Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 3

3:19 chiều – 16/11/2024

Đợi khi phản ứng lại, bà ta như phát điên muốn đánh trả ông lão.

Nhưng đã bị mọi người ngăn lại.

Ông lão giơ túi đựng nước tiểu lên: “Đến đây nào, đánh đi! Tốt nhất là đánh chết tôi ngay trước cửa nhà các người! Dù sao tôi cũng sống đủ rồi! Trước khi chết mà mang theo được hai cái tai họa thì cũng đáng!”

Còn mẹ tôi ở một bên, đang vặn tai đứa trẻ hư đòn giáo huấn.

Trên mặt đất vứt khẩu súng đồ chơi bị đập vỡ của nó.

“Ranh con, mày còn chuyên đánh vào mắt người khác à? Bố mẹ mày không dạy mày thì để tao dạy mày!”

Hùng hài tử đau đến mức khóc òa lên, lúc thì gọi bố lúc thì gọi mẹ.

*hùng hài tử (熊孩子): thuật ngữ internet, dùng để chỉ những đứa trẻ nghịch ngợm, không hiểu chuyện (có thể hiểu như nít ranh, ranh con, trẻ trâu các thứ), ở đây mình giữ nguyên nghe cho sang…

Cảnh tượng hỗn loạn không chịu nổi.

Vợ tôi ở bên cạnh khuyên can cũng không khuyên được.

Hồ Chí Bình tức đến đỏ mặt tía tai, hét lớn rằng hắn ta đã báo cảnh sát.

Lúc này mẹ tôi đột nhiên dẫn đầu ngồi xuống đất, mười mấy ông bà già cũng đồng loạt ngã xuống, kêu rên ôi ôi đau quá.

Ông lão đeo túi đựng nước tiểu là người có giọng nói lớn nhất.

Hồ Chí Bình tức đến mức nhảy dựng lên: “Một đám lão bất tử! Đừng có chơi trò ăn vạ với lão tử!”

Lúc này hắn ta nhìn thấy tôi.

Ngay lập tức trút hết cơn giận lên tôi.

10.

“Thằng ngu! Không tống tiền được thì cho mẹ mày dẫn người đến gây chuyện đúng không?!”

Sau đó hắn ta chỉ vào Hồ Tiểu Long đang khóc đến thở không ra hơi: “Hôm nay nếu con trai tao vì các người mà bị dọa đến mức xảy ra vấn đề gì, tao sẽ giết chết cả nhà mày!”

Tôi lạnh lùng nói: “Đừng trách tôi không nhắc nhở ông, hộ khẩu của con trai ông ở chỗ tôi, về mặt pháp luật tôi chính là người giám hộ của nó.”

Hồ Chí Bình rất không coi trọng.

“Mày chỉ giỏi nói suông thôi, bất kể ở trong hộ khẩu của ai, con trai tao mãi mãi là con trai tao! Mày bảo nó gọi mày là bố, nó sẽ gọi sao?”

Vợ hắn ta cố tình kích động chúng tôi, nói giọng âm dương quái khí: “Con trai tôi ở trong hộ khẩu nhà anh, đúng là để các người chiếm tiện nghi rồi! Dù sao nhà anh cũng chỉ sinh ra một đứa con gái bồi thường tiền hàng! Ôi chao, lỡ như hai vợ chồng các người có ngày chết đi, con trai tôi còn có thể thừa kế tài sản nhà anh, anh nói xem có tức không?”

Mẹ tôi đột nhiên bật dậy khỏi mặt đất.

“Con đĩ! Tao xé nát cái miệng của mày!”

Nhưng dù mẹ tôi có hung dữ đến đâu thì cũng đã lớn tuổi rồi, nếu thực sự đánh nhau thì tôi cũng sợ xảy ra chuyện không hay.

Tôi và vợ vội vàng ôm lấy bà.

Lúc này cảnh sát đến.

Hai bên đều nói lời của mình, lại là một trận khẩu chiến.

Cuối cùng mẹ tôi và những người khác bị giáo dục bằng miệng một phen.

Hồ Chí Bình và vợ hắn ta không vui.

“Dựa vào đâu chứ? Bọn họ đến nhà tôi gây chuyện trước! Bây giờ cả nhà ba người chúng tôi đều bị đánh! Nhà tôi còn bị phá thành ra thế này! Các người chỉ nói vài câu là xong sao?”

Cảnh sát nói: “Chuyện này có nguyên nhân, hơn nữa các ông bà đều đã lớn tuổi như vậy rồi, anh còn muốn thế nào nữa? Nếu thật sự ép ai đó xảy ra vấn đề thì anh chịu trách nhiệm à?”

Hồ Chí Bình rất không phục.

Lúc đi, hắn ta nói lời tàn nhẫn với tôi: “Ban đầu tao còn muốn bồi thường tiền cho mày, đợi đến khi con trai tao học xong tiểu học, tao sẽ tự chuyển hộ khẩu đi, nhưng con mẹ nó mày cứ thích vô cớ gây chuyện, bây giờ tao sẽ không đưa cho mày một xu nào, tao cũng không chuyển hộ khẩu, tao sẽ làm mày tức chết!”

Trên đường về, mẹ tôi vẫn tức giận đến mức liên tục lau nước mắt.

“Thật là xui xẻo, hộ khẩu đàng hoàng thế nào lại có thể sai được, để cho loại vô lại này chiếm tiện nghi!”

Tôi an ủi bà: “Mẹ đừng buồn, con nhất định sẽ nghĩ cách để ông ta trả lại suất học cho con!”

11.

Một ngày trước khi khai giảng, thủ tục chuyển trường của Hồ Tiểu Long đã được hoàn thành.

Nhà trường thông báo tôi có thể đến lấy giấy chứng nhận chuyển trường bất cứ lúc nào.

Chỉ là hộ khẩu của nó vẫn ở chỗ tôi, suất học không thể giải phóng, con gái tôi vẫn không thể sử dụng.

Để chuyển sự chú ý của con gái, cũng để mẹ tôi không vì nóng giận mà đi tìm họ Hồ nữa, tôi tạm thời đưa hai người về quê.

Sáng hôm sau, tôi cố ý đến sớm và đợi ở cổng trường tiểu học trực thuộc trường đại học A.

Cổng trường đông đúc, toàn là phụ huynh đưa con đi học.

Tôi liếc mắt đã nhìn thấy Hồ Chí Bình và con trai hắn ta trong đám đông.

Hồ Chí Bình cũng nhìn thấy tôi.

Hắn ta cười khinh thường: “Chẳng lẽ mày còn muốn gây chuyện ở cổng trường sao?”

Vì là ngày đầu tiên khai giảng, cổng trường có rất nhiều bảo vệ và giáo viên đứng giữ trật tự.

Hồ Chí Bình vỗ vai một người bảo vệ.

“Tên này lén lút đứng ở đó, không phải đưa đón trẻ, các anh chú ý một chút nhé!”

Quả nhiên, bảo vệ cảnh giác nhìn tôi.

Hồ Chí Bình đắc ý liếc tôi, lớn tiếng nói với Hồ Tiểu Long: “Con trai vào nhanh đi! Học hành cho tốt! Đừng lãng phí suất học của nhà mình!”

Hắn ta chắc mẩm tôi sẽ tức giận gây chuyện với hắn ta.

Đáng tiếc là hắn ta thất vọng rồi.

Tôi cười mà không nói, lặng lẽ nhìn bóng lưng Hồ Tiểu Long.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Cậu bé vừa đi vào, một cô giáo ngạc nhiên nói: “Hồ Tiểu Long, em không phải đã chuyển trường rồi sao? Sao lại đến đây?”

Hồ Chí Bình nghe thấy.

Hắn ta bám vào cửa cười nói: “Cô Trần, cô nhầm rồi phải không?”

Cô giáo kia khẳng định: “Không thể nhầm được, hôm qua trường mới thông báo cho tôi, nói Hồ Tiểu Long đã làm thủ tục chuyển trường, còn là chuyển trường khác địa phương.”

“Không thể nào!”

Hồ Chí Bình gầm lên một tiếng, làm các phụ huynh và học sinh đều giật mình.

Hắn ta không quan tâm đến ánh mắt của mọi người xung quanh, có chút lo lắng: “Cô Trần, tôi không làm thủ tục chuyển trường cho con tôi!”

Tôi hắng giọng.

“Là tôi làm.”

12.

Hồ Chí Bình quay người, vẻ mặt ngơ ngác: “Mày nói gì cơ?”

Tôi nâng cao giọng: “Một tuần trước tôi đã liên lạc với trường mới, bây giờ Hồ Tiểu Long đã chuyển đi rất thuận lợi, hôm nay tôi đến đây là để lấy giấy chứng nhận chuyển trường của nó.”

Sắc mặt Hồ Chí Bình lập tức trắng bệch.

Hắn ta vô thức phản bác: “Mày dựa vào đâu mà có thể chuyển trường cho con trai tao?”

Tôi lẽ thẳng khí hùng: “Dựa vào tôi là người giám hộ của nó!”

Hồ Tiểu Long đầu óc thiếu dây, đột nhiên phấn khích hỏi: “Bố, vậy là con không phải đi học nữa sao?”

Hồ Chí Bình vốn đang tức giận, nghe vậy càng nổi giận hơn.

Hắn ta tát vào đầu Hồ Tiểu Long: “Thằng ngu này còn cười! Đến lúc bị người ta bán rồi mà không biết!”

Tôi nhẹ nhàng nói với Hồ Tiểu Long: “Con trai, mau ra đây, trường này không liên quan đến con nữa rồi. Trường mới của con cách đây hơn một nghìn cây số, về nhà thu dọn đồ đạc đi!”

Ánh mắt Hồ Chí Bình từ nghi ngờ chuyển sang không thể tin nổi, lại từ không thể tin nổi chuyển sang tức giận.

“Mẹ kiếp!”

Hắn ta gầm lên một tiếng, đột ngột lao về phía tôi.

Các học sinh xung quanh lập tức hoảng sợ bỏ chạy tứ phía, tiếng hét không dứt bên tai.

Các phụ huynh đều biến sắc, vội vàng bảo vệ con mình.

May mà Hồ Chí Bình đã nhắc nhở trước, bảo vệ vẫn luôn chú ý đến phía tôi.

Kết quả là bây giờ thấy Hồ Chí Bình động thủ đánh người trước, mấy bảo vệ phản ứng cực nhanh, tay Hồ Chí Bình còn chưa chạm đến tôi đã bị cảnh vệ khống chế.

Hắn ta mặt mày dữ tợn, giống như một con chó dữ bị xích, gào lên với tôi: “Mày là cái thá gì, mày có tư cách gì mà chuyển trường cho con trai tao! Mày mau trả lại suất học cho con trai tao ngay!”

Tôi thản nhiên nói: “Ông tốt nhất nên hiểu rõ, Hồ Tiểu Long bây giờ cùng hộ khẩu với tôi, trên hộ khẩu ghi rõ ràng, nó là con trai tôi, chuyện của con trai tôi liên quan gì đến ông!”

13.

Hồ Chí Bình hoàn toàn bị chọc giận.

“Tao d*t mẹ mày! Con trai gì của mày! Mày nói bậy bạ thêm câu nữa thử xem!”

Hồ Chí Bình vốn đã trông dữ tợn.

Hắn ta gầm lên một tiếng, làm một đám học sinh khóc òa.

Trẻ con khóc, phụ huynh không hài lòng.

“Vị phụ huynh này, trước cổng trường, anh chú ý ảnh hưởng một chút được không?”

“Đúng vậy, trước mặt trẻ con, toàn nói lời tục tĩu!”

“Tôi thực sự không dám tin, trường chúng ta lại có phụ huynh kém chất lượng như vậy?”

“Cô còn không biết sao, con trai ông ta ngày nào cũng bắt nạt bạn học ở trường! Hôm nay xem ra là cha nào con nấy, theo tôi thì đi là tốt rồi! Cút đi!”

Hồ Chí Bình bị bảo vệ khống chế không nhúc nhích được, đành phải nghe người khác bàn tán, mặt tái mét.

Hắn ta kìm nén cơn giận, mỡ trên mặt không ngừng run rẩy.

“Tôi mới là bố của Hồ Tiểu Long, không có sự đồng ý của tôi, các người làm sao có thể chuyển đi học tịch của con trai tôi? Các người có phải nhận tiền của anh ta không?!”

Cô giáo kia vẫn chưa hết sợ: “Bố của Tiểu Long, học tịch của cháu hiện đã chuyển đi rồi, mọi thủ tục đều hợp pháp và hợp quy.”

Vừa dứt lời, cảnh sát đã đến.

Hồ Chí Bình vì gây rối ở cổng trường nên bị đưa đi.

Hồ Tiểu Long không biết phải làm sao, được thầy giáo đưa đến cổng trường đợi mẹ đến đón.

Lúc Hồ Chí Bình bị đưa đi còn chửi bới om sòm.

Nói rằng nhất định sẽ làm cho tôi đẹp mắt.

Những ngày tiếp theo, tôi tìm người theo dõi Hồ Chí Bình.

Quả nhiên hắn ta không hề yên phận.

Nhiều lần đến trường gây chuyện, Sở Giáo dục cũng phải chạy tới chạy lui.

Đáng tiếc là bận rộn mấy ngày trời, đều vô ích.

Trong thời gian đó, hắn ta còn báo cảnh sát.

Nhưng tôi có lý có cứ, căn bản không cần lo lắng.

Cuối cùng, Hồ Chí Bình cũng nhận ra rằng, mọi chuyện đã an bài, hắn ta không thể thay đổi được gì.

Hắn ta không biết lấy số điện thoại của tôi từ đâu, gọi điện cho tôi.

“Không phải muốn tiền sao? Chỉ cần anh chuyển học tịch của con trai tôi về, tôi cho anh mười vạn, được chứ?”

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận