùng đùng, lại nhốt ta thêm một tháng, hôm nay mới thả ra.
12
Ứng Tri Xuân ríu rít bên tai ta khiến ta phiền lòng, nhưng giữa thanh thiên bạch nhật không thể trực tiếp bóp chết nàng.
Vì vậy, ta rời khỏi chỗ ngồi, đi dọc theo bờ sông bên ngoài bãi săn.
Ở đây không có ai, có thể cho ta một chút yên tĩnh.
Ta dạo bước chậm rãi dọc theo bờ sông.
Gió đầu xuân lướt qua mặt, mang theo hương cỏ cây thanh mát.
Từ khi bị đày đến trang tử, ta hiếm khi được thả lỏng như vậy.
Đột nhiên có tiếng cười đùa vang lên.
Tiếp đó là âm thanh của mũi tên xé gió.
Ta nghiêng đầu, mũi tên sượt qua tai ta, ghim chặt vào gốc cây phía sau.
Chương Hợp tay cầm cung dài, khóe môi nhếch lên nụ cười đầy vẻ trêu chọc.
“Ứng Tri Nguyên, ngươi nói không sai, vị tỷ tỷ quê mùa này của ngươi quả là có vài phần nhan sắc.”
Lúc này ta mới thấy, đứng phía sau hắn, còn có Ứng Tri Nguyên khoác áo choàng màu sẫm.
Ứng Tri Nguyên bĩu môi: “Nàng mà xứng đáng làm tỷ tỷ của ta sao?”
Sau đó hắn lại nói thêm: “Ngươi làm nhanh đi, ta sẽ canh gác cho.”
Công tử áo đỏ có chút bực bội: “Nếu bị phát hiện thì có làm sao? Chẳng phải các ngươi đưa nàng ta về Ứng gia là để thay thế Ứng Tri Xuân gả cho ta sao? Ta chỉ là kiểm tra hàng trước thôi, có gì mà to tát?”
“Dù gì thì mẫu thân nàng ta cũng chẳng ra gì, lỡ như mẫu thân thế nào thì con thế ấy thì sao?”
Ứng Tri Nguyên nhíu mày, lạnh giọng nói: “Chương đại công tử, Ứng gia đã quyết định bồi thường nàng ta cho ngươi, ngươi mà còn nhòm ngó tỷ tỷ ta, Ứng gia sẽ không nhân nhượng nữa đâu.”
“Được rồi, biết rồi.” Chương Hợp hoàn toàn mất kiên nhẫn.
Ban đầu, Chương đại công tử nhắm đến Ứng Tri Xuân.
Ứng gia sao có thể để bảo bối của mình gả cho loại người như hắn?
Nhưng nhà họ Chương là túi tiền của Ngũ hoàng tử, còn tỷ tỷ của Chương đại công tử lại đang được sủng ái trong cung.
Đầu năm nay, nàng ta vừa được thăng lên làm Quý phi, danh vọng không ai sánh kịp.
Chương đại công tử là đệ đệ duy nhất của nàng ta, tình cảm giữa hai người lại rất sâu đậm.
Ứng gia không dám đụng đến thế lực của họ, liền nghĩ đến ta.
Ta đứng im lặng bên bờ sông, mặt không chút cảm xúc.
Chương Hợp bước nhanh đến trước mặt ta, đưa tay định kéo cổ áo ta: “Mỹ nhân nhỏ bé—”
Ta dùng tay trái ngăn lại, tay phải luồn vào trong ống tay áo, nắm chặt lấy chuôi đao lạnh ngắt.
Một tia sáng nhẹ nhàng như bóng trăng thoáng qua, một vệt máu hiện ra trên cổ Chương Hợp.
Hắn ngơ ngác sờ lên cổ, vẫn còn định bước về phía trước.
Nhưng đầu của hắn đã rơi vào trong đôi tay đang vươn về phía trước.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.