7.
Ánh đèn KTV chói mắt, trên bàn là đủ các loại đồ ăn vặt và đồ uống, bánh gato mười tầng tỏa ra mùi sữa thơm ngào ngạt.
Giang Khả Nhi không mặc những bộ trang phục màu nhạt như ngày thường mà mặc một chiếc váy đỏ không tay làm nổi lên làn da trắng như tuyết của mình. Váy bồng thiết kế không thay đổi hình tượng ngọt ngào động lòng người trước kia của cô ta, ngược lại còn khiến cô ta có thêm chút quyến rũ. Trên mái tóc đen là một chiếc vương miện nho nhỏ, nhìn qua cũng khá giống công chúa nhỏ.
Cô ta là một cô gái rất thông minh. Ánh đèn lóa mắt của KTV mặc đồ nhạt màu sẽ trở nên nặng nề đờ đẫn. Hơn nữa váy đỏ cũng không lệch tông, ngược lại còn giống đóa hoa hồng chớm nở, nổi bật giữa đám người.
Cô ta còn cố ý chọn đánh mắt lấp lánh, lấp lánh rung động lòng người.
Lúc người đẹp này nhìn thấy chúng tôi, hai mắt cô ta sáng lên, bước nhanh lên đón.
“Anh Thần Hiên, anh đến rồi sao, em rất vui.” Cô ta ngạc nhiên che miệng, nhìn túi giấy trong tay Mã Thần Hiên: “Đây là quà của em sao?”
“Ừm.” Mã Thần Hiên đưa túi giấy cho cô ta: “Chúc cô sinh nhật vui vẻ.”
“Trương Khả Nhi.” Anh bổ sung.
Tiếng cười như ngựa hí của Hạ Hạ lập tức bị cô ấy chặn lại trong họng. Tôi phải véo mạnh vào mu bàn tay mình mới có thể miễn cưỡng không đến trạng thái của cô ấy.
Mã Thần Hiên rõ ràng vừa ý thức được chuyện này hơi sai sai, anh nhanh chóng đổi giọng: “Không phải, Tưởng… à đâu Dương Khả Nhi?”
Đây là tiết mục đoán bừa đấy à?
“Anh Thần Hiên thật biết đùa.” Giang Khả Nhi cố gắng duy trì vẻ mặt của mình, mở túi giấy ra: “Anh tặng Khả Nhi cái gì vậy?”
Bên trong là một cuốn sách cơ bản về máy tính.
“Hi vọng cô có thể qua cuốn sách này mà tiếp nhận được càng nhiều tri thức hơn, sẽ có một ngày cô tự sửa được máy tính của mình.” Mã Thần Hiên chân thành nói.
“Nếu như mình là cô ta, bây giờ mình sẽ ném sách vào mặt bạn trai cậu.” Hạ Hạ nói nhỏ với tôi.
Giang Khả Nhi không hổ là Giang Khả Nhi, cô ta chớp chớp mắt, không chỉ không quẳng mà còn vừa nhận túi giấy vừa oán trách cười: “Anh thật đáng ghét, vậy mà lại chọn quà như vậy để bắt nạt người ta.”
“Nhưng anh là con trai, không biết chọn quà cho nữ sinh là bình thường, tha thứ cho anh đó.” Cô ta cười nhìn về phía tôi: “Quà của chị chắc chắn tốt hơn anh nhiều.”
“Chị, chị tặng gì cho Khả Nhi vậy?”
Đã có không ít người nhìn về phía chúng tôi. Tôi thẳng thắn nói: “Tôi đi cùng với bạn trai. Trước đó cô không nói trước, tôi cũng không biết lần này mọi người cần chuẩn bị quà, xin lỗi, chúc cô sinh nhật vui vẻ.”
Ngày càng có nhiều người chú ý, khóe miệng Giang Khả Nhi nâng lên ở một mức rất nhỏ, sau đó cô ta nhanh chóng ngẩng đầu, vội vàng nói: “Không, ý em không phải vậy. Cho dù chị cảm thấy không thân thiết với em nhưng em đã xem chị là bạn rất thân từ lâu rồi. Hôm nay là buổi tiệc sinh nhật em đã mong đợi từ lâu, cho dù chị không tặng gì, em…”
“Cô ấy có.” Mã Thần Hiên nói.
Ánh mắt mọi người nhìn về phía Mã Thần Hiên. Mã Thần Hiên kéo tay tôi, giọng nói mạnh mẽ vang vọng.
“Sự xuất hiện của cô ấy.”
Hiện trường tĩnh lặng. Mấy chục giây trôi đi, Hạ Hạ yên lặng dò hỏi: “Sự xuất hiện của tôi.”
Mã Thần Hiên hỏi Giang Khả Nhi: “Chúng tôi có thể vào chưa?”
Mã Thần Hiên không quan tâm đến ánh mắt bất mãn của Giang Khả Nhi, chúng tôi đi sâu vào trong góc: “Anh còn cho rằng cô ta sẽ đuổi hai người ra, sau đó anh cũng thuận thế đi cùng luôn.”
“Không ngờ cô ta lại rộng lượng như vậy.” Mã Thần Hiên nói.
“Lý Duyệt còn rộng lượng hơn.” Hạ Hạ xen vào: “Nếu mình biết có người nói chuyện như vậy thì cho dù sông có cạn đá có mòn mình cũng phải đến bóp chết người đó. Còn cô ta không chỉ không bóp chết cậu, ngược lại còn để cậu đi vào cùng bạn trai.”
Mã Thần Hiên cảm kích nhìn tôi: “Duyệt Duyệt, em thật rộng lượng.”
Hạ Hạ lặng lẽ dán sát lại tai tôi nói: “Bạn trai cậu cũng thẳng tính quá rồi đấy?”
Tôi: “Tự tin lên, anh ấy là 2D.”
Có lẽ bị mấy hành động nhỏ của chúng tôi kích thích, Giang Khả Nhi trực tiếp đi về phía này.
Nhưng không phải đi về phía Mã Thần Hiên, mà đi về phía tôi.
“Đàn chị, em có thể nói chuyện một lát không?” Cô ta mỉm cười.
“Cô muốn nói gì, chúng tôi cùng nghe.”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetHạ Hạ cảnh giác đứng lên nhưng bị tôi ngăn lại.
“Được.” Tôi nhìn Giang Khả Nhi.
Tôi đã sớm quyết định chấm dứt chuyện này vào ngày hôm nay.
Giang Khả Nhi đưa tôi ra ngoài cửa, không chút vòng vèo, trực tiếp ngả bài.
“Em nhìn trúng bạn trai chị, chị chia tay đi.”
Cho dù tôi đã sớm chuẩn bị tâm lý nhưng cũng không khỏi kinh ngạc trước những lời này của cô ta: “Tiếp theo đây có phải cô nên lấy ra năm trăm vạn không?”
Thấy cô ta không động đậy, tôi không thể làm thêm gì ngoài bổ sung: “Ít hơn chút cũng được.”
“Biết ngay chị không đồng ý mà.” Giang Khả Nhi không quan tâm, cười nhạo nói: “Quên đi, dù sao sớm muộn gì anh ấy cũng là của em.”
Cô ta hờ hững nghịch ngón tay: “Bạn cùng phòng kia của chị chắc kể cho chị nghe về em rồi nhỉ? Vậy chắc chị biết, đối với đàn ông, em hiểu hơn chị rất nhiều. Bình thường chỉ cần em vẫy tay là bọn họ sẽ không nhịn nổi mà vây quanh, nhất là những người đã có bạn gái.”
“Chị cho rằng vị trí của mình ở trong lòng anh ấy đặc biệt lắm sao? Để em nói cho chị biết, lúc đàn ông nhìn về phía vị trí thứ ba trong mối quan hệ, cái họ dùng không phải là phương pháp thay thế, mà là phương pháp cộng vào. Không có người đàn ông nào có thể từ chối được việc trái ôm phải ấp, huống hồ là những cô gái nhìn qua rất yếu ớt mà lại hâm mộ mình.”
“Em thừa nhận bạn trai chị khá đặc biệt, nếu không em sẽ không tốn nhiều thời gian như vậy cho anh ấy. Nhưng có đặc biệt đến đâu thì cũng chỉ là một người đàn ông mà thôi, chỉ cần là đàn ông thì sẽ có nhược điểm của đàn ông.”
Cô ta nhìn tôi từ trên xuống dưới, khóe miệng hơi nâng lên: “Chị, chị cũng không phải đại mỹ nhân xinh đẹp mỹ miều gì. Em đã xem qua ảnh của chị trên diễn đàn trường rồi, đúng là khiến người khác cười muốn rụng răng. Một nữ sinh mà lại không biết quan tâm đến hình tượng của mình đi làm việc vừa tốn sức vừa thô tục như vậy. Đàn ông đều thích người xinh xắn dựa dẫm vào mình. Chị nhổ một cái cây, ai còn dám thích chị?”
“Chị căn bản không giống phụ nữ.” Cô ta thẳng thắn.
Cô ta nói không sai.
“Tôi không giống phụ nữ.” Tôi gật đầu, sau đó lại lắc đầu: “Tôi cũng không cần giống một phụ nữ.”
Vì bản thân tôi đã là một người phụ nữ rồi. Tôi là một người “phụ nữ” bên trong quần thể này. Tôi không cần phải sống để thể hiện định nghĩa của từ này, khái niệm của từ này là do sự tồn tại của bản thân tôi định nghĩa. Tôi trông thế nào, phụ nữ có thể trở thành như thế đó.
Tôi nhìn Giang Khả Nhi, đột nhiên cảm thấy rất buồn.
Giống như đang nhìn một cái gương vậy, trên người người trong gương đeo vô số gông xiềng.
Giang Khả Nhi bị ánh mắt của tôi chọc giận: “Chị cho rằng chị thắng rồi sao?” Cô ta ác độc nhìn tôi: “Chị cho rằng mối quan hệ của hai người không thể phá vỡ sao?”
“Chị đúng là không hiểu đàn ông.”
Trên mặt cô ta là nụ cười kì lạ, giống như đóa hoa ăn thịt người từ từ há miệng chờ con mồi. Tôi ý thức ra được chuyện gì đó, nhưng đã không kịp ngăn lại.
Tôi mở to mắt nhìn cô ta ngã về phía sau.
“Rầm.”
Cô ta ngã xuống đất, phòng bao vốn đang ồn ào lập tức yên tĩnh, chỉ còn tiếng nhạc đệm quanh quẩn trong phòng.
Tất cả mọi người đều bị cảnh tượng trước mặt dọa sợ.
Cửa KTV rất nặng, Giang Khả Nhi đã tính toán từ trước, vừa rồi ngã ra sau cũng dùng rất nhiều sức, lúc này trên người đã bị trầy xước nhiều chỗ. Cùi chỏ trắng nõn chống trên đất đỏ bừng, nhìn rất chướng mắt.
Tôi vô thức muốn tiến lên đỡ, cô ta lại như nai con hoảng sợ lùi về sau tránh tôi.
Cô ta đau đớn nói: “Đàn chị, chị ghét em như vậy sao?”
“Em không có cướp bạn trai của chị, em chỉ xem anh ấy là anh trai thôi. Như vậy mà chị cũng không chấp nhận được sao…”
Từng giọt nước mắt lăn dài trên mặt cô ta, phấn mắt cũng trôi xuống cùng nước mắt, nhìn cô ta càng yếu ớt hơn nữa: “Nếu như chị không thích em thì có thể nói với em, em sẽ tránh xa anh ấy. Nhưng tại sao chị lại đẩy em, hơn nữa lại còn trước mặt nhiều người như vậy, lại còn trong ngày sinh nhật của em nữa…”
Giang Khả Nhi muốn đứng lên nhưng lại trượt xuống mấy lần, dường như phần đùi rất đau. Cuối cùng vẫn là người xung quanh không đành lòng nhìn nên đỡ cô ta dậy.
Có người xì xào bàn tán tôi: “Đây chính là nữ sinh vừa rồi không tặng quà ở cửa sao, cũng quá đáng thật.”
“Nữ sinh giành người yêu với nhau đấy à? Thật đáng sợ, đẩy người ta ngã thành thế này.”
Mã Thần Hiên vừa bị cảnh trước mắt dọa cho ngây người, não dừng hoạt động, sau khi bình tĩnh lại anh mới vội vàng đẩy đám người ra chạy lại bên cạnh tôi.
Anh nắm chặt lấy tay tôi, nhiệt độ cơ thể ấm áp xuyên qua đầu ngón tay truyền đến người tôi, xua đi hơi lạnh trên người tôi.
Anh nhìn Giang Khả Nhi nhíu mày: “Duyệt Duyệt không thể làm chuyện này được, có phải cô không cẩn thận tự mình trượt chân ngã không, giữa hai người có hiểu lầm gì sao?”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.