09
Phụ thân gọi người Trần gia đến, chủ động nhắc đến chuyện hủy hôn.
Ông đã nhìn ra sự tính toán của Trần thị trong mối hôn sự này, nhìn ra Trần Tử Mộ là kẻ phẩm hạnh thấp hèn, không phải người tốt.
Trần Thục Nghi còn muốn nói thêm gì đó nhưng bị phụ thân trừng mắt quát lui.
Những năm này, bà ta nói lời dịu dàng, ân cần chu đáo, khắp nơi đều giả vờ ra vẻ hiểu chuyện, thành công giành được sự tin tưởng của ông nhưng sự tin tưởng này đã có vết nứt.
Trần Tử Mộ bị biến cố đột ngột này làm cho kinh ngạc, hắn ta còn chưa biết chuyện gì đã xảy ra.
Nhưng chuyện này chỉ là thông báo, chứ không phải thương lượng.
Lúc trả lại tín vật, hắn đi đến bên ta, khẽ nói một câu: “Hủy bỏ mối hôn sự này là sự giải thoát cho ta.”
Ánh mắt hắn nhìn về phía Tống Văn Khê, mang theo một tia hy vọng không rõ.
Sự mong đợi này, có lẽ phải khiến hắn thất vọng rồi.
Ta cười khẽ: “Ta cũng vậy.”
Hủy bỏ hôn sự, tảng đá lớn trong lòng ta mới có thể hạ xuống được.
Hôm đó định hôn, phụ thân nghe lời Trần thị một cách mù quáng, không nghe lọt tai lời người khác nói, mối hôn sự này cũng chưa từng hỏi ý ta.
Bất kể ta có làm ầm lên hay không, đối với Trần thị đều có lợi.
Ta thuận theo mọi sự sắp xếp của bà ta, bà ta liền mất cảnh giác.
Muốn khống chế cuộc đời ta thì bà ta quả không biết tự lượng sức mình.
Sau khi mọi người rời đi, trong ánh mắt Trần thị lộ ra sự đố kỵ không thèm che giấu, lửa giận trong lòng cũng không thể kiềm chế nổi.
“Đại tiểu thư tâm tư sâu nặng, quả thực không ai sánh bằng, ngay dưới mí mắt ta mà giả vờ ngu ngốc nhu nhược, không có chủ kiến bao nhiêu năm, giờ đây ra tay tàn nhẫn, không chút lưu tình, thật khiến ta mở rộng tầm mắt. Trước kia Chiêu Tự nói ngươi là kẻ ngu ngốc, không ngờ chúng ta đều bị ngươi lừa.”
Ta nhìn vẻ tức giận của bà ta, cười khẽ: “Mẫu thân chẳng phải cũng vậy sao? Giả vờ hiền lương thục đức bao nhiêu năm, rốt cuộc cũng khó mà che giấu được tâm địa rắn rết.”
Ta lạnh lùng đi ngang qua bà ta.
Ta đã xé rách mặt với bà ta nhưng vở kịch này vẫn chưa kết thúc.
Tên cháu trai không biết điều của bà ta vẫn đeo bám Tống Văn Khê, lần nào bị từ chối cũng không khiến hắn từ bỏ.
Hắn không hiểu, rõ ràng trước kia còn cùng hắn thưởng thức thơ họa, ngắm đèn hội, sao đột nhiên lại thay đổi thái độ.
Lúc hắn khổ sở cầu xin bên ngoài cửa, ta và Tống Văn Khê đang chăm sóc hoa cỏ trong viện.
“Một người cố chấp như vậy, chỉ sợ sẽ không dễ dàng từ bỏ.”
Hôm đó Trần Tử Mộ sảng khoái chấp nhận kết quả hủy hôn, là vì hắn cảm thấy mình có cơ hội lựa chọn Tống Văn Khê.
Nhưng hắn lại quên lời ta đã khuyên ngày đó, hắn có tư cách gì để chọn chứ.
Ta thì thầm bên tai Tống Văn Khê, nàng nghe xong thì hiểu ý cười, quay người sai tỳ nữ bên cạnh đi truyền lời.
Khi trăng lên giữa trời, hậu viện vang lên tiếng kinh hô, kinh động đến hộ vệ đang tuần tra, đuốc sáng rực cả hậu viện như ban ngày.
Có vẻ như có kẻ trộm trèo tường đột nhập, may mắn là đã bị bắt được.
Nhưng khi tên trộm bị đưa đến trước mặt mọi người, phụ thân lộ vẻ kinh ngạc.
Tên trộm này không phải ai khác, lại chính là Trần Tử Mộ.
Phụ thân tức giận, muốn đưa hắn đến quan phủ.
Nhưng hắn lại một mực nói là Tống cô nương đã bí mật hẹn gặp.
Tống Văn Khê nghiêm nghị nói: “Dù sao cũng là người đọc sách, lại làm ra hành vi trộm cắp vặt vãnh, còn tùy tiện vu khống, hủy hoại danh tiết của ta, thật không còn gì để nói, trực tiếp đưa đến quan phủ đi.”
“Tống cô nương, lời này của nàng có ý gì?”
Trần Tử Mộ đầy vẻ nghi hoặc, hắn không hiểu tại sao nàng lại đột nhiên trở mặt.
“Thúc phụ, tòa nhà lớn như vậy, hộ vệ đông đảo, mà hắn lại liều lĩnh đột nhập vào ban đêm, e là có người chống lưng, nếu không thì làm sao hắn dám?”
Lời nói của Tống Văn Khê nhắm thẳng vào Trần Thục Nghi.
Trần Thục Nghi cũng không nhịn được nữa, lập tức nổi giận: “Biểu cô nương nói bóng gió ám chỉ, cho rằng ta là người chống lưng cho hắn sao?”
Tống Văn Khê thản nhiên nói: “Hắn là cháu ruột của người, có phải hay không, mọi người tự có phán đoán. Chỉ là hành vi tiểu nhân như vậy, nhất định phải trừng phạt nghiêm khắc, xin thúc phụ đưa đến quan phủ đi, tránh cho nữ quyến trong hậu viện hoang mang lo sợ, không được yên ổn.”
Trần Tử Mộ cầu cứu nhìn Trần Thục Nghi: “Cô mẫu, người cứu con, con bị oan. Nếu hôm nay con bị đưa đến quan phủ, sẽ ảnh hưởng đến khoa cử sau này.”
Lúc này, hắn mới nghĩ đến tiền đồ sau này.
Trần Thục Nghi tức giận sôi sục nhưng không thể phát tác, bất kể sự thật thế nào, trước mắt nhất định phải bảo vệ Trần Tử Mộ đã.
“Lão gia, nếu đưa đến quan phủ, tiền đồ của hắn sẽ bị hủy hoại, xin lão gia nương tay, huống hồ sự việc hôm nay còn có nghi vấn, xin cho thiếp thân điều tra rõ sự thật, đến lúc đó xử lý cũng không muộn.”
Lời bà ta vừa dứt, ta chậm rãi bước lên nói: “Mẫu thân tự nhận mình xử sự công bằng, sao hôm nay lại cố tình thiên vị hắn như vậy? Chỉ vì hắn là cháu ruột của người sao? Nhưng Văn Khê cũng là tâm can của cô cô mà, nếu biết nàng ấy ở kinh thành chịu ấm ức như vậy, chỉ sợ cũng sẽ đau lòng. Sự việc hôm nay, vốn là Trần Tử Mộ có lỗi trước, nếu dung túng cho hắn, vậy thì những nữ tử trong hậu viện này sau này chẳng phải đêm nào cũng phải lo sợ sao? Mẫu thân xử sự như vậy, chỉ sợ sẽ bị người ta chỉ trích là thiên vị, hoặc là không có năng lực quản gia.”
Sắc mặt phụ thân trong nháy mắt trở nên lạnh lùng.
Ông vốn đã để ý đến hành vi Trần Thục Nghi vì Trần gia mà tính toán Mạnh gia, tối nay bà ta cầu xin càng đổ thêm dầu vào lửa.
Chỉ nghe ông chậm rãi hỏi, không giấu được sự giận dữ: “Phu nhân, ngươi cho rằng nên xử lý như thế nào?”
Ông giao quyền lựa chọn cho Trần Thục Nghi.
Xem bà ta là thiên vị cháu ruột của mình, hay là xử lý công bằng.
Trần Thục Nghi cau mày, ngón tay nắm chặt khăn tay, tỏ vẻ rất khó xử.
Trần Tử Mộ lại lên tiếng: “Cô mẫu, tiền đồ của con đều dựa vào một ý niệm của người, xin người hãy cứu con.”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTrần Thục Nghi sắc mặt suy sụp, cuối cùng vẫn khó xử nói: “Xin lão gia nương tay, đừng đưa hắn đến quan phủ.”
“Được, ta đồng ý với ngươi, thả hắn ta.”
Phụ thân ra lệnh một tiếng, hộ vệ từ từ thả Trần Tử Mộ đang bị áp giải trên mặt đất ra, mặc cho hắn rời đi.
Trần Thục Nghi thở phào nhẹ nhõm, còn lộ ra vẻ mừng rỡ, bà ta cho rằng phụ thân có thể nghe theo bà ta, chứng tỏ bà ta vẫn có vị trí trong lòng ông.
Đáng tiếc là bà ta đã vui mừng quá sớm.
10
“Từ hôm nay trở đi, ngươi không cần quản gia nữa, giao lệnh bài chìa khóa cho Chiêu Trì đi. Phạt ngươi cấm túc ba tháng, tĩnh tâm suy nghĩ về lỗi lầm của mình.”
Phụ thân hờ hững lên tiếng, bà ta lảo đảo lùi lại một bước, trên gương mặt lộ ra vẻ khiếp sợ.
“Sau này mọi việc lớn nhỏ trong nội trạch đều do đại tiểu thư quyết định.” Phụ thân căn dặn với hạ nhân.
Trần Thục Nghi nhìn về phía ta và Tống Văn Khê bằng ánh mắt đầy oán độc.
Lúc này bà ta mới phản ứng lại, tất cả mũi nhọn tối nay không phải nhắm vào Trần Tử Mộ, mà là bà ta.
Từ khi phụ thân biết được những tính toán trước đây của bà ta, ông đã có sự oán giận trong lòng.
Chỉ là ông nể tình nhiều năm nên chưa trực tiếp phát tác.
Quyền quyết định xử lý Trần Tử Mộ được giao vào tay bà ta, chính là đang thử thách sự lựa chọn của bà ta.
Nhưng kết quả tối nay, một lần nữa nhắc nhở phụ thân, phu nhân của ông không phải là người chung một lòng với ông.
Một màn kịch khôi hài kết thúc, mọi người tản đi.
Trần Tử Mộ nói là Tống Văn Khê hẹn hắn đến gặp riêng vào đêm khuya nhưng không có bằng chứng thực tế.
Tỳ nữ truyền lời đã cố tình chọn nơi không có người, chỉ truyền một câu nói suông, hắn ta đương nhiên không có chút bằng chứng nào để chứng minh mình trong sạch.
Nhưng hắn ta đột nhập vào nội trạch vào ban đêm, bị người khác bắt tại trận thì không thể chối cãi được.
Trải qua một hồi náo loạn, sau nửa đêm mới ngủ được.
Sáng sớm, quản gia đã mang sổ sách, danh sách và lệnh bài chìa khóa đến viện của ta.
Tống Văn Khê chậm rãi bước đến, lúc không có ai, nàng cười khẽ nói: “Hủy hôn ước, đuổi Mạnh Chiêu Tự đi, cướp đoạt quyền quản gia, điều biểu tỷ muốn làm đều đã làm hết rồi, nếu mẫu thân của ta biết được, chắc chắn sẽ rất vui.”
“Trong mắt cô cô, như vậy vẫn chưa đủ, trong mắt ta, cũng chưa đủ. Ta muốn không chỉ là quyền quản gia.” Ta kiên quyết nói.
Khi còn ở nhà mẹ đẻ, mẫu thân của ta và mẫu thân của Tống Văn Khê là khuê mật thân thiết, sau này mẫu thân ta gả vào Mạnh gia, càng trở thành người một nhà.
Đáng tiếc là sau khi mẫu thân ta qua đời, phụ thân đã cưới Trần Thục Nghi làm kế thất.
Cô cô cũng từng ngăn cản nhưng lúc đó phụ thân một lòng một dạ đều đặt trên người Trần thị, cảm thấy bà ta dịu dàng chu đáo, là tính cách hoàn toàn khác với mẫu thân ta.
Năm thứ hai sau khi Trần Thục Nghi vào cửa, bà ta đã bắt đầu châm ngòi gây chuyện.
Cô cô từng tố giác trước mặt phụ thân rằng Trần thị cố ý sắp xếp những người thân trong gia tộc nhà mẹ đẻ của bà ta vào các cửa hàng của Mạnh gia, chiếm giữ từng chức vụ béo bở, kiếm lời riêng từ những vị trí đó.
Nhưng Trần thị đã nhận ra trước, đã có cách đối phó, khi phụ thân kiểm tra sổ sách thì không có chút sơ hở nào.
Trần thị nhân cơ hội này nói cô cô không dung thứ được cho bà ta, cố tình vu khống, làm ầm ĩ đòi đi đến từ đường.
Phụ thân cũng vì chuyện này mà rất bất mãn với cô cô, hai người nảy sinh mâu thuẫn.
Cô cô tức giận bỏ đi, theo cô phụ đến tận Sóc Châu xa xôi, nhiều năm không về.
Sau đó phụ thân cũng cảm thấy hối hận, biết mình không nên làm mọi chuyện căng thẳng như vậy, ông liên tục viết thư, hy vọng có thể cứu vãn.
Nhưng chỉ cần Trần thị còn ở trong phủ một ngày, cô cô sẽ không trở về chịu đựng sự tức giận này.
Bây giờ việc làm ăn của bà ấy ở Sóc Châu cũng rất tốt.
Tống gia ở Sóc Châu cũng là một gia đình giàu có ở địa phương.
Lần này nếu không phải ta viết thư, có lẽ cô cô cũng sẽ không đưa Tống Văn Khê đến kinh đô.
Ta tiếp nhận quyền quản gia nhưng có người không phục.
Tỳ nữ của Trần thị lại dám bỏ thuốc vào trà của ta.
Ta đang lo không tìm được cớ ra tay thì bà ta đã tự đưa đến tận cửa.
Nhân cơ hội này, ta đã thanh lý và bán hết những kẻ tâm phúc của Trần thị trong phủ những năm qua.
Những nha hoàn bên cạnh bà ta đều được thay bằng người của ta.
Tòa tiểu viện nhỏ bé đó đã cắt đứt mọi liên lạc của bà ta với thế giới bên ngoài.
Bà ta bắt đầu hoảng sợ.
Ta muốn để bà ta trải nghiệm cảm giác bị giam cầm trong hậu viện, cô độc không nơi nương tựa.
Sự sợ hãi bất an thời thơ ấu của ta, ta cũng muốn bà ta đích thân trải qua.
Bây giờ bà ta chỉ có thể trông chờ Trần Tử Mộ thi đỗ tiến sĩ, vào triều làm quan, trở về chống lưng cho bà ta.
Nhưng hy vọng cuối cùng của bà ta cũng phải tan thành mây khói.
Trần Tử Mộ vốn không phải là người có thể tạo dựng nên sự nghiệp, đã dùng hết thiên phú lúc niên thiếu, cuối cùng trở thành kẻ bình thường.
“Mẫu thân, hôm nay ta đến là để báo cho người một tin tốt, người không tiếc làm phật lòng phụ thân vì tiền đồ của đứa cháu trai tốt của người nhưng hắn ta lại là đồ vô dụng. Hắn dám đi đường tắt, gian lận khi tham gia khoa cử, bị cấm thi cả đời, còn bị phán xử phạt trượng, bị đánh năm mươi trượng, tuy không chết nhưng lại trở thành kẻ tàn phế suốt đời.”
“Không thể nào, chuyện này không thể nào.” Bà ta trợn mắt không thể tin nổi.
Bà ta không muốn chấp nhận nhưng đó chính là sự thật.
Người Trần gia quen đi đường tắt, dưới sự dạy dỗ của họ, Trần Tử Mộ đã sớm phung phí hết thiên phú lúc niên thiếu. Trong kỳ thi khoa cử vẫn muốn chọn đường tắt, đã đi sai đường thì phải trả giá.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.