01
Phụ thân đưa biểu muội từ Sóc Châu nhập phủ.
Không lâu sau khi Tống Văn Khê vào phủ, ta liền bắt gặp nàng và vị hôn phu của mình đi dạo đêm trong hội đèn lồng.
Việc bắt gặp này cũng thật tình cờ.
Hôm đó ta vốn không muốn ra ngoài nhưng tam muội Mạnh Chiêu Tự của ta nói rằng Minh Nguyệt Lâu tổ chức yến tiệc, các công tử tiểu thư trẻ tuổi đều đến góp vui, nếu ai trả lời được hết tất cả các câu hỏi thì sẽ nhận được giải thưởng.
Nhưng thật không ngờ, trước sự chứng kiến của mọi người, người trả lời được hết các câu hỏi lại là biểu muội và vị hôn phu của ta.
Hai người đứng cạnh nhau, trông như một đôi trời sinh, tiếng hò reo vang lên khắp nơi.
Tống Văn Khê đã đến tuổi nghị thân.
Sóc Châu là vùng xa xôi hẻo lánh, cô cô đương nhiên hy vọng nàng có thể tìm được một gia đình tốt ở kinh thành.
Ngày nàng vào phủ, kế mẫu liền thì thầm bên tai ta, dặn dò ta phải đề phòng vị biểu muội kia.
Nhưng ta không để tâm.
Bây giờ, bọn họ giành được giải thưởng, ăn ý vô cùng.
Giải thưởng là một miếng ngọc bích chạm khắc hoa văn mẫu đơn, Trần Tử Mộ đích thân trao miếng ngọc bích đó vào tay Tống Văn Khê.
Mỹ nhân trang điểm nhẹ nhàng, mặt như hoa đào, tiếng ồn ào bên dưới vang lên không dứt.
Mạnh Chiêu Tự ở phía sau nói lời cay độc: “Ta vốn tưởng rằng Trần gia huynh tính tình lạnh nhạt, đối xử với ai cũng xa cách, không ngờ vị biểu cô nương kia lại có thủ đoạn cao siêu như vậy, có thể khiến hắn vui vẻ ra mặt, ân cần nhiệt tình đến thế.”
Lời này chính là đang ám chỉ ta.
Ta và Trần Tử Mộ đã đính hôn được nửa năm nhưng hắn đối xử với ta vẫn luôn xa cách, chưa từng nói nhiều hơn một câu.
Trước đây mọi người đều nói rằng đó là do người đọc sách thường cứng nhắc, không giỏi ăn nói nhưng bây giờ xem ra cũng không phải như vậy.
Mạnh Chiêu Tự tiếp lời: “Nàng vừa đến đã muốn lấn lướt đại tỷ ở mọi phương diện, bây giờ lại càng giẫm đạp lên mặt mũi của đại tỷ. Hôm vào phủ đã cướp mất viện của tỷ, ngày sau còn không biết sẽ cướp mất thứ gì nữa.”
Ngày Tống Văn Khê vào phủ, ta và nàng đã vì chuyện viện tử mà cãi nhau, cuối cùng tan rã trong không vui..
Nguyên nhân là do mấy tháng trước ta đã để mắt đến Phất Liễu Tiểu Viện ở phía đông, rất thích hợp để tránh nóng vào mùa hè, đáng lẽ tháng này sẽ chuyển vào ở.
Nhưng vì nàng đột nhiên đến nên viện đó đã được nhường cho nàng.
Tống Văn Khê rõ ràng biết ta đã để mắt đến từ lâu, nhưng lại không khách sáo chút nào, chỉ cười nói: “Vậy thì đa tạ biểu tỷ đã nhường lại.”
Nụ cười này có chút đáng ghét.
Mọi người đều nhìn ra sự khiêu khích của nàng.
Ta cũng tức giận đập vỡ một bộ trà cụ cực kỳ quý giá trước mặt mọi người.
02
Bây giờ nàng và Trần Tử Mộ đứng cạnh nhau, lộ ra ta có chút dư thừa,ta liền lập tức quay người trở về phủ.
kế mẫu Trần Thục Nghi vội vã đến viện của ta an ủi: “Chất nhi này của ta, trước kia cũng chỉ là một ngốc tử một lòng đèn sách, đối với con một lòng một dạ nhưng từ khi biểu cô nương kia đến, liền bị nàng quyến rũ đến mất hồn, thật là nghiệt duyên. Sau khi về ta nhất định sẽ nghiêm khắc dạy dỗ lại hắn, có ta ở đây, hắn sẽ không dám làm càn, nhất định sẽ không để hắn phụ bạc con.”
Bà ra vẻ từ mẫu, tận tâm lo lắng cho ta.
Nước mắt ta rơi trên mặt, đau lòng nói: “Mẫu thân, có phải chàng thích biểu muội hơn, không thích con?”
“Nếu hắn dám thay lòng đổi dạ, ta sẽ đánh gãy chân hắn.”
Bà ta giọng điệu kích động, lời nói tha thiết bảo đảm với ta.
Mối hôn sự này là do bà ta định ra.
Để thúc đẩy chuyện này, bà ta không biết đã thổi gió bên gối phụ thân bao nhiêu lần.
Nói rằng chất nhi của bà ta mười mấy tuổi đã đỗ tú tài, khi học ở thư viện Văn Tuyên, còn được đại nho khen ngợi.
Đợi đến ngày thi cử đỗ đạt, hiển hách tổ tông, không biết sẽ có bao nhiêu tiểu thư khuê các thầm thương trộm nhớ.
Phụ thân nghe lời bà ta, cũng động lòng.
Mạnh gia là thương gia, cho dù làm đến chức hoàng thương, cũng chỉ là phú chứ không quý, khắp nơi bị người ta khinh thường.
Đối với người đọc sách, ông rất coi trọng.
Nếu ngày sau được ra làm quan, cũng là chỗ dựa cho Mạnh gia.
Dưới sự tâng bốc của kế mẫu, phụ thân thật sự coi chất nhi của bà ta là nhân tài, ngay lập tức định ra hôn ước, sợ rằng ngày sau hắn ta đỗ đạt sẽ bị người khác cướp mất.
Mạnh Chiêu Tự cũng ở trước mặt phụ thân tâng bốc hắn ta lên tận trời, nói hắn ta thiên tư thông minh, ngày sau nhất định có thể phong hầu bái tướng.
Nhìn theo bóng lưng kế mẫu rời đi, ta lạnh lùng lau nước mắt trên mặt.
03
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetMạnh Chiêu Tự mấy ngày sau chạy đến nói với ta rằng Tống Văn Khê trong phủ khi đang nhảy múa không cẩn thận bị ngã, trẹo chân.
Trần Tử Mộ vì nàng mà đi tìm danh y khắp nơi, sợ nàng để lại di chứng, ngày sau không thể nhảy múa nữa.
Nàng ta vừa nói vừa quan sát phản ứng của ta.
Ta nghe xong liền thẳng bước đi ra ngoài.
Nàng ta tưởng ta đi tìm Trần Tử Mộ gây chuyện, liên tục nói: “Đại tỷ, tỷ đi nhầm hướng rồi, biểu ca Trần gia lúc này đang ở Nhật Thăng trà lâu.”
“Ta đi tìm phụ thân, để ông ấy nhìn cho rõ Trần Tử Mộ rốt cuộc là người như thế nào.”
Ta vừa dứt lời, Mạnh Chiêu Tự lập tức hoảng loạn, vội vàng kéo ta lại.
Nàng muốn thấy ta đi tìm Trần Tử Mộ làm ầm lên một trận, chứ không phải đi tìm phụ thân phá hỏng mối hôn sự này.
Nàng là người mong ta gả cho Trần Tử Mộ hơn bất kỳ ai.
Ta biết lúc này Trần Tử Mộ đang ở Nhật Thăng trà lâu, đang cùng một đám văn nhân cao đàm khoát luận.
Mạnh Chiêu Tự mong ta đến nơi đông người như vậy làm ầm lên một trận, trở thành trò cười trong miệng mọi người nên cố ý chọn lúc này đến nói với ta.
Nhưng ta lại không làm như ý nàng ta.
Hai ta đang giằng co, Trần thị vội vã xuất hiện, tát Mạnh Chiêu Tự một cái.
“Ngày ngày ở trước mặt tỷ tỷ nói này nói nọ, còn ra thể thống gì?”
Mạnh Chiêu Tự ôm mặt, không thể tin được.
Trần Tử Mộ ở trước mặt phụ thân giả vờ là quân tử đọc nhiều sách, nho nhã lễ độ.
Trần thị đương nhiên sợ ta đi vạch trần bộ mặt giả dối này.
Mạnh Chiêu Tự là người thông minh, thấy sự việc không như mình mong muốn, liền nhịn xuống sự ấm ức, chuyển hướng câu chuyện, phẫn nộ nói: “Những chuyện này đều là tại Tống Văn Khê, trước khi nàng ta đến, nào có nhiều chuyện như vậy, nhất định là do nàng ta quyến rũ biểu ca.”
Trần thị hứa với ta, Trần Tử Mộ nhất định sẽ đích thân đến cửa tạ tội.
Ta liền tĩnh tâm chờ đợi.
Trần thị thấy ta bình tĩnh trở lại, mới kéo Mạnh Chiêu Tự rời đi.
Quả nhiên, ba ngày sau, Trần Tử Mộ đến cửa.
Hạ nhân phía sau còn đặt hai chậu lan trước mặt ta.
“Cô mẫu sai ta đến tạ tội, hai chậu lan này cũng coi như lễ tạ tội. Chỉ là, ta cũng không thể không nhắc nhở đại tiểu thư đôi lời, muội có tính tình nhỏ nhen, không độ lượng như vậy, ngày sau nhất định phải sửa đổi. Chỉ là chuyện nhỏ nhặt, muội đã suy diễn lung tung, ghen tuông, còn ở sau lưng mách lẻo với cô mẫu, khiến bà trách mắng ta. Nếu thành thân, cứ ba ngày hai bữa lại làm ầm ĩ lên như vậy, còn ra thể thống gì?”
Trong giọng nói của hắn ẩn chứa chút tức giận, dường như lần này đến rất miễn cưỡng.
“Nếu Trần công tử cảm thấy mình không sai thì không cần đến đây. Hai chậu lan này, cũng không phải bảo bối gì, Mạnh gia ta cũng không hiếm lạ, ngươi mang về đi.” Ta buông sách, lạnh lùng lên tiếng.
“Muội có được nửa phần so được với Tống cô nương không?”
Nói xong, hắn phất tay áo bỏ đi.
Nhưng bước chân còn chưa đi đến cửa, đã nghe thấy tiếng ngói vỡ sau lưng.
Ta cố ý đập vỡ hai chậu lan xuống đất.
Hắn ta quay đầu lại, ta cười xòa tay: “A Ly, còn không mau đem mấy thứ bẩn thỉu này ném ra ngoài.”
Trần Tử Mộ sắc mặt trầm xuống: “Mạnh Chiêu Trì, muội để ta đến xin lỗi, chính là cố ý muốn làm nhục ta sao? Muội thật sự không bằng một chút của Tống cô nương, đáng tiếc ta thân bất do kỷ, nếu có thể lựa chọn, ta nhất định sẽ chọn nàng, chứ không phải muội.”
Hắn còn được chọn sao? Cũng không soi gương xem lại mình, từ khi nào đến lượt hắn chọn?
Trần gia không phải là gia đình quyền quý gì, nếu nói Mạnh gia là hoàng thương ở kinh thành này chỉ phú chứ không quý thì Trần gia lại chỉ là một gia đình bình thường mà thôi.
Đáng tiếc năm đó phụ thân lại coi trọng Trần Thục Nghi, nhất quyết cưới bà ta làm kế thất.
Ta ngẩng đầu nhìn Trần Tử Mộ, chậm rãi nói: “Trần công tử, ngươi có tư cách gì để chọn?”
Cả Trần gia còn phải nhờ kế mẫu ta âm thầm trợ cấp, Trần Tử Mộ trên phương diện đọc sách có chút thiên phú nhưng nếu tiếp tục sa đọa như vậy, e rằng cũng chỉ là một người tầm thường.
Đáng tiếc, hắn ta không tự biết tự lượng sức mình.
Trần gia nhờ sự trợ cấp của Trần Thục Nghi, cũng đã sống những năm tháng tốt đẹp, lập tức quên đi cảnh khốn cùng năm xưa.
Sắc mặt hắn ta trắng xanh, ánh mắt hơi lạnh: “Mạnh đại tiểu thư, sự nhục nhã hôm nay ta đều ghi nhớ, ngày sau ta thi cử đỗ đạt, muội cũng đừng có quay lại cầu xin.”
Quả nhiên vẫn là thanh niên khí thịnh, chỉ vài câu đã chịu không nổi.
Hắn đã quên lời dặn dò của cô mẫu tốt của hắn rồi sao.
Trần thị từng riêng rẽ dặn dò cháu trai mình rằng: “Mối hôn sự này, thành thì thành, không thành cũng phải thành, tốt nhất là ngươi ở trước mặt lão gia hãy ra vẻ là một quân tử chăm chỉ, đợi sau khi thành thân, ngươi muốn nạp thiếp cũng chẳng ai cản trở. Mẫu thân nàng để lại cho nàng của hồi môn rất hậu hĩnh, có thể bảo đảm cho ngươi cả đời giàu sang. Hơn nữa, nàng ta còn ở Mạnh gia một ngày thì sẽ luôn chắn trước mặt Chiêu Tự, gả nàng ta đi sớm thì có thể sớm nhường chỗ lại cho Chiêu Tự của ta, trước tiên ngươi hãy nhẫn nhịn một thời gian, sau này chẳng phải mặc cho mẫu tử các ngươi nặn tròn, bóp dẹt sao, đến lúc đó bắt nàng ta ngày ngày đứng trước mặt mẫu thân ngươi học phép tắc, chữ hiếu làm đầu, đủ để mài mòn hết tính tình tiểu thư của nàng ta.”
Những lời này, hắn quên rồi nhưng ta lại nhớ kĩ thay hắn.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.