01
Lúc vị hôn phu đến để từ hôn, tang lễ đầu thất của mẫu thân ta còn chưa qua.
Ta vẫn đang quỳ trước linh vị của bà để đốt giấy vàng mã.
Vệ Thiếu Lăng nhìn quanh một vòng, nhướng mày nói: “Cũng không tệ như bản công tử tưởng tượng, có vẻ Ứng gia cũng khá ưu ái mẫu thân ngươi.”
“Năm xưa, mẫu thân ngươi phạm lỗi lớn như thế, lại còn phát điên. Thế mà Ứng gia vẫn dung thứ cho bà ta, lòng dạ của Ứng đại nhân đúng là rộng lượng.”
Tay đang đốt vàng mã của ta bỗng khựng lại, ngọn lửa bùng lên lan đến ống tay áo.
Ta đưa tay lên dập tắt lửa ngay trong lòng bàn tay, nỗi đau vì bị bỏng khiến ta giữ được sự bình tĩnh, nén lại cơn giận đang trào dâng.
Bộ cẩm bào đỏ rực của Vệ Thiếu Lăng lướt qua trước mắt, toát lên vẻ hăng hái đầy sức sống của một thiếu niên.
Ta bỗng nhiên nhớ đến mẫu thân mình.
Bà từng thay Vệ Thiếu Lăng lúc nhỏ đỡ một mũi tên độc, còn mình thì chịu cảnh khốn khổ, hao gầy cả dung nhan.
Nhờ vào ân tình này, phụ thân ta mới có thể kết thân cùng Tề quốc công phủ quyền thế, từ đó ấn định hôn sự giữa ta và Vệ Thiếu Lăng.
Con đường làm quan của ông từ đó rộng mở, từ một tiểu quan bình thường, ông đã thăng tiến đến vị trí tam phẩm trọng yếu như hiện giờ.
Chỉ là, đáng thương cho mẫu thân ta.
Bà tuy giữ được mạng sống, nhưng phải chịu sự hành hạ của độc dược, dung nhan trở nên tàn tạ như một lão phụ.
Sau này dần bị phụ thân chán ghét, rồi ông tìm cớ đày bà đến trang tử.
02
Vệ Thiếu Lăng giả vờ nghiêm trang dâng một nén nhang cho mẫu thân ta, rồi quay đầu, nở một nụ cười nham hiểm: “Ta không phải người duy nhất đến viếng mẫu thân ngươi đấy chứ?”
Ta siết chặt bàn tay.
“Ban đầu ta cũng không định đến, nhưng chẳng còn cách nào khác. Dù danh tiếng của mẫu thân ngươi không tốt, bà cũng từng có ân với ta. Tiện thể lần này ta có việc ở Ký Châu, dâng nhang cho bà chỉ là tiện đường thôi.”
Hắn chăm chú nhìn vào mắt ta, nụ cười càng thêm giễu cợt: “Chỉ là ta rất tò mò, mẫu thân ngươi… thực sự đã cùng người khác tư thông sao?”
Nhìn sắc mặt xanh mét của ta, hắn bật cười ha hả: “Ngươi đừng nghĩ nhiều. Cả thành Trường An đều truyền tai nhau như thế, ta chỉ muốn xác nhận thôi mà.”
Ta nào ngu ngốc đến mức nghĩ rằng hắn thực sự muốn xác nhận.
Trên đời này không thiếu kẻ xấu xa như hắn, với vẻ mặt vô hại, mượn cớ tìm hiểu hay hiếu kỳ để chạm vào vết thương của người khác, nhìn thấy sự thất thố của họ để thỏa mãn lòng dạ đen tối.
Nhưng ngoài vẻ mặt vô cảm, ta chẳng hề phản ứng gì thêm.
Vệ Thiếu Lăng tặc lưỡi: “Chán thật, sao ngươi cứ như khúc gỗ thế nhỉ.”
Hắn lấy từ trong ngực ra một phong thư: “Đây là hôn thư của Vệ gia và Ứng gia, ta đến để từ hôn. Trả lại tín vật đi.”
Ta dứt khoát tháo ngọc bội bên hông đưa cho hắn, nhận lấy hôn thư rồi ném vào lò lửa, sau đó đứng dậy cúi xuống án thờ lục lọi tìm kiếm.
Có lẽ vì ta quá dứt khoát, không khóc lóc cầu xin như hắn mong đợi, Vệ Thiếu Lăng có phần không hài lòng.
Cũng phải thôi, từ nhỏ ta đã theo mẫu thân đến sống ở trang tử, trở thành một nha đầu nơi thôn dã, hắn hẳn là nghĩ trong mơ ta cũng mong được trở về Trường An.
Còn Vệ Thiếu Lăng hắn xuất thân cao quý, là vị hôn phu lý tưởng duy nhất để ta có thể bấu víu, là sợi dây cứu rỗi duy nhất mà ta có thể với tới.
Giờ đây sợi dây ấy sắp đứt, chẳng lẽ ta lại không kinh hoảng mà khóc lóc van xin hắn đừng bỏ rơi ta?
Sau lưng là tiếng châm biếm đầy mỉa mai của Vệ Thiếu Lăng.
“Ngươi cũng đừng quá đau lòng. Dù sao chúng ta cũng là người của hai thế giới khác nhau. Có trách thì trách mẫu thân ngươi, bà ta đã hao tâm tốn sức để leo lên cành cao, thế mà lại không giữ đạo hạnh, bôi nhọ thanh danh.”
“Chỉ nghĩ đến việc ta phải mang ơn kẻ như mẫu thân ngươi cũng đủ khiến ta cảm thấy nhục nhã.”
“Nhưng phủ Quốc công nhà ta cũng không phải là kẻ vong ân bội nghĩa. Chúng ta để lại cho ngươi hai gian cửa hàng, thế là đủ để kết thúc chuyện cũ.”
Cuối cùng, tay ta cũng chạm vào thứ lạnh lẽo, cứng cáp – thứ mà ta tin tưởng nhất trên đời này – thanh đao của ta.
03
Giọng Vệ Thiếu Lăng càng lúc càng gần: “Sao? Chê ít à? Ta đã nói rồi, mẹ nào con nấy. Mẫu thân ngươi tham lam, còn ngươi cũng chẳng tốt đẹp gì.”
Ta nắm chặt đao xoay người lại, đao quang chợt lóe lên như ánh tuyết.
Một nhát chém xuống, cánh tay của Vệ Thiếu Lăng đã lìa khỏi thân.
Tiếng la hét thảm thiết không dứt: “Ứng Tri Tự — ngươi — ”
Ta đạp mạnh vào mảnh tay đứt lìa dưới đất, ghì hắn lại trước linh vị của mẫu thân.
“Mẫu thân ta còn chưa qua đầu thất, vốn ta không định sát sinh. Ta đã cho ngươi cơ hội rồi, tại sao ngươi không chịu đi?”
“Đồ tiện nhân! Ngươi dám động đến ta, phủ Quốc công sẽ không tha cho ngươi!”
“Ồn ào quá!” Ta tát hắn một cái: “Câm miệng!”
“Ngươi vừa mới nói, nghĩ đến việc ngươi phải mang ơn kẻ như mẫu thân ta khiến ngươi cảm thấy nhục nhã, thế tại sao ngươi không chết đi?”
“Ngươi chết rồi, trả mạng lại cho mẫu thân ta, chẳng phải sẽ không còn ai đem chuyện ân tình ra nói nữa sao?”
Hắn cuối cùng đã nhận ra ta nghiêm túc: “Ứng Tri Tự, ngươi điên rồi sao?”
Phải, ta vốn nên sớm điên từ lâu rồi.
Điểm tựa duy nhất của ta, mẫu thân ta, bà đã chết rồi.
Làm sao ta không phát điên được?
Nhìn thấy vẻ mặt điên dại của ta, Vệ Thiếu Lăng cuối cùng đã sợ hãi: “Những lời ta nói khi nãy đều là vô tình, không có ý gì, ngươi tha cho ta đi.”
Ta lắc đầu: “Ngươi đến để từ hôn, đã muốn đoạn tuyệt thì phải dứt khoát. Ta đã trả lại ngọc bội nhà ngươi, giờ ngươi phải đem mạng mình để đền cho mẫu thân ta!”
Vệ Thiếu Lăng bắt đầu giãy giụa: “Ứng Tri Tự, ngươi thả ta ra, ta nhất định sẽ cưới ngươi về—”
Nhưng ta đã mất hết kiên nhẫn, đâm thẳng một nhát vào tim hắn.
Vệ Thiếu Lăng phun ra một ngụm máu.
Nhưng hắn không chết ngay như ta mong đợi, không phải một đao đoạt mệnh.
“Xem ra, ta ở Ngọc Dương đã nhàn rỗi quá lâu rồi. Đao để lâu không dùng, cũng đã hoen gỉ mất.”
Ta siết chặt tay, xoay lưỡi đao một vòng rồi rút ra, sau đó lấy một viên đá mài đao ra bắt đầu mài.
Vệ Thiếu Lăng đau đớn đến co giật toàn thân, nhưng vẫn theo bản năng bò ra phía cửa.
Sắp chạm đến cổng viện, âm thanh từ con hẻm đông người qua lại đã truyền đến tai hắn.
Chỉ cần tiến thêm một bước nữa, là có thể được cứu rồi.
Nhưng ta xách đao bước theo từ phía sau, dùng chân đạp mạnh lên lưng hắn.
Vệ Thiếu Lăng nước mắt nước mũi dàn dụa, sụp đổ van xin: “Tha cho ta… Ngươi muốn gì, ta đều có thể cho ngươi…”
“Ta chỉ cần mạng của ngươi.”
Nói xong, ta dứt khoát chặt đầu hắn.
04
Ta lau vết máu dính trên mặt, thu đao vào vỏ.
Bên ngoài lại có tiếng bước chân.
Ta vừa giết người, tâm trạng rất không kiên nhẫn: “Nếu muốn tìm chết, phiền quay lại vào ngày mai, ta mỗi ngày chỉ tiếp một người.”
“Quyền uy của Thường đại nhân thật lớn.” Một giọng cười nhẹ nhàng vang lên.
Ta quay đầu lại, Phùng Hỷ đội một chiếc mũ có mạng che, nhấc vạt váy bước qua bậc cửa.
“Phùng Chưởng Sử giá lâm, không biết có việc gì?”
Nàng là nữ quan của Khai Dương Trưởng Công Chúa, là người thân tín của cấp trên ta.
Dĩ nhiên ta phải nể mặt một phần.
Ngoài ra, thực ra chúng ta còn có mối quan hệ cá nhân không tồi.
Khi còn nhỏ, ta cùng mẫu thân sống cô độc ở Ngọc Dương trang tử.
Mẫu thân ta thân thể yếu đuối, lại điên điên dại dại, chúng ta căn bản không sống nổi.
Vì thế, ta đã bán mình vào nhà một gia đình quyền quý trong vùng làm nô bộc.
Chủ nhân mà ta hầu hạ chính là Phùng Hỷ.
Ngọc Dương là nơi xa xôi, muốn tìm một nha hoàn biết chữ không dễ dàng.
Vì vậy Phùng Hỷ đã giữ ta bên mình làm thư đồng, đôi khi còn dắt ta cùng luyện kiếm với sư phụ.
Ta làm bạn luyện kiếm cho nàng.
Nàng dùng kiếm, ta dùng đao.
Ta chỉ học một lần, đã đánh bay thanh kiếm của nàng.
Nàng nhận ra so với làm thư đồng, ta có lẽ thích hợp làm một võ bộc hơn.
Thế là nàng mời một người chuyên dạy ta.
Ta ngày càng thành thạo với đao pháp, hết thảy các sư phụ đều không còn là đối thủ của ta.
Sư phụ cuối cùng của ta là một hiệp khách giang hồ, nghe nói xuất thân từ đạo quán ở núi Ngọc Dương.
Ông đã giới thiệu ta đến phục vụ Khai Dương Trưởng Công Chúa.
Từ đó ta bắt đầu làm việc cho Trưởng Công Chúa.
Sau này, Phùng Hỷ cũng gia nhập dưới trướng của Trưởng Công Chúa, nàng phụ trách do thám, còn ta phụ trách ám sát.
Sau đó, khi triều đình biến động, Trưởng Công Chúa quay về kinh thành.
Phùng Hỷ cũng quay về, còn ta ở lại Ngọc Dương, bảo vệ hậu phương cho Trưởng Công Chúa.
Nàng tiến đến trước linh vị của mẫu thân ta và dâng một nén nhang.
“Trưởng Công Chúa triệu ngươi hồi kinh.”
“Khi nào?”
“Không bao lâu nữa đâu, nghe nói Ứng gia đang bàn chuyện đón ngươi về. Ngươi thuận thế dọn vào đó, bắt đầu thực hiện kế hoạch của chúng ta. Ngoài ra, những hộ vệ Vệ Thiếu Lăng đưa theo lần này đều đã bị ta âm thầm xử lý. Ta sẽ tìm người giả dạng hắn tiếp tục đi về phía Nam. Sau đó sẽ tạo hiện trường bị thổ phỉ giết hại, chết không toàn thây. Ngươi yên tâm, khoảng thời gian này phủ Quốc Công sẽ không chú ý đến ngươi đâu!”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net
01
Lúc vị hôn phu đến để từ hôn, tang lễ đầu thất của mẫu thân ta còn chưa qua.
Ta vẫn đang quỳ trước linh vị của bà để đốt giấy vàng mã.
Vệ Thiếu Lăng nhìn quanh một vòng, nhướng mày nói: “Cũng không tệ như bản công tử tưởng tượng, có vẻ Ứng gia cũng khá ưu ái mẫu thân ngươi.”
“Năm xưa, mẫu thân ngươi phạm lỗi lớn như thế, lại còn phát điên. Thế mà Ứng gia vẫn dung thứ cho bà ta, lòng dạ của Ứng đại nhân đúng là rộng lượng.”
Tay đang đốt vàng mã của ta bỗng khựng lại, ngọn lửa bùng lên lan đến ống tay áo.
Ta đưa tay lên dập tắt lửa ngay trong lòng bàn tay, nỗi đau vì bị bỏng khiến ta giữ được sự bình tĩnh, nén lại cơn giận đang trào dâng.
Bộ cẩm bào đỏ rực của Vệ Thiếu Lăng lướt qua trước mắt, toát lên vẻ hăng hái đầy sức sống của một thiếu niên.
Ta bỗng nhiên nhớ đến mẫu thân mình.
Bà từng thay Vệ Thiếu Lăng lúc nhỏ đỡ một mũi tên độc, còn mình thì chịu cảnh khốn khổ, hao gầy cả dung nhan.
Nhờ vào ân tình này, phụ thân ta mới có thể kết thân cùng Tề quốc công phủ quyền thế, từ đó ấn định hôn sự giữa ta và Vệ Thiếu Lăng.
Con đường làm quan của ông từ đó rộng mở, từ một tiểu quan bình thường, ông đã thăng tiến đến vị trí tam phẩm trọng yếu như hiện giờ.
Chỉ là, đáng thương cho mẫu thân ta.
Bà tuy giữ được mạng sống, nhưng phải chịu sự hành hạ của độc dược, dung nhan trở nên tàn tạ như một lão phụ.
Sau này dần bị phụ thân chán ghét, rồi ông tìm cớ đày bà đến trang tử.
02
Vệ Thiếu Lăng giả vờ nghiêm trang dâng một nén nhang cho mẫu thân ta, rồi quay đầu, nở một nụ cười nham hiểm: “Ta không phải người duy nhất đến viếng mẫu thân ngươi đấy chứ?”
Ta siết chặt bàn tay.
“Ban đầu ta cũng không định đến, nhưng chẳng còn cách nào khác. Dù danh tiếng của mẫu thân ngươi không tốt, bà cũng từng có ân với ta. Tiện thể lần này ta có việc ở Ký Châu, dâng nhang cho bà chỉ là tiện đường thôi.”
Hắn chăm chú nhìn vào mắt ta, nụ cười càng thêm giễu cợt: “Chỉ là ta rất tò mò, mẫu thân ngươi… thực sự đã cùng người khác tư thông sao?”
Nhìn sắc mặt xanh mét của ta, hắn bật cười ha hả: “Ngươi đừng nghĩ nhiều. Cả thành Trường An đều truyền tai nhau như thế, ta chỉ muốn xác nhận thôi mà.”
Ta nào ngu ngốc đến mức nghĩ rằng hắn thực sự muốn xác nhận.
Trên đời này không thiếu kẻ xấu xa như hắn, với vẻ mặt vô hại, mượn cớ tìm hiểu hay hiếu kỳ để chạm vào vết thương của người khác, nhìn thấy sự thất thố của họ để thỏa mãn lòng dạ đen tối.
Nhưng ngoài vẻ mặt vô cảm, ta chẳng hề phản ứng gì thêm.
Vệ Thiếu Lăng tặc lưỡi: “Chán thật, sao ngươi cứ như khúc gỗ thế nhỉ.”
Hắn lấy từ trong ngực ra một phong thư: “Đây là hôn thư của Vệ gia và Ứng gia, ta đến để từ hôn. Trả lại tín vật đi.”
Ta dứt khoát tháo ngọc bội bên hông đưa cho hắn, nhận lấy hôn thư rồi ném vào lò lửa, sau đó đứng dậy cúi xuống án thờ lục lọi tìm kiếm.
Có lẽ vì ta quá dứt khoát, không khóc lóc cầu xin như hắn mong đợi, Vệ Thiếu Lăng có phần không hài lòng.
Cũng phải thôi, từ nhỏ ta đã theo mẫu thân đến sống ở trang tử, trở thành một nha đầu nơi thôn dã, hắn hẳn là nghĩ trong mơ ta cũng mong được trở về Trường An.
Còn Vệ Thiếu Lăng hắn xuất thân cao quý, là vị hôn phu lý tưởng duy nhất để ta có thể bấu víu, là sợi dây cứu rỗi duy nhất mà ta có thể với tới.
Giờ đây sợi dây ấy sắp đứt, chẳng lẽ ta lại không kinh hoảng mà khóc lóc van xin hắn đừng bỏ rơi ta?
Sau lưng là tiếng châm biếm đầy mỉa mai của Vệ Thiếu Lăng.
“Ngươi cũng đừng quá đau lòng. Dù sao chúng ta cũng là người của hai thế giới khác nhau. Có trách thì trách mẫu thân ngươi, bà ta đã hao tâm tốn sức để leo lên cành cao, thế mà lại không giữ đạo hạnh, bôi nhọ thanh danh.”
“Chỉ nghĩ đến việc ta phải mang ơn kẻ như mẫu thân ngươi cũng đủ khiến ta cảm thấy nhục nhã.”
“Nhưng phủ Quốc công nhà ta cũng không phải là kẻ vong ân bội nghĩa. Chúng ta để lại cho ngươi hai gian cửa hàng, thế là đủ để kết thúc chuyện cũ.”
Cuối cùng, tay ta cũng chạm vào thứ lạnh lẽo, cứng cáp – thứ mà ta tin tưởng nhất trên đời này – thanh đao của ta.
03
Giọng Vệ Thiếu Lăng càng lúc càng gần: “Sao? Chê ít à? Ta đã nói rồi, mẹ nào con nấy. Mẫu thân ngươi tham lam, còn ngươi cũng chẳng tốt đẹp gì.”
Ta nắm chặt đao xoay người lại, đao quang chợt lóe lên như ánh tuyết.
Một nhát chém xuống, cánh tay của Vệ Thiếu Lăng đã lìa khỏi thân.
Tiếng la hét thảm thiết không dứt: “Ứng Tri Tự — ngươi — ”
Ta đạp mạnh vào mảnh tay đứt lìa dưới đất, ghì hắn lại trước linh vị của mẫu thân.
“Mẫu thân ta còn chưa qua đầu thất, vốn ta không định sát sinh. Ta đã cho ngươi cơ hội rồi, tại sao ngươi không chịu đi?”
“Đồ tiện nhân! Ngươi dám động đến ta, phủ Quốc công sẽ không tha cho ngươi!”
“Ồn ào quá!” Ta tát hắn một cái: “Câm miệng!”
“Ngươi vừa mới nói, nghĩ đến việc ngươi phải mang ơn kẻ như mẫu thân ta khiến ngươi cảm thấy nhục nhã, thế tại sao ngươi không chết đi?”
“Ngươi chết rồi, trả mạng lại cho mẫu thân ta, chẳng phải sẽ không còn ai đem chuyện ân tình ra nói nữa sao?”
Hắn cuối cùng đã nhận ra ta nghiêm túc: “Ứng Tri Tự, ngươi điên rồi sao?”
Phải, ta vốn nên sớm điên từ lâu rồi.
Điểm tựa duy nhất của ta, mẫu thân ta, bà đã chết rồi.
Làm sao ta không phát điên được?
Nhìn thấy vẻ mặt điên dại của ta, Vệ Thiếu Lăng cuối cùng đã sợ hãi: “Những lời ta nói khi nãy đều là vô tình, không có ý gì, ngươi tha cho ta đi.”
Ta lắc đầu: “Ngươi đến để từ hôn, đã muốn đoạn tuyệt thì phải dứt khoát. Ta đã trả lại ngọc bội nhà ngươi, giờ ngươi phải đem mạng mình để đền cho mẫu thân ta!”
Vệ Thiếu Lăng bắt đầu giãy giụa: “Ứng Tri Tự, ngươi thả ta ra, ta nhất định sẽ cưới ngươi về—”
Nhưng ta đã mất hết kiên nhẫn, đâm thẳng một nhát vào tim hắn.
Vệ Thiếu Lăng phun ra một ngụm máu.
Nhưng hắn không chết ngay như ta mong đợi, không phải một đao đoạt mệnh.
“Xem ra, ta ở Ngọc Dương đã nhàn rỗi quá lâu rồi. Đao để lâu không dùng, cũng đã hoen gỉ mất.”
Ta siết chặt tay, xoay lưỡi đao một vòng rồi rút ra, sau đó lấy một viên đá mài đao ra bắt đầu mài.
Vệ Thiếu Lăng đau đớn đến co giật toàn thân, nhưng vẫn theo bản năng bò ra phía cửa.
Sắp chạm đến cổng viện, âm thanh từ con hẻm đông người qua lại đã truyền đến tai hắn.
Chỉ cần tiến thêm một bước nữa, là có thể được cứu rồi.
Nhưng ta xách đao bước theo từ phía sau, dùng chân đạp mạnh lên lưng hắn.
Vệ Thiếu Lăng nước mắt nước mũi dàn dụa, sụp đổ van xin: “Tha cho ta… Ngươi muốn gì, ta đều có thể cho ngươi…”
“Ta chỉ cần mạng của ngươi.”
Nói xong, ta dứt khoát chặt đầu hắn.
04
Ta lau vết máu dính trên mặt, thu đao vào vỏ.
Bên ngoài lại có tiếng bước chân.
Ta vừa giết người, tâm trạng rất không kiên nhẫn: “Nếu muốn tìm chết, phiền quay lại vào ngày mai, ta mỗi ngày chỉ tiếp một người.”
“Quyền uy của Thường đại nhân thật lớn.” Một giọng cười nhẹ nhàng vang lên.
Ta quay đầu lại, Phùng Hỷ đội một chiếc mũ có mạng che, nhấc vạt váy bước qua bậc cửa.
“Phùng Chưởng Sử giá lâm, không biết có việc gì?”
Nàng là nữ quan của Khai Dương Trưởng Công Chúa, là người thân tín của cấp trên ta.
Dĩ nhiên ta phải nể mặt một phần.
Ngoài ra, thực ra chúng ta còn có mối quan hệ cá nhân không tồi.
Khi còn nhỏ, ta cùng mẫu thân sống cô độc ở Ngọc Dương trang tử.
Mẫu thân ta thân thể yếu đuối, lại điên điên dại dại, chúng ta căn bản không sống nổi.
Vì thế, ta đã bán mình vào nhà một gia đình quyền quý trong vùng làm nô bộc.
Chủ nhân mà ta hầu hạ chính là Phùng Hỷ.
Ngọc Dương là nơi xa xôi, muốn tìm một nha hoàn biết chữ không dễ dàng.
Vì vậy Phùng Hỷ đã giữ ta bên mình làm thư đồng, đôi khi còn dắt ta cùng luyện kiếm với sư phụ.
Ta làm bạn luyện kiếm cho nàng.
Nàng dùng kiếm, ta dùng đao.
Ta chỉ học một lần, đã đánh bay thanh kiếm của nàng.
Nàng nhận ra so với làm thư đồng, ta có lẽ thích hợp làm một võ bộc hơn.
Thế là nàng mời một người chuyên dạy ta.
Ta ngày càng thành thạo với đao pháp, hết thảy các sư phụ đều không còn là đối thủ của ta.
Sư phụ cuối cùng của ta là một hiệp khách giang hồ, nghe nói xuất thân từ đạo quán ở núi Ngọc Dương.
Ông đã giới thiệu ta đến phục vụ Khai Dương Trưởng Công Chúa.
Từ đó ta bắt đầu làm việc cho Trưởng Công Chúa.
Sau này, Phùng Hỷ cũng gia nhập dưới trướng của Trưởng Công Chúa, nàng phụ trách do thám, còn ta phụ trách ám sát.
Sau đó, khi triều đình biến động, Trưởng Công Chúa quay về kinh thành.
Phùng Hỷ cũng quay về, còn ta ở lại Ngọc Dương, bảo vệ hậu phương cho Trưởng Công Chúa.
Nàng tiến đến trước linh vị của mẫu thân ta và dâng một nén nhang.
“Trưởng Công Chúa triệu ngươi hồi kinh.”
“Khi nào?”
“Không bao lâu nữa đâu, nghe nói Ứng gia đang bàn chuyện đón ngươi về. Ngươi thuận thế dọn vào đó, bắt đầu thực hiện kế hoạch của chúng ta. Ngoài ra, những hộ vệ Vệ Thiếu Lăng đưa theo lần này đều đã bị ta âm thầm xử lý. Ta sẽ tìm người giả dạng hắn tiếp tục đi về phía Nam. Sau đó sẽ tạo hiện trường bị thổ phỉ giết hại, chết không toàn thây. Ngươi yên tâm, khoảng thời gian này phủ Quốc Công sẽ không chú ý đến ngươi đâu!”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.