“Bé ngoan, hứa với anh, đừng bao giờ rời xa anh.”
Giọng nói gần như đang cầu khẩn.
Đây không phải lần đầu tiên có ai đó cầu xin tôi, nhưng lý do lại hoàn toàn trái ngược nhau.
Một người muốn tôi rời đi, một người lại muốn tôi ở lại.
Cận Bắc Xuyên đã dạy tôi cách lựa chọn và phản kháng, dạy tôi cách tự đưa ra quyết định, làm chủ cuộc đời mình, dạy tôi không cần phải hiểu chuyện đến vậy, dạy tôi phải biết suy nghĩ cho bản thân mình.
Lần này, tôi không bị cuốn vào suy nghĩ của người khác nữa, mà đã có thể tự lắng nghe trái tim mình.
Tôi không trả lời, mà ôm lấy cổ hắn, ngẩng đầu hôn hắn.
Cận Bắc Xuyên từng nói, hôn là một cách để thể hiện tình yêu.
Tôi lựa chọn ở lại.
Không phải vì Cận Bắc Xuyên cần tôi, mà là vì tôi yêu hắn.
Yêu đến mức không thể kiềm chế.
Đêm đó, mọi thứ hoàn toàn mất kiểm soát.
Cũng trong đêm đó, tôi nhận ra một khía cạnh điên cuồng khác của Cận Bắc Xuyên.
Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, Cận Bắc Xuyên nở một nụ cười rạng rỡ tràn đầy thỏa mãn, vuốt ve mái tóc tôi.
“Bé ngoan, anh hối hận quá.”
“Hối hận gì?”
Tôi vẫn còn đang mơ mơ màng màng, lại thấy hắn cong mắt cười, hôn tôi một cái.
“Đàn ông không làm lại chọn làm thái giám.”
18
Sau một đêm vui vẻ, Cận Bắc Xuyên lại bắt đầu bận rộn.
Loại bỏ những kẻ nhiều chuyện trong Cận gia, chọn một khu biệt thự thích hợp để sinh sống, tiếp đãi các đối tác kinh doanh của Cận gia.
Tin tức trên mạng rất hỗn tạp, chẳng mấy chốc, sự chú ý của cư dân mạng đã bị giám đốc cấp cao của Triệu gia thu hút.
Nghe nói giám đốc cấp cao của Triệu gia ngoại tình với đàn ông, bị vợ livestream bắt quả tang, có hàng chục nghìn mắt xem cùng lúc, cảnh tượng cô cùng náo nhiệt.
Trong lúc tôi đang chẹp miệng cảm thán, tiếng chuông cửa lại đột ngột reo lên.
Người đứng ngoài cửa là người tôi chưa từng ngờ đến, là Cố Trì Yến.
Hắn nhìn tôi, đôi mắt đỏ hoe:
“Trần Tranh, con cún bông này là của em phải không? Lúc đó khi anh bị thương, là em đã cứu anh có phải không?”
Ánh mắt tôi dừng lại trên con cún bông.
Ký ức năm xưa lại ùa về trong tâm trí.
Năm ấy tôi 9 tuổi, tôi chạy đến lớp học thêm múa của em gái để đợi nó.
Vì biểu hiện khác thường, tôi bị một nhóm trẻ con đuổi theo, mắng chửi là “đồ ngốc”.
Lúc đó, Cố Trì Yến vừa hay đi ngang qua, hắn đấm cho kẻ cầm đầu đám bắt nạt tôi một cái.
Hắn là người lạ đầu tiên đối xử tốt với tôi.
Hắn đã bảo vệ tôi suốt cả một mùa hè.
Năm 13 tuổi, tôi và Cố Trì Yến gặp lại nhau.
Khi đó hắn trở thành mục tiêu bị bắt nạt, cả người đầy máu nằm một góc.
Tôi cõng hắn đến trạm y tế gần đó.
Sau này tôi mới biết, bố của Cố Trì Dạ gặp chuyện ngoài ý ở công trường, mất rồi.
Những kẻ ngứa mắt hắn ở trong trường lúc trước biết được hiện tại hắn không còn ai chống lưng, bắt đầu bắt nạt hắn.
Mùa hè năm đó sau khi chia tay với Cố Trì Yến, tôi ngoan ngoãn ăn uống, tập võ, trở thành một người có thể tự bảo vệ bản thân.
Kẻ ngốc đánh nhau bao giờ cũng liều hơn kẻ khác.
Tôi đánh nhau sẽ không bao giờ thua.
Những kẻ bắt nạt Cố Trì Yến bị tôi đánh đến khóc lóc thảm thiết, không dám bắt nạt hắn nữa.
Lúc trước là hắn bảo vệ tôi, sau này sẽ đổi thành tôi bảo vệ hắn.
Sau đó, Cố Trì Yến và em gái tôi trở thành bạn cùng lớp.
Hai người bọn họ đi đâu cũng có nhau, là cặp kim đồng ngọc nữ ai ai cũng biết.
Còn tôi, tôi chỉ âm thầm đi theo sau hai người họ, bảo vệ cho bọn họ..
Tôi sửng sốt nhìn Cố Trì Yến, nghe hắn kể lại những chuyện tôi mà tôi không hay biết.
Hắn nói, năm đó đã phát hiện một con gấu bông trông giống hệt con gấu bông tôi để lại cho hắn ở trong phòng em gái, nhận nhầm em gái thành tôi nên mới thân thiết với con bé như vậy.
Hắn nói mấy ngày trước hắn mới nhận ra bản thân nhận sai, suy nghĩ rất lâu mới phát hiện ra người hắn yêu là tôi.
Hắn còn nói thông qua những tờ báo giải trí, hắn đã biết được tất cả những tủi nhục tôi phải chịu đựng ở Cận gia.
“Trần Tranh, người anh thích là em, em đi theo anh có được không? Anh thề, sau này anh sẽ một lòng một dạ, toàn tâm toàn ý với em, tuyệt đối sẽ không để em chịu cảnh bị coi thường giống như ở Cận gia…”
Hai mắt Cố Trì Yến đỏ hoe, giọng nói dường như mang theo vô vàn hối hận.
Nói xong, hắn còn lấy ra cho tôi xem một bức ảnh chú cún bông nhỏ.
Hắn biết ước mơ của tôi, biết sở thích của tôi, hắn dùng tất cả những gì tôi yêu thích để đổi lấy tình yêu của tôi.
Hắn nói rất nhiều, nhiều đến mức đầu tôi kêu ong ong.
Trong miệng bỗng dưng dâng lên một vị đắng chát.
“Đi? Mày muốn đưa vợ tao đi đâu?”
Là Cận Bắc Xuyên ở bên ngoài trở về.
Một khẩu súng chĩa thằng vào thái dương của Cố Trì Yến.
19
“Cận Bắc Xuyên, anh hạ súng xuống đi.”
Tôi chưa từng thấy Cận Bắc Xuyên tức giận đến vậy
Tôi rất sợ hắn sẽ bắn chết Cố Trì Yến.
Nghe vậy, Cận Bắc Xuyên hơi khựng lại một chút, không biết nghĩ tới điều gì, khóe môi bỗng cong lên một nụ cười cay đắng.
Sau đó nụ cười cay đắng đột nhiên biến mất, trở nên vô cùng tà khí:
“Bé ngoan, em muốn ở lại hay để anh lấy mạng của hắn?”
Tôi nhìn Cận Bắc xuyên, ôm lấy hắn.
Lựa chọn ai là điều không cần bàn cãi.
Cố Trì Yến bình an bước ra khỏi cửa nhà, chỉ là đã bị đánh cho bầm dập.
Sau khi tiễn Cố Trì Yến đi, Cận Bắc Xuyên ném tôi lên giường, đè lên không cho tôi cử động:
“Bé ngoan, anh không quan tâm, em lừa anh cũng được, vì Cố Trì Yến cũng được, tóm lại đời này em đừng hòng rời xa anh.”
Răng sắc cắm vào da thịt, lực đạo mang sự lực trừng phạt, một đóa hoa xinh đẹp nở rộ.
Giọng nói của Cận Bắc Xuyên khàn khàn.
Tôi nhiệt tình dùng hành động đáp lại hắn.
“Đồ ngốc, từ đầu đến cuối em ở lại đều là vì bản thân em muốn ở lại!”
“Hả?”
Động tác của Cận Bắc Xuyên đột ngột dừng lại, hắn nghiêng đầu nhìn tôi, như một chú cún con không thể tin được.
“Bé ngoan ~”
Hắn kéo dài âm đuôi, trái tim tôi như muốn tan chảy.
Cận Bắc Xuyên không biết, từ rất lâu trước đây, hắn đã chiếm mất vị trí của Cố Trì Yến trong lòng tôi.
Hắn khiến tôi hiểu ra rằng, thích và báo ơn là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Hơn nữa, lời tỏ tình của Cố Trì Yến hôm nay khiến cho thiện cảm của tôi dành cho hắn đã hoàn toàn tan biến.
Tôi là một kẻ ngốc, nhưng không phải là kẻ ngu cái gì cũng không hiểu.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetChỉ là khả năng thấu hiểu của tôi chậm hơn người bình thường rất nhiều năm.
Nhưng Cố Trì Yến là người tôi đã thầm thương trộm nhớ suốt mười ba năm thanh xuân.
Tôi hiểu hắn rõ hơn nhiều so với những gì hắn tưởng.
Hắn rất thông minh, thông minh đến mức chỉ cần nhìn một lần đã có thể đoán được suy nghĩ của tôi.
Một người thông minh sẽ nhận nhầm ân nhân cứu mạng mình sao? Không, chỉ là họ có muốn nhận hay không mà thôi.
Rõ ràng, giữa cô em gái thông minh lanh lợi, tiền đồ vô lượng và kẻ ngốc là tôi, Cố Trì Yến đã chọn người trước.
Cho dù đã có vô số cơ hội để hắn nhận rõ người cứu mạng năm xưa là ai.
Nhưng hắn vẫn lựa chọn tận hưởng sự yêu mến nồng nhiệt của cô gái trẻ.
Tận hưởng, và kiêu ngạo sai khiến tôi.
Sao tôi có thể vì một kẻ tồi tệ như vậy mà từ bỏ người mình yêu?
20.
Cận Bắc Xuyên là một người thiếu cảm giác an toàn, rất hay ghen tuông.
Hắn sợ bị tôi bỏ rơi, giống như những gì tôi trước đây tôi cũng đã từng sợ hãi.
Gần đây, hắn chỉ hận không thể trói tôi bên mình.
Sợ rằng chỉ chậm một giây, tên đàn ông khác sẽ tìm đến đưa tôi đi mất.
Sau khi người Cận gia biết chuyện này, cũng chỉ dám lén lút cười nhạo Cận Bắc Xuyên, không dám làm điều gì khác.
Thủ đoạn của Cận Bắc Xuyên quá tàn nhẫn.
Ngay cả người anh em đã từng thân thiết của hắn, Cận Lục thiếu cũng bị thẳng tay xử lý chứ đừng nói đến những người khác trong Cận gia.
Nửa năm qua, Cận Lục thiếu ăn đánh suốt ngày, đang ngồi ăn cơm cũng bị đánh, đi bar bị đánh, thậm chí ngủ cũng bị tát mấy cái bạt tai tỉnh lại.
Không đánh đến mức chết, nhưng loại tra tấn tinh thần lâu dài này thật quá kinh khủng.
Cận Lục thiếu gầy gò chỉ còn da bọc xương, thảm thương khóc lóc, cầu xin tôi:
“Chị dâu, em sai rồi, em không dám nữa. Xin chị hãy thương lượng với anh trai em, cho em ngủ một giấc ngon lành có được không?”
Mẹ Cận thương Cận Lục thiếu, muốn mắng Cận Bắc Xuyên mấy câu.
Cận Lục thiếu sợ hãi vội vàng che miệng bà ta.
“Mẹ, mẹ là mẹ ruột của con. Nếu muốn con sống được, xin mẹ im lặng có được không?”
Cận Bắc Xuyên cũng không quên khi đó Mẹ Cận livestream vạch trần tôi là kẻ ngốc.
Mẹ con liền tâm, hắn rất rõ Mẹ Cận rất xem trọng Cận Lục thiếu.
Bà ta giở trò một lần, hắn sẽ cho người tra tấn Cận Lục thiếu thêm một tháng.
21.
Kết hôn với Cận Bắc Xuyên được tám tháng, hắn tổ chức một đám cưới vô cùng lãng mạn, bù đắp cho những hối tiếc khi tôi gả cho hắn trước đây.
Ngày cưới, hắn đặc biệt mở một livestream tình yêu, đồng thời livestream toàn bộ đám cưới.
“Từ đầu đến cuối, người tôi muốn cưới luôn là Trần Tranh, không có âm mưu toan tính, không có trộm long tráo phụng.”
“Cô ấy đơn thuần lương thiện, là người con gái tốt nhất mà tôi từng gặp trong đời.”
“Có thể cưới cô ấy làm vợ chính là Cận Bắc Xuyên tôi trèo cao.”
Cận Bắc Xuyên lập giấy chuyển nhượng tài sản, chuyển toàn bộ tài sản của bản thân cho tôi.
Ngày hôm đó, trên mạng đã xuất hiện hàng loạt hot search:
#Cận Bắc Xuyên trèo cao#
#Cận Bắc Xuyên khố rách áo ôm#
#Cận Bắc Xuyên simp chúa#
Cận Bắc Xuyên rất không hài lòng, chi mạnh tay để đẩy các từ khóa khác lên:
#Trần Tranh Cận Bắc Xuyên trời sinh một cặp#
#Trần Tranh Cận Bắc Xuyên Kim Đồng Ngọc Nữ#
#Trần Tranh Cận Bắc Xuyên Bên Nhau Trọn Đời#
Tình yêu của hắn mãnh liệt, mạnh mẽ, ai ai cũng biết.
22.
Ngày cưới, em gái cũng đến tham dự.
Cô ấy uống đến say mèm, xin lỗi tôi, mong được tôi tha thứ và gửi lời chúc chân thành nhất đến tôi.
Em gái thích Cố Trì Yến, Cố Trì Yến lại làm ra trò như vậy, cô ấy nói không đau lòng là giả.
Tôi nắm lấy tay cô ấy, nghiêm túc nói:
“Đừng vì một kẻ đong đưa, không kiên định mà đau lòng, hắn ta không xứng với em.”
Cô em gái út Cận gia đứng xem hiểu chuyện, giống như vừa gặp đã quen, ôm em gái tôi vào lòng.
“Em gái, đừng khóc, đàn ông trên đời nhiều như sao trời, không có người này thì ta đổi sang người khác. Chị có một câu lạc bộ có rất nhiều trai đẹp, nể mặt em là em gái của chị dâu chị, chị sẽ cho em chơi miễn phí cả đêm.”
Cô em út Cận gia ngoài việc miệng lưỡi sắc bén, tư duy còn rất siêu việt.
Cận Bắc Xuyên còn chưa kịp ngăn cản, hai cô gái đã chạy đi mất.
Dù sao mẫu nam trong câu lạc bộ cũng có những tám múi cơ bụng, còn Cố Trì Yến chỉ có sáu múi.
Bố mẹ ngồi trên bàn tiệc, chơi oẳn tù tì với mẹ Cận.
Hai bên đều dốc hết sức, không ai chịu thua ai, cả hai bên đều say xỉn ngã ra sân.
Lúc dìu bố mẹ về phòng nghỉ ngơi, tôi nghe thấy hai người họ nói:
“Con gái ngoan, con phải hạnh phúc nhé! Con đừng oán trách bố mẹ!”
“Con không oán trách.”
Không oán trách, chỉ là không còn quan tâm nhiều như trước.
Những ngày tháng sống ở Cận gia khiến tôi học cách cân nhắc, suy nghĩ mọi thứ.
Tôi biết bố mẹ đối xử với tôi và em gái không giống nhau, đó là sự suy xét rất thực tế.
Họ chỉ là một cặp cha mẹ vừa đủ đạt tiêu chuẩn, tình yêu thương dành cho tôi cũng vừa đủ, đủ để lấp đầy cuộc sống mơ hồ của tôi.
Tôi cũng có cuộc đời của riêng mình, tôi đã buông bỏ rồi.
23.
Đêm tân hôn, Cận Bắc Xuyên tặng tôi một bé cún bản địa cụt đuôi.
Đó là một bé cún hoang không may tai nạn.
May thay, Cận Bắc Xuyên và tôi tình cờ nhìn thấy nên đã đưa nó đến bệnh viện thú y điều trị.
Cún con đã khỏi bệnh, khi xuất viện, còn vung tay loạn xạ tạm biệt mọi người, vô cùng đáng yêu.
Cận Bắc Xuyên đặt tên cho nó là “Quả cam nhỏ*”.
(Tên nữ chính là 陈橙, tên em cún là 小橙子, trong đó 橙 là quả cam.)
Bắc Xuyên thực sự rất hiểu tôi.
Thứ hắn tặng tôi không phải một con chó ngoại mà là phiên bản nhỏ không có cảm giác an toàn ban đầu của tôi.
“Cận Bắc Xuyên, em thực sự rất yêu, rất yêu anh.”
“Bé ngoan, yêu không thể chỉ nói bằng miệng được đâu.”
Tôi còn chưa kịp suy nghĩ thì ai đó đã đè tôi xuống giường.
Tôi bị cuốn vào trong làn sóng nóng bỏng, môi răng hòa quyện cuốn lấy nhau.
Cam nhỏ ngốc nghếch kêu ra tiếng.
Sau đó, liền bị Cận Bắc Xuyên vô tình nhốt ngoài phòng.
Vải vóc bị xé rách, giai điệu đẹp nhất ngân lên giữa màn đêm.
Nhịp thở đan xen, chúng tôi cùng thề hẹn bên nhau cả một đời.
Cận Bắc Xuyên và tôi đan ngón tay vào nhau.
Hắn nói:
“Tranh Tranh Bắc Xuyên muốn vĩnh viễn ở bên nhau, tháng tháng năm năm, mãi mãi không rời.”
– HẾT –
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.