1
Buổi tối hôm kết thúc kỳ thi đại học, là đêm mà mọi người thường tỏ tình với nhau.
Tôi ôm bó hoa hồng, cầm theo chiếc bánh kem nhỏ.
Tôi mặc một chiếc váy ngắn mà vốn không được phép mặc đến trường, mượn giày cao gót của chị tôi.
Nghe nói tối nay Trì Ngạn dự định tỏ tình với tôi, còn dặn dò người khác không được nói cho tôi biết.
Nhưng tôi nhận được tin nhắn ẩn danh.
Họ bảo tôi đến đây lúc sáu giờ.
Lúc sắp đẩy cửa phòng bao ra, tôi nghe thấy Trì Ngạn đang nói chuyện phiếm với ai đó.
“Anh Trì, anh thật sự định thổ lộ với cậu ấy sao?”
Tôi dừng tay lại, căng thẳng mím môi, tim đập thình thịch.
“Đúng vậy, sao thế? Cậu cảm thấy tôi sẽ bị từ chối sao?”
Lòng bàn tay tôi ướt đẫm mồ hôi.
Tôi chắc chắn sẽ không từ chối anh ta.
“Không phải, vậy còn Lâu Tiểu Tiểu thì sao? Cậu ấy thích anh, kẻ ngốc cũng nhìn ra.”
Một câu nói khiến tôi bất động tại chỗ.
Hóa ra, người mà anh ta muốn thổ lộ không phải là tôi.
“Cậu ấy không có vấn đề gì đâu. Cùng lắm thì tôi yêu đương chơi chơi với Chu An Nghiên, chờ sau này chia tay lại có thể ở bên cậu ấy thôi.”
“Bây giờ kiểu tình yêu như vậy rất phổ biến.”
“Vậy tôi có thể theo đuổi Lâu Tiểu Tiểu chứ? Cô ấy trông thật đáng yêu.”
Tôi từ khe cửa nhìn vào bên trong.
Mặt Trì Ngạn ẩn trong ánh sáng, khóe môi nhếch lên, chậc một tiếng khinh thường:
“Không được. Kiểu mọt sách ấy, mặt mũi cũng tạm được, thân hình thì không có, lỡ đâu trêu đùa không vui, cẩn thận cậu bị người ta tố cáo với phụ huynh.”
“Vậy thì bỏ đi, không đáng.”
Các bạn nam đều cười thành tiếng.
Tôi bất giác cắn môi dưới đến tê dại.
Phía sau xuất hiện mấy nữ sinh đẩy mạnh tôi vào phòng bao.
Tôi không đứng vững được vì đôi giày cao gót, ngã sấp xuống phía trước, quỳ trên mặt đất.
Đầu gối đau nhức.
Hoa hồng bị khuỷu tay đè nát, bánh ngọt cũng biến dạng.
“Tiểu Tiểu, thật ngại quá, chúng tôi không thấy cậu.”
Là Chu An Nghiên.
Cô ta mặc chiếc sườn xám kiểu Trung Quốc mới, thân hình đẹp, ngồi xuống bên cạnh Trì Ngạn.
“Cậu còn mang theo hoa hồng và bánh ngọt sao.” Một nữ sinh nói lớn lên.
“Cậu ấy tới lúc nào vậy?” Trì Ngạn đứng dậy, nhìn xung quanh: “Ai bảo cậu ấy tới?””
Tôi khó khăn lắm mới đứng dậy được.
Để hoa hồng trước mặt Chu An Nghiên:
“Hoa này tôi mang đến cho Trì Ngạn.”
Tôi nhặt chiếc bánh bị nát lên, quay người bỏ chạy.
2
Tôi và Trì Ngạn mập mờ suốt ba năm, xuyên suốt toàn bộ thời trung học.
Anh ta thường bất ngờ vỗ vai trái tôi ở hành lang trong giờ tự học buổi tối.
Tôi quay lại nhìn anh ta.
Anh ta lại xuất hiện ở bên phải tôi, hai khuỷu tay dựa vào lan can, nhướng mày nhếch môi cười:
“Lâu Tiểu Tiểu, mỗi lần cậu phản ứng đều chậm như vậy. Thi tốt nghiệp trung học phải cố gắng lên đấy.”
Anh ta đột nhiên đến gần tôi, khuôn mặt chợt hiện rõ:
“Tôi cũng muốn gặp cậu ở đại học.”
Tôi ôm sách che mặt, vội vàng chạy vào phòng học.
Đêm hè oi bức, các bạn học đang ồn ào.
Trong khi tôi cúi đầu xuống bàn học, ngòi bút xẹt qua giấy nháp, cảm nhận được những rung động không nói thành lời.
Đối với anh ta mà nói đó là mối quan hệ mập mờ.
Còn đối với tôi đó là tình yêu thầm kín.
Tôi đã yêu thầm Trì Ngạn ba năm.
Tôi không biết mình đã lấy tâm trạng gì quay lại phòng bao.
Tất cả mọi người đều bất ngờ.
Chỉ có Chu An Nghiên tiến lên vài bước, mỉm cười đưa chiếc điện thoại cho tôi:
“Tiểu Tiểu, chụp cho chúng tôi một bức ảnh đi.”
Cô ta tựa đầu lên vai Trì Ngạn, nở ra nụ cười ngọt ngào.
Mọi người yêu cầu họ hôn nhau.
Trì Ngạn trong ống kính, ánh mắt nhìn vào tôi, rồi từ từ rãi nghiêng đầu, chuẩn bị hôn lên trán cô ta.
Tôi hoảng loạn, tay không nắm vững, điện thoại rơi xuống thảm:
“Xin lỗi, tôi…”
Trì Ngạn nhặt điện thoại lên đưa cho Chu An Nghiên, nhìn tôi với vẻ mặt buồn cười:
“Lâu Tiểu Tiểu, ngay cả điện thoại cũng cầm không vững, cậu làm cái gì vậy? Cậu đến phá chuyện của tôi à?”
Chu An Nghiên ở ngay phía sau anh ta, cúi đầu khẽ cười mỉm.
Tất cả mọi người chú ý đến tôi, thỉnh thoảng thì thầm to nhỏ.
Đây đều là bạn bè của Trì Ngạn.
Tôi do dự một lúc lâu, nhìn về phía anh ta:
“Trì Ngạn, tôi có lời muốn nói với cậu, tôi ở bên ngoài chờ cậu.”
3
Tôi ngồi ở bậc thang trước cửa, hai tay ôm đầu gối.
Gió hè thổi tóc tôi bay ra phía sau.
Chờ đợi bốn tiếng đồng hồ.
Cuối cùng, người đàn ông đó cũng xuất hiện trước mắt tôi.
Một tay anh ta cầm bó hoa, một tay cầm điện thoại, mặc dù đi ngang qua tôi, nhưng cố ý giả vờ không nhận ra tôi.
Nhưng anh ta vẫn dùng khóe mắt để nhìn tôi.
Tôi lấy hết can đảm đứng dậy, mở hai tay ra chặn anh ta lại:
“Tôi thích cậu, cậu có thể nghĩ đến việc hẹn hò với tôi không?”
Bỗng nhiên anh ta ngừng bước, đứng ở bậc thang bên cạnh tôi, như là có chút khó tin, hơi nhíu mày nhìn tôi:
“Cậu nói cái gì?”
Tôi mím chặt môi, trong lòng chua xót:
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net“Vậy là từ chối sao? Trì Ngạn.”
Đột nhiên sắc mặt đối phương cứng lại, rồi lập tức trở nên không chút thay đổi.
Tôi đã sẵn sàng để đi xuống các bậc thang.
Nhưng cổ tay lại bị người ta nắm lại.
Người đó quay đầu lại nhướng mí mắt, giọng nói vô cùng lạnh nhạt:
“Không phải, tôi là anh trai của em ấy.”
“Cậu chính là anh trai của Trì Ngạn, người năm ngoái thi đậu đại học A sao?”
Trông giống nhau quá?
4
“Tôi tên Trì Tự.”
Anh muốn bắt tay tôi.
Bó hoa trên tay cũng được đưa tới trước mặt tôi.
Là một bó hoa hướng dương.
“Chúc cậu tốt nghiệp vui vẻ. Cậu chắc hẳn là bạn học của em ấy phải không?”
Tôi hơi ngẩn một lát, ôm bó hoa hướng dương trong tay, cúi đầu xin lỗi anh:
“Xin lỗi, tôi nhận nhầm người rồi.”
Gió đêm thổi qua, lá cây xào xạc.
Hai tay Trì Tự đút túi quần, trán khẽ động, giọng nói nhẹ nhàng:
“Không sao, chúng tôi là song sinh, rất nhiều người đều không phân biệt được, nếu cậu muốn phân biệt…”
Tôi gật đầu.
Anh nghiêng người về phía trước, hơi nghiêng đầu, chỉ vào vành tai phải, giọng nói rất nhẹ nhàng:
“Người anh có nốt ruồi ở chỗ này”
Tôi nhìn chằm chằm nốt ruồi đỏ nhỏ đó, có chút thất thần.
Anh cúi đầu nhìn tôi, cong mắt cười:
“Nhớ kỹ chưa?”
“Ừ…… Nhớ kỹ rồi.”
Ánh mắt vô tình nhìn thấy nhóm người Trì Ngạn và Chu An Nghiên đi ra.
“Lâu Tiểu Tiểu, cậu còn chưa đi à? Đã bốn tiếng rồi, thật kiên nhẫn làm sao.”
Trì Ngạn chậm rãi bước xuống bậc thang, ánh mắt và nụ cười có chút đùa cợt:
“Cậu muốn nói cái gì, nói đi. Chúng tôi còn có kèo tiếp theo.”
Mùi rượu phả vào mặt.
“Cậu uống bao nhiêu rượu rồi? Tôi không muốn nói vào lúc này.”
Trì Ngạn cười nhạo một tiếng: “Lâu Tiểu Tiểu, cậu thật nhàm chán. Không nói thì thôi, tôi cũng không muốn nghe.”
Anh ta quay sang nói với Trì Tự.
Trì Tự đến để tặng hoa tốt nghiệp cho Trì Ngạn.
Trì Ngạn nhìn vào bó hoa ở trong lòng tôi:
“Tặng cậu đấy, coi như đổi với hoa hồng của cậu. Anh, anh lái xe tới đây, giúp em đưa bạn học này về.”
Khung cảnh lạ lẫm ngoài đường phố nhanh chóng biến mất phía sau.
Tôi ngồi ở ghế phụ của Trì Tự, xem video tụ tập trong nhóm.
Chu An Nghiên đang chơi trò xúc xắc, thua thì Trì Ngạn thay cô ta uống rượu.
Cô ta chơi rất tệ, Trì Ngạn cũng không tức giận, cam tâm tình nguyện bị chuốc rượu.
Video dài 15 giây, tôi đã xem rất nhiều lần. Có phải đây mới là mẫu người anh ta thích?
Trì Tự hỏi tôi: “Bạn học, nhà cậu ở đâu?”
Tôi tắt điện thoại, quay đầu nhìn anh ấy:
“Cậu, cậu biết chỗ nào có quán bar không? Không có người xấu thì càng tốt.”
5
Đúng lúc là đèn đỏ, xe từ từ dừng lại.
“Hình như vừa rồi tôi đã hỏi là, nhà cậu ở đâu?”
Giọng nói của Trì Tự không có bất kỳ cảm xúc nào.
“Nhưng tôi muốn học uống rượu, anh trai.” Tôi cúi đầu nài nỉ.
Trì Tự đặt tay lên vô lăng, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ, dường như đang thận trọng suy nghĩ.
Không hiểu sao tim tôi lại đập theo tiếng gõ kia.
Bỗng nhiên anh quay đầu nhìn tôi: “Quán bar nào cũng có người xấu, trừ khi…”
“Trừ khi cái gì?” Tôi dùng sức siết chặt dây an toàn.
Anh khẽ cười: “Trừ khi anh đây đi cùng cậu.”
“Hả?” Tôi ngạc nhiên nhìn anh.
Ánh sáng và bóng tối lướt qua gương mặt thanh tú của Trì Tự.
Khuôn mặt này rất giống Trì Ngạn, chỉ là không có tính trẻ con thích trêu đùa người khác.
Anh trai anh ta…… nói sao nhỉ…… có lẽ là rất dịu dàng.
Trì Tự đưa tôi đến một quán bar yên tĩnh.
Tôi gọi một ly Long Island Iced Tea, trông có vẻ giống như trà đá.
Trì Tự phải lái xe, không uống rượu, nên gọi một ly nước trái cây.
Tôi cúi đầu uống từng ngụm từng ngụm, đầu óc trở nên nhẹ nhàng nâng nâng.
Trong mắt toàn là hình ảnh của Trì Ngạn.
Và những gì anh ta nói về tôi tối nay, rằng tôi là mọt sách, tôi không có vóc dáng, tôi không biết vui chơi.
“Dáng người tôi rất đẹp.”
Người đối diện hơi ngạc nhiên.
Tôi đưa tay nhéo mặt anh.
“…… Cậu đang nói cái gì vậy?”
Anh lùi lại phía sau tránh tay tôi, yết hầu di chuyển, vành tai dần dần đỏ lên.
“Tôi nói…… Tôi có thể yêu đương mà.”
Tôi cố gắng hết sức để đứng dậy, ngã vào vòng tay người đàn ông:
“Tôi nói, tôi với cậu…… Tôi chơi được, tôi sẽ không kiện……”
Sự tự trọng bị rượu làm mất đi, tất cả bất bình và chua xót đều không kiềm được mà nói ra.
Tôi vùi đầu vào trước ngực anh, mặt tôi ướt đẫm những giọt nước lạnh.
“Đầu tiên thì chặn đường tôi để tỏ tình, sau đó muốn tôi đưa cậu đi quán bar, uống chút rượu rồi lại muốn động tay chân với tôi, còn nói những lời này…… Cậu còn nhận ra tôi là ai sao?”
Tôi nhìn chằm chằm anh một hồi: “Cậu là… là chồng.” Tôi ôm cổ anh, hôn anh một cái.
Người đó dùng ngón tay chạm vào môi dưới, nhìn tôi rất lâu với ánh mắt dịu dàng:
“Ừm, đáp án đúng rồi. Cậu rất tỉnh táo, đúng với ý của tôi.”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.